Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Điểm tựa an miên

Bình thường, lúc trước khi nhập học vào Trung học Cẩm Hằng một lần nữa, thì Vương Tuấn Khải toàn là đi làm thêm từ sáng sớm. Hắn sẽ dậy sớm nấu bữa sáng, pha sữa cho ba uống rồi để một phần bữa sáng cho Lăng Kỳ sau đó rời nhà. Sau khi đi học, hắn vẫn duy trì thói quen ấy.

Về lí mà nói thì cả ngày hắn và Lăng Kỳ đều không chạm mặt nhau. Thế nhưng hôm nay khi hắn còn đang nấu bữa sáng trong bếp thì Lăng Kỳ đã đứng ở ngay cửa bếp phía sau.

Lăng Kỳ năm nay học lớp 9, nhưng vóc dáng khá cao. Vương Tuấn Khải cao hơn nhưng lại tương đối gầy, thoạt nhìn hai anh em chỉ nhỉnh hơn nhau có một chút.

Lăng Kỳ trầm sắc mặt, "Hôm qua anh vào phòng tôi đúng không?"

"Sao biết?" Hắn không thèm quay đầu lại.

"Anh đi ra mà không đóng cửa phòng." Lăng Kỳ cười khẩy một cái, "Tôi có nên lắp một cái ổ khoá không?"

"Em nghĩ em có cái gì đáng để anh lấy?" Vương Tuấn Khải lấy lọ muối ở trên giá nhựa trong góc, lấy một chút bỏ vào trong nồi súp đang lục bục sôi.

"Tôi không cần biết. Đó là phòng tôi, tôi không thích loại người như anh đi vào dù là nửa bước!"

Muối cho vào bên trong nồi rồi, nhưng Vương Tuấn Khải nhất thời đơ người ra, không biết tiếp theo nên làm gì, nên đậy cái lọ lại trước hay nên khuấy đều trước, thế là hắn một tay cầm lọ một tay cầm thìa, đứng im ở đấy.

"Em ăn nói cho cẩn thận. Em nên biết là ai nuôi em suốt một năm nay." Sau một lúc thì Vương Tuấn Khải cũng đáp lại, cực lực kiềm chế, hắn vặn lại lọ muối rồi để lại trên giá.

"Tôi cần à? Anh thì hay rồi. Năm trước anh vì cái nhà này mà phải bỏ học đi làm nên anh cay chứ gì. Bây giờ anh cũng được toại nguyện rồi đấy thôi, chẳng phải là đi học ở Trung học Cẩm Hằng rồi đó sao?" Lăng Kỳ bước thẳng vào gian bếp hẹp, đóng cửa lại để ngăn tiếng động làm ba tỉnh giấc, "Giờ anh nuôi tôi và chăm ba thấy phiền rồi nên đi học lại đấy à? Tôi thà nghỉ học còn hơn là mắc nợ anh rồi ở đây nghe anh kể công như thế!"

"Ngậm miệng lại A Kỳ." Giọng hắn nhẹ hẫng, nhưng rồi lại theo cơn sóng trào của cảm xúc mà dâng lên thành một cái vòi rồng, "Em còn biết là anh phải bỏ học vì em à? Anh đến một đồng đóng học cũng không có, tất cả dồn cho ba chữa bệnh và cho em đi học. Còn em thì sao? Lấy đâu ra tiền mà cứ dăm bữa nửa tháng lại mua đồ mới thế? Nếu em có tiền, em tự đi mà lo thân! Ông đây không quản nữa!"

"Tôi mua đồ mới đấy thì làm sao? Chẳng phải anh ở ngoài cũng lấp lánh lắm sao? Anh cũng không muốn người khác biết, nhưng lại muốn tôi phải rách nát mới vừa lòng à?"

"Ông đây chưa từng tiêu cái gì một cách ích kỷ như thế. Nên ngậm miệng lại đi!"

Lăng Kỳ đỏ bừng cả hai hốc mắt, nó cũng không nói thêm cái gì, quay lưng muốn bỏ đi. Vương Tuấn Khải lại gọi giật lại, "Trước khi đi học nhớ ăn hết bữa sáng. Buổi trưa về nhà cho ba uống thuốc và uống sữa. Đã nói rồi. Một đứa buổi sáng một đứa buổi tối. Đừng để anh phải điên lên."

Hắn tắt bếp ga tạch một tiếng, quay lưng chen qua Lăng Kỳ mà rời khỏi phòng bếp, vai hắn như có như không cố tình huých qua vai Lăng Kỳ một cái tỏ sự tức giận. Hắn nhanh chóng xách balo lên, còn đắn đo một giây rồi cầm cả bao da đựng đàn lên, sau đó rời khỏi nhà.

Việc hắn một lần nữa đi học ở Trung học Cẩm Hằng hắn chưa nói cho ai biết, bình thường hắn đều là mặc quần áo bình thường và bỏ đồng phục trong balo, tới nhà vệ sinh công cộng gần trường thì thay. Nhưng ở cùng nhà với nhau làm sao có thể không biết. Hắn có thể lục tủ quần áo của Lăng Kỳ, Lăng Kỳ cũng có thể mở bọc quần áo của hắn xem cơ mà, dù không phải thế thì bằng cách này hay cách khác cũng sẽ vô tình thấy đồng phục Cẩm Hằng mà thôi.

.

Bình thường buổi sáng đối với Vương Tuấn Khải mà nói thì khá bình yên, ngoại trừ việc thiếu ngủ và mất ngủ khiến tinh thần hắn không được thanh sảng cho lắm, thì cũng không có kích thích gì khiến hắn cảm thấy tệ hại. Nhưng sáng nay thì khác. Sáng nay hắn cãi vã với Lăng Kỳ sau hơn nửa năm trời không nói chuyện với nhau câu nào và cũng không chạm mặt nhau.

Hai anh em có gì cũng đều nhắn bằng điện thoại. Nhưng trong box chat Weixin của hai người, chỉ toàn là các dòng Lăng Kỳ nhắn ngắn gọn cần tiền cho việc gì, ví dụ "quỹ lớp 50 tệ", sau đó là tin nhắn giao dịch chuyển khoản của Vương Tuấn Khải.  Không hề có bất cứ thứ gì khác, một câu "anh ơi" cũng không có.

Lăng Kỳ tức giận đến mức khi Vương Tuấn Khải đang trên đường tới trường thì nó đã ấn nút block số liên hệ Weixin của hắn. Nhưng hắn cũng không chủ động nhắn tin nên không biết điều đó.

Vương Tuấn Khải đến trường khi còn khá sớm, hắn gần như là đến sớm nhất trường. Hắn cất balo trong lớp, rồi ôm theo đàn guitar lên sân thượng ngồi.

Bảo vệ của trung học Cẩm Hằng cũng dậy rất sớm, cách giờ vào học tận 2 tiếng đồng hồ đã mở cổng rồi. Ông ấy bảo là mở lúc đó giờ lành, có thể đón may mắn gì đó hắn cũng không hiểu lắm.

Vương Tuấn Khải nhìn bốn phía có tường trắng cao vây quanh, đột nhiên lại có suy nghĩ nếu như cố chấp trèo qua khỏi cái tường rào đó thì sẽ như thế nào.

Hắn ngồi phịch xuống dưới mái che, tựa lưng vào tường phía sau, đôi chân dài bên co bên duỗi, đàn ôm trong ngực, ngón tay chạm lên 6 sợi dây lạnh buốt.

Vương Tuấn Khải đàn mấy hợp âm, quay vòng theo một tông, chậm rãi vô cùng và gần như sáo rỗng, bởi vì chỉ có hợp âm lặp đi lặp lại chứ chẳng có giai điệu gì cả. Hắn không còn sức để hát, cũng không còn sức để đánh solo. Hắn chỉ muốn dùng âm nhạc kích thích, để những suy nghĩ trong đầu hắn được âm nhạc biến thành lời bài hát.

"Sẽ sợ hãi cô độc, sẽ cố gắng gượng nhìn lên, muôn vàn ánh mắt vây quanh như tường rào kiên cố..."

Lời bài hát từ trong đầu bỗng chạy ra cả ngoài hiện thực, nhưng không phải là thanh âm của hắn. Có một người đang khá ung dung ngâm lên từng lời, cứ như thể não hắn hiện tại hiển thị lồ lộ ra như màn hình karaoke cho người kia xem vậy.

Tiếng bước chân vui vẻ thư thái chợt dừng đột ngột, Vương Tuấn Khải cũng mở mắt ra liếc một cái, lại nhìn thấy Vương Nguyên đang giật mình mà đứng ngây ra đó nhìn mình.

Cậu mặc sơ mi đồng phục cùng một cái khoác nhẹ khá mỏng bên ngoài, thoạt nhìn trông khá hiền lành vô hại.

Bàn tay đặt trên dây đàn của hắn chậm dần, rồi giãn ra áp sát vào dây ngăn lại những dao động âm thanh, không gian phút chốc lại chìm vào yên ắng.

"Là cậu à. Đến sớm thế." Hắn qua loa nói, lại chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

Vương Nguyên đêm qua đột nhiên khó chịu, mất ngủ nên trời vừa sáng cái là cậu cũng dậy luôn, khi đến lớp chỉ thấy có mỗi balo của Vương Tuấn Khải nhưng không thấy hắn đâu, tính lên sân thượng hít khí trời thì lại gặp hắn ở đây.

Vương Nguyên liếc nhìn Vương Tuấn Khải từ đầu đến chân, ánh mắt dừng trên cây guitar màu nâu trông rất đơn giản. Vương Nguyên cũng là người thích nhạc, nên vừa liếc đã biết cái guitar kia không hề rẻ chút nào, là loại cổ điển, hàng Nhật Bản, giá không dưới 2 vạn.

"Trông cậu có vẻ có tâm sự?" Vương Nguyên hiếm khi lại chủ động nói thế với một người mà cậu định sẵn là không cùng thế giới, nhưng vẻ mặt của Vương Tuấn Khải quá rõ ràng để thấy điều đó.

Hai mắt hắn có quầng thâm nhạt màu ở mi dưới, ánh nhìn cũng không thực sự linh động, ban nãy khi cậu lên đây, hắn còn đang vừa gảy dây đàn vừa nhắm mắt tựa đầu vào tường.

Vương Nguyên nghĩ, chắc cậu ta lại nhớ người yêu đây mà.

Nói gì thì nói, người đang buồn đều nên được đối đãi tử tế, tạm bỏ qua việc hắn cướp đi học bổng một cách phí phạm thì hắn cũng chưa có cư xử thô lỗ với cậu.

Nắng mai bắt đầu lộ ra sau làn mây mù. Cái mái che này quay về hướng Tây, nên hiện giờ nó chắn hết nắng. Chỗ này chỉ có thể ngắm được lúc trời tàn mà thôi.

Vương Nguyên ngồi xuống ngay bên cạnh hắn, đưa tay gõ gõ vào hộp đàn, nghe âm thanh hộp đàn rồi lại bảo, "Đàn xịn đó. Cậu cái gì cũng biết chơi à?"

"Biết guitar. Piano thì tôi chỉ biết một chút."

Vương Nguyên thu tay lại, co đầu gối gác cổ tay lên trên, sau đó như chợt nhớ ra cái gì đó, lấy trong túi áo ra một cái bánh nhỏ.

Loại bánh bông lan ăn liền chỉ bé bằng lòng bàn tay. Vương Tuấn Khải thấy cậu đưa nó đến trước mặt mình, phản ứng đầu tiên là ước lượng giá trị của nó trong đầu.

"Ăn không?"

Hắn không đáp, Vương Nguyên chờ không được, lại thu tay về, "À, tôi quên mất, cậu bảo bữa sáng cậu sẽ ăn nhiều còn trưa chiều thì ít."

Vương Tuấn Khải nhớ đến lúc nãy vì cãi nhau với Lăng Kỳ nên hắn bỏ đi từ rất sớm, lúc nồi súp còn chưa có bắc xuống khỏi bếp, hiện giờ thì chưa ăn gì cả. Mà cái việc ăn sáng nhiều để trưa chiều ăn ít cũng không phải sự thực. Bữa sáng bình thường cùng lắm chỉ là ăn đủ lượng để làm việc, trưa thì ăn tạm cái gì đó, tối về nhà mới có thời gian tranh thủ nấu nhiều một chút.

Đàn guitar ôm trước bụng, vô thức bị siết vào lòng thêm một chút.

Vương Nguyên lại móc ra thêm cái bánh nữa từ túi áo bên kia, tiếp tục đưa đến cho hắn,

"Thôi nếu cậu đã ăn rồi thì cũng ăn thêm một cái với tôi cho vui đi, chắc không đến mức no tới nhét không nổi đấy chứ?"

Vương Tuấn Khải nhìn cái bánh kia, tiếp tục trầm ngâm không đáp.

Đàn guitar ôm ngang của hắn là hình số 8, cạnh bên bị lõm xuống một chút, Vương Nguyên đặt bánh lên đấy rồi không để ý hắn nữa, vừa tự bóc cái của mình ra ăn vừa lẩm bẩm, "Ý là chê nó hay gì."

"Không có."

Hắn đáp một tiếng qua loa, rồi cũng bóc ra ăn.

Thôi thì, cái gì khác thì không biết, nhưng cái bánh này không đắt, hắn trả được.

Bánh bằng đúng lòng bàn tay, không phải quá to nhưng cũng không hề nhỏ, vì nó còn phồng phồng nữa. Nhưng với cách ăn của hai người họ thì chỉ cần 3-4 miếng là hết veo. Vương Nguyên lấy lại cái vỏ bánh từ tay Vương Tuấn Khải, gấp lại rồi nhét vào túi áo mình, đột ngột lại bảo, "Tại sao ăn xong lại thấy buồn ngủ được nhỉ?"

"Người ta bảo căng da bụng trùng da mắt." Vương Tuấn Khải đáp.

"Nhưng đâu no đến mức căng được da bụng đâu."

Vương Nguyên ngửa đầu nhìn trời thêm một lúc, rồi lại lấy điện thoại ra ấn một cái nhìn giờ. Còn cách giờ vào học tận hơn 1 tiếng, tĩnh vắng đến mức tiếng quét lá của dì lao công dưới sân cũng truyền được lên sân thượng.

"Tôi cũng buồn ngủ." Vương Tuấn Khải đột nhiên nói như vậy.

Hắn hiếm lắm mới cảm thấy buồn ngủ, là kiểu cảm giác có thể nhắm mắt ngủ được luôn. Gió nhẹ hiu hiu thổi qua, sương sớm còn mang hơi ẩm. Hắn không rõ là ngoài khoảnh khắc này ra, có lúc nào hắn lại mới có thể tiếp tục buồn ngủ.

Vương Nguyên bấm mấy cái trên điện thoại, "Còn 1 tiếng 15 phút nữa vào học, cách giờ vào học chừng 5 phút thì dậy, thế thì chúng ta có thể chợp mắt chừng 1 tiếng 10 phút, vị chi là 70 phút liền, gần bằng thời gian của một bài kiểm tra."

Nói rồi, cậu giơ điện thoại lên lắc lắc trước mặt hắn, "Đặt xong báo thức rồi."

Cả hai không hẹn mà cùng cảm thấy hiện tại ngủ trên này sẽ rất thoải mái, nhưng mặt đất lại không đủ sạch để họ có thể nằm ra đó và làm đồng phục Cẩm Hằng khó khăn lắm mới có được bị lấm bẩn. Thế là lại không hẹn mà cùng nói,

"Nhờ chút./ Thất lễ gòi."

Sau đó họ tựa lưng vào tường, rồi dựa đầu vào nhau mà ngủ. Vương Nguyên dựa lên vai Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải tựa lên đỉnh đầu Vương Nguyên. Giấc ngủ kéo đến rất nhanh, vừa tìm được điểm tựa, mắt đã nhắm nghiền xuống rồi.







Hết chương 6.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com