Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7: Lưu Chí Hoành

Chẳng biết qua bao lâu, Vương Nguyên mới mở mắt ra, nhìn thấy xung quanh là một không gian sống động, khác hoàn toàn với thế giới thiên thần. 

Cũng may 6 năm nay, thông qua Vương Tuấn Khải, cậu đã được dạy cho đủ mọi thứ về thế giới con người. Biết được nền cứng cứng dưới chân mình là bê-tông chứ không phải đất đá lạ, biết được phố thị xa hoa ngập sáng ánh đèn. 

Trước khi luyện phép đưa cậu qua đây, Bạch Châu đã luyện lại thứ nước cậu tạo ra một lần nữa rồi ép cậu uống. Sau đó, kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện. Thực ra, Bạch Châu trước đây cũng đã từng gặp qua chủ thể của mình, là một bác sĩ giỏi. Những chuyện cậu mơ hồ đều được làm rõ. Sư phụ dặn cậu, tuyệt phải giấu đôi cánh đi. Sư phụ dùng pháp biến ra cho cậu một chút tiền nhỏ. Có lẽ vì so với lần cuối ông gặp chủ thể của mình đã là từ lâu lắm rồi, cho nên trông nhiều tiền như thế, thực chất hiện tại lại chẳng đáng bao nhiêu. Bạch Châu còn luyện cho cậu một lọ nhỏ 50 viên đơn dược, gọi là thuốc tiên, mỗi lần sức khỏe suy kiệt quá mức, liền phải nuốt một viên, vậy thì sẽ không sao nữa, khỏe như bình thường. Ngoài ra, việc tiên quyết khi đặt chân đến, là phải tìm ngay một hàng bán quần áo giống như những cửa tiệm y phục ở nơi đây, chọn cho mình một bộ đồ giống người bình thường nhất, rồi đến tiệm cắt tóc, cắt phăng mái tóc dài đi.

Vương Nguyên vì sự an toàn của mình trên hết, mặc bộ đồ cổ trang xuề xòa, cùng mái tóc dài mượt đen nhánh, bước thật nhanh trên đường, dáo dác tìm a tìm, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng bán quần áo. Bên ngoài có một cái biển ghi Sale off 50%, là cái gì vậy nhỉ?

Chủ hàng là một ông chú ngoài 50, nhìn thấy cậu thì giật hết cả mình, vội cười giả lả:

"Vị này...  đẹp như vậy, lại ăn mặc như vậy, có phải diễn viên hay không a?"

Vương Nguyên rất muốn hỏi diễn viên là cái gì. Có giống như ca sĩ gì đó mà Vương Tuấn Khải hay cho Ô Đồng xem không. Nhưng nếu cậu chỉ cần hỏi bậy một câu, cậu sẽ bị dị nghị ngay lập tức. 

"A.." xưng hô thế nào nhỉ??, "Cho cháu một bộ đồ bình thường một chút."

"Được được!" Khách hàng là thượng đế! Khách hàng lại là diễn viên đẹp đến thế ghé qua cửa hàng quần áo ế ẩm này, chắc chắn sẽ bội thu.

Vương Nguyên nhận đồ, theo chỉ dẫn vào phòng thay đồ. Ngơ ngơ ngác ngác xem mặc như thế nào, rồi cuối cùng cũng bước ra.

Nhìn bản thân trong gương, trông thật kì quái. Con người coi đây là bình thường sao?

Một cái áo phông xanh lá trơn không họa tiết, cũng một cái quần bò , xem ra cũng khá vừa với cậu trai này! Chủ hàng vân vê cằm nghĩ.

"Chú, có giày không?"

"A đương nhiên là... có!" Chủ hàng nhìn xuống đôi hài cổ màu xanh biếc đẹp đẽ tinh xảo dưới chân cậu. Quào! Đoàn làm phim nào mà có kinh phí lớn thế! Hài cổ cũng phải hàng xịn cơ à?

Ông mang ra cho Vương Nguyên một đôi giày có buộc dây. Vương Nguyên bối rối không biết đi vào như thế nào, liền xỏ đại chân vào trong, loanh quanh mãi cũng đi xong giày, cảm thấy vô cùng bức bối.

Quả nhiên đến thế giới con người thật không dễ dàng.

Chủ hàng ngơ ngác nhìn cậu móc từng đồng tiền lẻ ra. Một cộp tiền thật nhưng mệnh giá thấp lè tè.

Thực ra không phải. Một chút tiền nhìn có vẻ giá trị hơn cậu cất riêng. Mua quần áo thì dùng tiền này được rồi. 6 năm, cậu cũng biết cái gì gọi là chi tiêu của con người.

Mua xong quần áo, Vương Nguyên bỏ y phục cũ vào một cái túi nilon màu đen, thứ mà cậu chưa từng cầm qua. Rồi lại nghiêng nghiêng người tìm hiệu cắt tóc. Ở thế giới thiên thần nào có cắt tóc bao giờ, cho nên hiệu cắt tóc như thế nào cậu cũng chưa từng thấy qua.

Tìm mãi liền thấy một cửa hàng khá lớn, cửa kính trong suốt nhìn thấu vào bên trong. Có một vị khách ngồi trên ghế, quấn vải quanh người, một nam nhân tóc vàng đứng đằng sau huơ huơ cây kéo cắt xoẹt xoẹt. Vương Nguyên liền đẩy cửa bước vào, không ý thức được đây chẳng phải tiệm bình dân mà là một tiệm tạo mẫu chuyên nghiệp. 

Thợ cắt tóc là một anh chàng hiện đại thời trang, cầm mái tóc cực dài lại còn đen nhánh của Vương Nguyên trên tay, cảm thấy thực lạ lẫm. Đây là nam hay nữ a? Dựa vào quần áo thì hẳn là con trai đi, nhưng con trai để tóc dài như này thì đúng là hiếm gặp quá!

Nâng niu một hồi, y quyết định giảm nửa phí cắt tóc cho cậu, chỉ để mua lại phần tóc bị cắt bỏ. Vương Nguyên lúc đầu nhất quyết không chịu bán. Phải cắt tóc đi là cả một sự đau khổ, cậu muốn giữ nó lại làm kỉ niệm á! (Móa! -.- không thấy kinh kinh à??). Sau cùng, vì đếm lại tiền trong túi thấy còn quá ít, cậu ngậm ngùi bán tóc đi.

Nhìn mình trong gương, Vương Nguyên thực không nhận ra bản thân nữa. 

Vừa bước chân ra khỏi tiệm tạo mẫu tóc, Vương Nguyên hít một hơi. Được rồi, bây giờ mình chính là con người! Phải học cách thích nghi nhanh với nơi này. Vương Nguyên có phúc đức hơn, lại thông minh nên dễ thích nghi hơn với nơi này. Cũng giống như khi bạn tìm hiểu đủ văn hóa ngôn ngữ cùng xã hội ở Mĩ, khi bay sang Mĩ du học bạn sẽ thích nghi tốt hơn. Vậy đấy!

Tiếp theo là công cuộc đi tìm nhà trọ. Vương Nguyên đi bộ trên vỉa hè, cái túi bóng đựng bộ y phục cũ xách ở tay, nhìn quanh tìm xem có biển nào viết chữ "cho thuê trọ" hay không. Bên cạnh là con đường nhựa bóng loáng, kẻ các vạch trắng song song. Ô tô nối đuôi nhau từng chiếc từng chiếc lao đi. Vương Nguyên đã từng biết đến cái này gọi là ô tô, đi với vận tốc còn nhanh hơn cả ngựa, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn không khỏi kinh hãi.

Vương Nguyên đi ngang qua một thanh niên cao cao gần bằng cậu, mái tóc màu hạt dẻ rẽ lệch lộ vầng trán sáng bóng, khuôn mặt non non có chút khả ái đang cúi xuống nhìn điện thoại, nở một nụ cười. Vương Nguyên đi quá được mấy bước rồi và đầu vẫn còn ngoái lại nhìn người kia, cho đến khi thấy cậu ta đột ngột vừa nhìn điện thoại vừa bước chân xuống lòng đường thì... ôi thôi!

Vương Nguyên lao nhanh đến, nắm được cổ áo thanh niên kia kéo vào lề đường. Đối phương có vẻ cũng vừa kinh hãi mất vía, liền rối rít cảm ơn cậu. Vương Nguyên xua xua tay rồi lại tiếp tục đi tìm nhà trọ.

Tìm mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, mới thấy chỗ cho thuê trọ giá cực rẻ. Vương Nguyên đã tìm qua không biết bao nhiêu nhà trọ, trông cũng ổn, cũng tiện nhưng giá cao quá, cậu không đáp ứng được. Vả lại, dù sao cũng chỉ ở đây vài ngày để tìm ra Vương Tuấn Khải mà thôi, thuê phòng đắt làm gì, cũng có ở được lâu đâu.

Vừa vào đến cổng chủ nhà, đã nghe thấy tiếng cãi nhau từ trong vọng ra. À không phải cãi nhau, một giọng van nài, một giọng van lạy!

"Cháu xin chú đó! Cháu ở có một mình à! Giảm giá cho cháu đi mà!!!"

"Ơ đồ ngốc này! Chú van cháu mới đúng! Cháu muốn thuê nửa giá phải tìm bạn đến mà ghép phòng ở chung mới chia tiền được chứ!"

"Nhưng mà cháu nghèo lắm!!"

"Đồ cháu mặc nhìn cũng không tồi a! Nghèo chỗ nào?"

"Chú! Hay là cháu trả tiền bằng quần áo của cháu nhé!"

"Không được!"

"AAAA..." 

Vương Nguyên đẩy cổng đi vào. Thấy một ông chú đeo kính tay cuộn tròn tờ báo vái lên vái xuống một thanh niên trông có vẻ quen mắt đang ngồi ăn vạ dưới sân, nhịn không được giật giật mắt vài cái.

"A... khụ khụ!" Cậu khẽ ho một tiếng.

Thanh niên kia quay người lại, lập tức nhận ra đối phương chính là người đã cứu cậu khỏi lòng đường lúc trước, liền đứng phắt dậy, phủi bụi dưới mông rồi lau tay vào áo, sau đó nắm lấy tay Vương Nguyên lắc lấy lắc để.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi! Quả là có duyên có duyên a! Cậu ở cùng phòng mới tớ đi! Làm ơn!!!!"

Vương Nguyên cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhìn ông chú, nhàn nhạt cười nói:

"Chú, cháu ở chung với cậu ấy."

"Vậy được! Chìa khóa phòng đây!"

Căn phòng trọ nhỏ xíu chỉ có một cái giường, hai cái ghế cùng một tủ quần áo. Vương Nguyên khẽ hít một hơi cái mùi ẩm mốc bên trong, đoạn, cậu thấy ngoài cửa sổ có trồng một vườn hoa hồng, liền ra hái một bông, nhìn quanh xem có người hay không rồi nhẹ nhàng nhắm mắt, những ngón tay thon dài vờn bên trên những cánh hoa.

Quay vào phòng, liền thấy thoang thoảng mùi hoa hồng, không còn mùi ẩm mốc nữa.

Vương Nguyên thích trồng hoa, cũng rất yêu hoa. Cho nên Bạch Châu đã dạy cậu một số thuật như chữa lành hoa hoặc làm phát tán mùi hương của chúng. 

"Tớ là Lưu Chí Hoành! Cảm ơn cậu rất nhiều nha! Hôm nay giúp tớ đến hai lần! Chúng ta thực có duyên mà!"

"Đừng khách khí, chuyện bình thường nên làm mà! Gọi tớ là Vương Nguyên được rồi."

Cậu đặt túi nilon đen chứa bộ y phục cũ lên ghế. Ngoài ra, Vương Nguyên chẳng có quần áo gì khác để thay. Cậu thầm nghĩ, ngày mai đi tìm Vương Tuấn Khải rồi có gì sẽ mua thêm. Uống xong thứ nước thần ấy, Vương Nguyên cảm nhận được khí tức của Vương Tuấn Khải rõ mồn một. Giống như... hắn đang ở gần lắm!

"Lưu Chí Hoành, cậu có biết ở gần đây có ai tên là Vương Tuấn Khải hay không?"

"Vương Tuấn Khải?? Sao cậu biết đến Vương Tuấn Khải?"

"Tớ là họ hàng xa của anh ta. Gần đây anh ấy gặp chuyện nên tớ từ quê lên thăm."

"Ồ!!" 

Lưu Chí Hoành nheo một con mắt nhìn Vương Nguyên. Cậu chưa bao giờ nghe nói Vương Tuấn Khải lại có họ hàng xa ở quê nhé! Không phải Vương Tuấn Khải không có mẹ, sinh ra trong một gia đình vương giả giàu có, đến năm 18 tuổi thì bị gia đình từ mặt, tự mình tìm đường lập nghiệp hay sao? Đào đâu ra một em họ thế này? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com