Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Câu lạc bộ đêm

Không rõ cái gì đã trở thành cái mối dây liên kết mơ hồ giữa Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên. Có thể là một cái bánh bông lan ăn sáng, hoặc một giấc ngủ ngắn trên sân thượng ngay trước giờ vào học. Nhưng đủ để Vương Tuấn Khải cảm thấy ngày hôm đó của hắn ít ra không còn tệ hại đến thế.

Khi hắn về nhà, thì Lăng Kỳ cũng đã sớm tan học và lại ra ngoài rồi. Lăng Kỳ sẽ không ở nhà từ chừng 4h chiều cho tới khuya, chẳng biết là đi đâu, hắn chỉ cần biết là giáo viên chủ nhiệm của nó không nhắn tin đến báo nó cúp học là được, nó đúng giờ về nấu cơm cho ba ăn và uống thuốc là được, còn những thời gian khác nó thích đi đâu thì đi. Hai anh em hắn cứ duy trì có mặt anh thì không có mặt tôi như vậy suốt một thời gian dài.

Buổi trưa trường Lăng Kỳ được nghỉ dài hơn nên nó sẽ về nhà nấu cơm và chăm ba. Buổi chiều và tối thì đến lượt Vương Tuấn Khải. Chừng 9h tối cho ba uống thuốc giảm đau xong, chờ ba ngủ rồi thì Vương Tuấn Khải sẽ tới câu lạc bộ đêm.

Cái máy giặt cũ kĩ chạy rầm rầm ngoài ban công, như thể bất kì lúc nào cũng đều có thể bật tung ra thành mảnh vụn. Vương Tuấn Khải chạm tay lên nó, liền thấy cả thân người cũng theo nó mà chấn động.

Hắn từng muốn bán cả cái máy giặt này đi, nhưng nó quá cũ, bán chả ai thèm mua, vả lại cả hắn và Lăng Kỳ đều cảm thấy việc hì hục giặt tay là quá mất thời gian, để thời gian đó mà kiếm tiền thì tốt hơn, thế là lại không bán nữa.

Tạp âm từ cái máy giặt ồn ã đến mức Vương Tuấn Khải quay vào nhà đóng cửa ban công lại rồi vẫn nghe rõ mồn một. Hắn nằm sấp trên mấy tấm đệm, quyển vở để mở trước mặt, bút, nắp bút và tâm trí mỗi thứ một chỗ, nhưng đều không đặt trên cuốn vở kia. Bên cạnh là cái ổ điện truyền, dẫn điện từ tường xuống, sạc điện thoại của hắn cắm ở đó.

Căn nhà nhỏ chật, những bức tường tróc sơn, chân tường lấm những đốm đen mà hắn dùng cách nào cũng không thể cạo sạch, cũng chưa thể mua sơn quét lại, vì mùi sơn quá nồng nặc, ba hắn bị phổi, ngửi phải một chút cũng có thể khiến bệnh tình trở nặng nhanh hơn.

Thực ra, cuộc sống như thế này không phải chỉ mới ngày một ngày hai, mà đã từ rất lâu rồi. Mẹ hắn bỏ đi từ sớm, chỉ có ba hắn nuôi hai anh em. Tiền kiếm ra được cũng không nhiều nhặn gì, nay đóng học cho hắn, mai đóng học cho Lăng Kỳ, mỗi ngày lại mua một ít đồ ăn, củi gạo muối dầu điện nước, loanh quanh luẩn quẩn lại hết sạch sành sanh. Đến cái căn nhà này cũng chẳng thể gọi là tài sản, vì là nhà thuê.

Trước đó hắn từng nghĩ, thôi thì số nó vậy, mình không có tiền, mình phải chịu khổ, cố gắng học hành rồi về sau sẽ khác, hiện giờ đủ ăn đủ sống qua ngày là được. Nhưng mà người ta nói đúng, chỉ khi xảy ra biến cố mới biết được tiền quan trọng đến thế nào. Đến giờ phút này, cũng chẳng còn cơ may nào chữa khỏi bệnh cho ba hắn nữa, ông chỉ còn chút hơi tàn không biết có thể kéo dài bao lâu. Nhưng tiền thì vẫn đổ vào thuốc thang, thuốc giảm đau, sữa uống, chế độ dinh dưỡng các kiểu. Gia đình hắn chưa một lần nhắc đến cái gì mà cao sang như chế độ dinh dưỡng, chỉ cần có cái ăn để không chết đói là xong. Ai mà ngờ hiện tại, bất đắc dĩ phải dựa vào chế độ dinh dưỡng tỉ mỉ cẩn thận để kéo dài chút sinh mệnh cho một con người.

Khoảng thời gian khi ba hắn phát hiện bệnh, thì số tiền ông dành dụm được để hắn học cấp 3 ở Trung học Cẩm Hằng cũng biến thành tiền viện phí. Đến mức mà học phí của Lăng Kỳ khi đó là hắn phải đem bán đồ gia dụng trong nhà đi mới có thể gom đủ. Năm đó 16 tuổi, đột ngột xảy ra chuyện như vậy, một mình hắn liền phải gồng lên chống đỡ. Năm đó hắn thi vào Trung học Cẩm Hằng cũng là thủ khoa đầu vào, nhưng chưa có cái chính sách học bổng kia. Hắn biết với sức mình, hiện tại không thể vừa học vừa gánh gia đình được, vì thế liền từ bỏ, ngày ngày đi làm thêm đủ chỗ từ sáng tới chiều. Hắn đã tốt nghiệp cấp 2 nên cũng dễ kiếm được việc làm thêm hơn, có những nơi không nói rõ ra thì người ta cũng không biết hắn chưa thành niên.

Việc ở câu lạc bộ đêm là một anh ở chỗ làm thêm giới thiệu cho hắn. Anh chủ câu lạc bộ cũng quen biết sơ sơ. Ở đó có sẵn các loại trang phục cho hắn tùy chọn để lên sân khấu, mỗi tháng anh chủ sẽ chi tiền cho hắn đi sửa tóc. Vương Tuấn Khải thường sẽ tới chọn một bộ đồ dễ nhìn chút rồi ôm guitar lên sân khấu hát từ 9 rưỡi đến 2 giờ sáng, giữa các bài sẽ có khoảng nghỉ, lâu lâu khách uống phía dưới sẽ lên hát giao lưu, lúc đó thì hắn cũng sẽ được nghỉ ngơi một chút.

Kiểu tóc của hắn được hắn tự vuốt trước khi diễn, dùng một chút sáp và keo xịt cho chỉnh tề là đủ ưa nhìn. 2 rưỡi sáng hắn về đến nhà, nằm đến chừng 5 rưỡi 6 giờ sáng lại thức dậy, mà giấc ngủ của hắn cũng rất nông, không ngủ say không lăn qua lật lại, nên tóc sẽ duy trì cái nếp tạo kiểu đó kể cả khi hắn đi học, mãi đến cuối buổi học mới xổ ra một chút.

Trông thì rất tươm tất hoàn mỹ, thực tế lại là bất đắc dĩ. Chị gái ở câu lạc bộ đêm ngày nào thấy hắn đến cũng gọi lại, phả khói thuốc vào mặt hắn mà bảo, "Lại đây chị chấm cho ít che khuyết điểm", sau đó vặn nắp lọ kem, dùng đầu cọ chấm hai chấm nhỏ lên hai quầng thâm mắt nhàn nhạt của hắn.

Công việc ở câu lạc bộ đêm rất tốt, vừa có thể ca hát, vừa có thể phát tiết cảm xúc, lương không thấp, đôi khi lại có khách tip cho, lại cũng vì nó mà hắn duy trì được ngoại hình gọn gàng tinh tế, vì thế ngày nào hắn cũng chăm chỉ đi làm, đồng hồ điểm đúng 2 giờ sáng mới về phòng nghỉ thay quần áo để tan ca.

.

Câu lạc bộ đêm không phải lúc nào cũng là một mảnh thanh bình, khách ở đó không phải lúc nào cũng chỉ ngồi uống rượu và tán gẫu.

Khi Vương Tuấn Khải đến nơi, thì trực giác của hắn đã cho thấy ngày hôm nay sẽ có điều gì không suôn sẻ. Nhưng hắn cũng không để ý quan sát xem thứ gì đã cho hắn cái cảm giác ấy. Trong đầu hắn còn đang bận nghĩ đến câu cuối của bài kiểm tra Toán sáng nay phát ra, hắn không làm được. Cả lớp chỉ có mình Vương Nguyên làm được. Tổng điểm của cậu vẫn thấp hơn hắn một chút vì câu cuối chỉ có 5 điểm thôi, nhưng cậu ấy lại làm được câu đó.

Có lẽ vì cảm giác "nghĩ lại mà sợ" khiến hắn từng giờ từng phút đều không muốn thua kém người kia. Cả lớp, thậm chí cả khối hắn đều có thể vượt được, hắn cũng cảm thấy khá an toàn, nhưng khi bên cạnh có một người cứ bám theo sát nút, thì hắn không ung dung được. 

Ở Cẩm Hằng, giá trị thực duy nhất của hắn là một vẻ bề ngoài sạch sẽ và học lực ít ai bì kịp. Nhưng Vương Nguyên cũng vậy mà, học rất giỏi, rất nỗ lực, tính cách ôn hòa tinh tế, ngoại hình đầy sức sống thanh xuân. Hắn không muốn coi Vương Nguyên là một mối đe dọa, ở cạnh Vương Nguyên hắn thấy rất thoải mái, nhưng về phương diện học hành thi cử, hắn không hề muốn thua kém người kia, bởi đó là thứ duy nhất mà hắn có thể đem ra đọ rồi.

Vương Tuấn Khải đi vào phòng nhân viên, chọn một cái áo khoác mặc vào, rồi đứng trước gương chỉnh lại mấy sợi tóc của mình. Hôm nay chị Lam đến quán muộn, hắn có thể nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt hơi xanh ở dưới mắt. Mấy ngày nay hắn đỡ mất ngủ hơn trước, nhưng điều đó cũng không thể tẩy sạch vết thâm kia được.

Hắn ôm guitar lên sân khấu, hôm nay chỉ có một mình hắn, không có người chơi keyboard. Hắn tự lực cánh sinh mà tìm cái jack cắm to cắm vào loa, cài mic nhỏ lên cái lỗ tròn trên đàn, ngồi xuống cái ghế cao ở giữa sân khấu rồi cúi đầu căn căn chỉnh chỉnh micro.

Ánh đèn mờ tối thoạt xanh thoạt hồng lại có kèm một đống hạt sáng màu trắng phản xuống từ quả bóng bạc có nhiều mặt cắt đang chậm chậm xoay tròn. Vương Tuấn Khải cho rằng dưới cái hôn ám này thì không cần che khuyết điểm quầng thâm mắt làm gì hết, vì có nhìn rõ mặt đâu.

Cho dù ở quán có ít khách hay nhiều khách thì nhiệm vụ của Vương Tuấn Khải vẫn là hát đến 2 giờ sáng. Đồng hồ mới chỉ đến chừng 12 giờ đêm, trong quán đột nhiên xảy ra ẩu đả.

Uống rượu vào thì ẩu đả cũng là điều có thể sẽ xảy ra. Nhưng chủ quán, anh Dư, thì không thấy đâu cả.

Vương Tuấn Khải đặt guitar sang một bên, duỗi chân móc điện thoại trong túi quần ra, ấn gọi cho anh Dư, nhưng vụ ẩu đả càng ngày càng lớn mà anh Dư vẫn không nghe máy.

Chị Lam chạy từ ngoài quán vào lớn tiếng can ngăn, nhưng mấy thanh niên đang chửi nhau đánh nhau loạn xạ kia nghe không lọt tai được chữ nào.

"Các người có thôi đi không?! Đừng nghĩ bà đây sẽ để yên!"

Đám kia chẳng những không nghe, mà còn chê người phụ nữ kia phiền phức, thế là quơ tay đẩy mạnh một cái, khiến chị Lam ngã đổ cả một cái bàn. Vương Tuấn Khải chạy vội tới đỡ lấy.

"Mày! Mày cầm điện thoại làm gì!?" Một thanh niên gầy gầy dùng giọng lè nhè mà chỉ vào mặt Vương Tuấn Khải. Hắn hơi rụt tay giấu ra sau, "Tôi gọi chủ quán."

"Mày gọi cảnh sát."

"Tôi gọi chủ quán."

"Mày gọi cảnh sát."

Chị Lam gàn Vương Tuấn Khải lại, nhỏ giọng, "Đừng nói lí. Gã không nghe đâu."

Vương Tuấn Khải nghe lời, không đôi co nữa, chuẩn bị đỡ chị Lam lùi về sau tránh đi, lại bị người ta túm áo kéo mạnh, cái áo khoác rách soạt một tiếng.

Hắn kinh hãi nhìn tấm áo mới mặc được mấy lần đã bị kéo rách làm hai mảnh, lại quay đầu nhìn chị Lam, chị Lam còn chưa kịp nói gì, tên kia lại túm cổ áo hắn xoắn lên,

"Mày giỏi thì gọi tao xem?"

"Tôi không có gọi. Được chưa?" Hắn run giọng, vẻ hoang mang sợ hãi dù đã cố giấu nhưng vẫn lọt ra ngoài. Tim hắn bình thường luôn bị ép bình tĩnh, nhưng một khi hắn đã lo lắng thì nó rất dễ đập nhanh, mà mỗi lần như vậy đều rất khó để khống chế giọng điệu.

"Bỏ nó ra!" Chị Lam tức điên lao tới giằng tay gã kia, túm Vương Tuấn Khải kéo về. Tiếng động chát chúa và chửi mắng từ đám người vẫn không ngớt, không gian càng lúc càng hỗn loạn và ngột ngạt.

Vương Tuấn Khải đưa tay xoa xoa ngực một chút, rồi cùng chị Lam thoái lui. Đám người kia lúc này thấy bàn lật bàn, thấy ghế đập ghế, thấy cốc ném cốc, thấy chai ném chai. Họ vơ được cái gì sẽ ném cái đó. Trước khi lui khỏi, Vương Tuấn Khải chạy lên sân khấu gỡ dây điện khỏi guitar rồi ôm đàn theo. Vừa xuống khỏi sân khấu, đã có một tên hăng máu lao tới muốn cướp đàn của hắn để làm vũ khí đập nhau tiếp.

Vương Tuấn Khải sống chết bảo vệ cây guitar trong tay. Bàn tay gã kia nắm thẳng vào sáu sợi dây đàn ngay cái lỗ tròn chính giữa, gã kéo mạnh một cái, Vương Tuấn Khải nỗ lực giành lại, liền khiến tay tên kia bị dây cấn cho đau điếng. Gã quay người mạnh một cái, đấm thẳng vào giữa hộp đàn. Hắn giật đàn sang một bên, liền ăn ngay một cú vào bụng, đau đến hoa cả mắt.

Đàn bị giật mạnh qua một bên để tránh cú đấm, va phải cái loa, trên hộp đàn xuất hiện một vết nứt vỡ.

Ngay lúc đó, anh Dư chủ quán dẫn theo cảnh sát lao vào trong, cục diện rối tinh rối mù cũng được dập xuống.

Vương Tuấn Khải nhìn vết nứt trên đàn. Cây guitar này rất quý, sửa vết nứt này thôi cũng hết 2-300 rồi.

Hắn nhìn anh Dư, "Quán có thể chi tiền cho em sửa đàn không? Sau đó anh đòi tụi kia bồi thường sau?"

Anh Dư bảo hắn, "Cứ về trước đi đã. Đàn để lại đây, để cảnh sát xem rồi yêu cầu bồi thường thiệt hại."

Vương Tuấn Khải không muốn như thế cho lắm, lại cũng cực kì lo lắng, nhưng vẫn phải để lại guitar ở đó thì mới định giá thiệt hại được.







Hết chương 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com