Chap 29: Học viện Kinh tế
Vương Tuấn Khải trước đây học ở Học viện kinh tế, nhưng chưa tốt nghiệp năm cuối đã đi làm rồi, sau đó thì thăng tiến ầm ầm, đến nay vẫn chưa có quay lại trường. Dịch Dương Thiên Tỉ nói cho hắn, bên Học viện gọi tới nói hắn đã nghỉ học quá lâu rồi. Tuy biết hắn hiện tại chính là Vương Tổng căn bản không cần học thêm nữa, nhưng thủ tục giấy tờ thì vẫn phải giải quyết cho xong.
"Nguyên Nguyên!"
"Anh định đi dạo phố?"
Vương Nguyên khép sách lại đặt xuống sofa, nhìn Vương Tuấn Khải ăn mặc thực khác mọi ngày. Không phải âu phục màu đen hay khoác dạ dài nữa, cũng không phải đồ thể thao hay đồ ngủ. Hôm nay hắn mặc thường phục, áo phông bên trong kèm theo khoác thuần trắng bên ngoài, nhìn thế nào cũng ra dáng vẻ hiền lành lãng tử, một bộ dạng khiến Vương Nguyên phải nhìn bằng ánh mắt khác.
Nhưng mà... có gì đó không đúng. Hình như trong tủ đồ của cậu cũng có một bộ gần giống vậy.
"Phải quay lại học viện một chuyến. Em đi cùng tôi. Vào phòng thay đồ đi, tôi để sẵn trên giường rồi đó."
Nhìn hắn khó hiểu, sau đó Vương Nguyên cũng đứng dậy đi vào phòng. Quả nhiên trên giường chính là bộ đồ có chút giống giống đó. Đứng lặng trước giường, mặt nhăn lại, vài giây sau Vương Nguyên vẫn là mặc nó vào.
Chiếc xe khởi động rồi chạy vụt đi. Vương Nguyên ngồi lặng lẽ vân vê áo, nhìn ngắm phố thị xung quanh, bất giác lại nhớ về khi trước, mỗi lúc phi ngựa ra ngoài phố cũng thấy đầy hàng quán, đèn lồng treo đủ màu.
Chẳng biết từ lúc nào, chiếc xe đã đi tới một con đường vắng. Một bên là bức tường vừa cao vừa dài bất tận, thiết kế đẹp mắt. Một bên lại là một vườn hoa Lavender. Vương Tuấn Khải nói với cậu đây là sắp tới cổng Học viện Kinh tế.
Vương Tuấn Khải cất xe, rồi cùng Vương Nguyên đi bộ tới trước cổng Học viện xa hoa. Vương Nguyên không thích nơi này. Cậu không thích cái không khí của một nơi đào tạo ra những hạng người trong giới kinh doanh. Nếu là bình thường có lẽ cậu không dị ứng với giới thương nhân, nhưng vì ở cạnh Vương Tuấn Khải, chứng kiến qua bao nhiêu điều phức tạp, mưu mẹo lừa lọc thủ đoạn, Vương Nguyên tự nhiên sinh ra cảm giác bài xích.
"Tôi ở ngoài này đợi, anh cứ vào trước."
Vương Tuấn Khải cũng cười trừ rồi đồng ý để cậu ở ngoài.
Vương Nguyên chờ Vương Tuấn Khải đi khuất sau cổng Học viện liền chạy sang bên kia đường, đứng nơi hàng rào gỗ thấp đến đầu gối mà ngắm nhìn hoa oải hương tím ngắt một vùng. Thật là trái ngược. Một bên xinh đẹp như vậy, một bên lại giả tạo như thế...
Vương Nguyên cảm giác bản thân thích hợp với nơi này hơn. Nhẹ nhàng, khoan khoái, thanh thuần và dịu mát.
Từ bên trong cổng Học viện có một nhóm 4 người đi tới. Nơi này đào tạo đều là con của thương nhân, cho nên cũng toàn có những kẻ công tử cậu ấm cô chiêu. Vương Tuấn Khải ở nơi này là do thực lực của hắn quá giỏi. Gia thế Vương Tuấn Khải cũng hiển hách, nhưng là hắn đã sớm rời khỏi gia đình, không còn dính líu gì, cho đến nay thành tựu mà hắn đạt được đều là tự thân tự lực, cho nên Vương Nguyên cảm nhận ở Vương Tuấn Khải có chút khí chất khác biệt so với lũ người này. Quả thực, chủ thể của Ô Đồng, có thể mê gái đến chết, nhưng không thể có nhân cách lệch lạc được.
4 người nọ vừa mới gặp Vương Tuấn Khải ở phía trong, còn đang chuyện phiếm về hắn. Trước đây họ cũng chơi với nhau, tuy không thân nhưng cũng gọi là có quen biết qua, lại rất hay giở trò trêu chọc Vương Tuấn Khải. Sau này, hắn rời trường đi khởi nghiệp, đạt được bao nhiêu thành tựu, nhân khí lên như diều gặp gió, còn bọn họ hiện tại vẫn cun cút ở Học viện, bố mẹ dọa cắt tiền khóa thẻ tín dụng liền sợ đến tiểu tiện tại chỗ, lúc này gặp lại Vương Tuấn Khải, có chút ghen tỵ lại có chút ngưỡng mộ mà đàm tiếu về hắn.
"Vương Tuấn Khải lâu nay không đi học, tại sao đột nhiên lại quay về trường thế nhỉ? Lúc trước nghe nói công ty hắn bị gián điệp trà trộn, lộ mất bao nhiêu cơ mật, thất thoát bao nhiêu tiền của, thậm chí hắn còn phải nhập viện thừa sống thiếu chết. Sao bây giờ lại thần thanh khí sảng, tâm tình tốt đẹp thế kia?"
"Tôi lại nghe nói hắn ta mới tuyển được một trợ lí riêng. Khiếp, không bằng cấp, năng lực chẳng biết đến đâu, một phát được đưa vào làm Trợ lí Tổng giám đốc. Hình như là con trai. Mà ba tôi kể, biểu hiện của cậu ta trong buổi họp đối tác rất không tồi."
"Chim lợn của tôi lại nói cái trợ lí đó đã năm lần bảy lượt cứu Vương Tuấn Khải thoát chết, lúc trước còn đỡ hộ hắn một nhát dao. Các cậu nói xem, có phải hắn cảm động nên ban cho chức cao không?"
"Hôm trước có buổi họp kí kết hợp đồng giữa công ty của hắn với đối tác bên Đức, tôi lại may mắn được ba kéo tới ngồi dự một chút, đã gặp qua cậu ta rồi." Giang Uy - người lịch sự nho nhã nhất, nhẹ nhàng bước phía sau mà nói một câu.
"Thật á??? Bộ dạng thế nào?"
"Có chút thanh tú, nhưng có vẻ ít nói."
"Suỵt!!! Nhìn kìa!"
Lục Phi suỵt một tiếng, lúc này 4 người đã đi ra đến cổng Học viện, nhìn thấy bên kia đường có một người đang cầm một bông oải hương héo úa trên tay.
"Là con gái sao?"
"Da trắng quá, nhưng mà vai với lưng như thế kia chắc không phải con gái đâu. Lại chả, thời này còn cô gái nào xuất hiện ở nơi này mà không mang giày cao gót không hả?"
"Cũng đúng. Mà tôi thấy bộ đồ cậu ta đang mặc có chút quen quen, hình như thấy ở đâu rồi thì phải..."
Giang Uy lại nhàn nhạt lên tiếng: "Còn không phải đồ đôi với tên Vương Tuấn Khải kia sao?"
4 người há hốc nhìn nhau, mắt trợn to đến muốn rơi cả con ngươi ra ngoài.
Chính là cái trợ lí kia sao???
Nhìn nhau mất mấy giây, rồi 4 tên lưu manh chuẩn bị giở trò trêu chọc người ta một chút.
Vương Nguyên mờ mờ nghe được có tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện, vài giây sau đã thấy một cánh tay đặt trên vai mình. Pháp thuật đã đẩy ra đến lòng bàn tay rồi lại phải thu về. Vốn dĩ cậu muốn hồi sinh cho bông hoa này, nhưng bị người ta phá đám.
"Có chuyện gì sao?" Vương Nguyên xoay người.
4 kẻ lưu manh nhất thời ngơ ngẩn. Đôi mắt Vương Nguyên sáng trong tựa ngọc mà nhìn thẳng vào bọn họ, thuần khiết không vương tạp niệm, khiến họ bỗng chốc cảm thấy bản thân mình xấu xa.
Gãi mũi cười gượng nhìn nhau, rồi thế là kế hoạch trêu chọc ngay từ đầu bị bỏ dở.
"Cậu... hình như không phải học viên ở đây?"
"Phải, tôi đến ngắm Lavender thôi."
"Cậu có vẻ rất thích hoa nhỉ! Tôi cũng thích Lavender!" Lục Phi toe toét cười.
"Thế sao." Vương Nguyên hờ hững đáp, nhẹ nhàng đặt bông hoa héo úa kia xuống, hai tay đút vào túi áo lén vò vò một chút. Cậu là đang lo lắng. 4 người này, cậu thực sự không thích.
Giang Uy nhìn Vương Nguyên một lượt từ đầu đến chân. Trước đây thấy cậu trong phòng họp công ty mặc sơ mi trắng vest đen, hôm nay lại một thân thường phục, cảm giác rất mực tinh tế, không còn vẻ lạnh nhạt kiệm lời như lần đầu nhìn thấy, hơn nữa... giọng nói cũng thực dễ nghe. Nghĩ đến lời đồn người này đã từng đỡ thay Vương Tuấn Khải kia một nhát dao, y thấy thương cảm ghê gớm.
Đang định mở miệng hỏi xác nhận cậu ta đến đây với ai, thì thấy Vương Tuấn Khải từ cổng Học viện đi tới, trên tay cầm một kiện giấy tờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com