Chap 71: Sau cùng
Vương Thị một buổi sáng tinh thần phấn chấn sục sôi.
Vì có tin tốt lành từ Phó tổng mặt liệt Dịch Dương Thiên Tỉ.
"Ai đó" bảo anh ta đặt thêm vé máy bay cho Vương Nguyên về nước.
Thế là có rất nhiều nghi vấn đưa ra...
"Tôi còn nghĩ, lúc trước Trợ lí Vương đi du học không nói cho ai biết một câu, cũng không ai rõ cậu ấy đi tới nước nào, thì ra là nước Đức!"
"Đương nhiên, tôi cũng sớm đoán ra cậu ấy đi Đức!"
"Xem ra lần này Vương tổng đi công tác MK một mình là có lí do cả đấy..."
"Phải a... tuần trăng mật của hai người bọn họ không đến lượt chúng ta biết đâu!"
Vương Nguyên đặt chân được xuống mặt đất liền cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng như biến mất, dẫu sao thì đây cũng là quốc gia của mình, thành phố mình sống, nó có sự quen thuộc gần gũi và an toàn. Cậu nhớ lại lúc bản thân đột ngột xuất hiện trên đường phố Berlin mà không khỏi rùng mình. Số cậu còn may chán mới tìm được Vương Tuấn Khải, nếu không lúc đó vừa hay hắn mới lên máy bay thì đúng là... không dám nghĩ tiếp.
Gần một tuần ở Đức, Vương Tuấn Khải tận lực bồi bổ thể trạng cho Vương Nguyên. Không biết trong thời gian ở Thiên giới cậu bị khí âm tàn phá như nào mà lúc quay về đây bộ dạng rất gầy. Bồi bổ tân trang lại bộ dạng nhếch nhác của Vương Nguyên xong, hắn mới dám mang cậu về nước, cho ra dáng du học trở về, nếu không toàn bộ trên dưới Vương thị sẽ lên án hắn ngược đãi Vương Nguyên.
Xem ra vị trí trợ lí tổng tài còn để trống là một quyết định đúng đắn, chủ nhân của cái bàn làm việc xinh xắn kia cũng đã quay trở về rồi.
Khắp Vương thị chào đón Vương Nguyên bằng một màn bất ngờ nho nhỏ. Ngay hôm sau, Vương Tuấn Khải lái xe đưa cả hai tới công ty, vừa vào bãi đỗ xe liền thấy chú bảo vệ cười hiền hòa đứng chặn trước mũi xe không cho hắn tiến tới. Chú bảo vệ gõ gõ vào kính xe, Vương Tuấn Khải liền hạ kính xuống, sắc mặt rất hoài nghi mà hỏi:
"Hôm nay chú định cất xe hộ tôi sao?"
"Không phải! Xe của Vương tổng thì Vương tổng phải tự thân đi cất lấy! Tôi là muốn mời tiểu trợ lí xuống xe."
"Không được!" Vương Tuấn Khải miệng nhanh hơn não mà quả quyết.
Vương Nguyên nhận được cái nhìn đầy ẩn ý của chú bảo vệ, liền mở cửa xuống xe, mặc kệ Vương Tuấn Khải ấm ấm ức ức lái xe vào tít bên trong hầm xe để cất.
Chú bảo vệ thấy Vương Tuấn Khải đi qua rồi, liền nói với Vương Nguyên:
"Chào mừng Trợ lí Vương du học trở về!"
"Lâu quá không gặp, chú vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe khỏe! Cậu mau đi đi, đám tiểu quỷ kia chắc là mỏi chân lắm rồi!" Chú bảo vệ chỉ chỉ về phía cầu thang đi lên sảnh chính.
Vương Nguyên gật đầu nói cảm ơn rồi theo hướng cầu thang quen thuộc mà bước lên. Đầu cầu thang có một cô nhân viên lễ tân xinh đẹp đáng yêu đang đứng di di chân xuống đất, trên tay là một bông hoa hồng xinh xắn màu đỏ thắm. Vừa nhìn thấy Vương Nguyên liền giật mình suýt đánh rớt bông hoa, bối rối luống cuống cả người.
"Cô có sao không?" Vương Nguyên thấy sắc mặt cô gái không hề ổn, liền nhíu mày hỏi.
"Tôi tôi tôi không sao! Chào mừng... à... trợ lí Vương du học trở về!"
Nội tâm cô gái xáo động mãnh liệt. Bỏ cha rồi, kế hoạch đi tong rồi!
Vương Nguyên quan sát thấy rõ bộ dạng lo lắng của cô gái, một giây sau nhìn qua bả vai cô liền hiểu ra nguyên do.
Tất cả nhân viên Vương thị mỗi người cầm một bông hoa hồng xinh đẹp vô cùng đều đang đứng thành hai hàng dài trước cửa kính, nét mặt hoan hỉ, dù phải chờ đợi lâu vẫn thấy rất hoan hỉ. Ai cũng dài cổ ngóng ra bên ngoài cửa kính, chờ đợi "người mà họ đang đợi" bước vào. Vương Nguyên thoáng chốc buồn cười, cố gắng mím môi. Chú bảo vệ cũng thật vui tính, người ta xếp hàng ở cửa chính đợi cậu, chú ấy lại bảo cậu đi phía cầu thang bên hông.
Vương Nguyên xoay người đi xuống cầu thang, cố tình xuống hầm xe, lại leo con dốc để lên đến sân trước rồi vòng vào đường cửa chính.
Nửa đường gặp Vương Tuấn Khải.
"Anh đỗ xe lâu vậy?"
"Anh đang suy nghĩ có nên giảm lương bảo vệ hay không đây!" Dám chừa lại chỗ đậu xe cho hắn chỉ bằng cái móng mũi, nếu không phải tay lái hắn rất lụa thì đã sớm bong tróc cả mảng sơn rồi.
"Được rồi, anh lên tầng đi."
"Em còn định đi đâu?"
"Tới cửa chính!"
"Phải leo con dốc kia mới lên cửa chính được, trực tiếp đi cầu thang có phải hơn không!"
"Kệ em! Anh cứ đi cầu thang đáng yêu tuyệt vời của anh!"
Vương Nguyên bắt đầu leo dốc, leo xong liền xốc lại quần áo cho chỉnh tề, nắn lại cơ mặt cho linh hoạt, rồi mỉm cười tới trước sảnh chính.
Toàn bộ nhân viên Vương thị chờ đợi mỏi mòn, giờ phút này đều vui vẻ cười lớn, hô to "Chào mừng Vương Nguyên trở về", sau đó mỗi người cậu đi qua đều nhét cho cậu một bông hồng, cuối cùng biến thành một bó rất to. Cái này... lát nhờ thư kí Kim mang cắm vậy!
"Cảm ơn mọi người, một lần nữa lại được làm việc cùng mọi người, tôi thấy rất vui."
Vương Tuấn Khải đứng ở đầu cầu thang, nhìn thấy một màn này, không khỏi cảm thán vợ mình quả thực rất biết làm vừa lòng người khác. Dù là con người, vẫn tinh tế nho nhã thiện lương như trước, không chút nào thay đổi.
Thiên sứ ngàn năm cùng với hiện tại, cũng chỉ khác nhau ở một đôi cánh mà thôi.
Mà hắn, sắp được rước người ta về làm vợ rồi.
Một tuần sau, Dịch Dương Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành, Mã Dương, Hạ Mĩ Kỳ cùng một vài người bạn thân thiết khác bỗng dưng nhận được một tấm giấy mời màu bạc hà rất xinh đẹp, đại khái là mời bọn họ tới biệt thự trên đường X, có ghi chú là ăn mặc đẹp một chút. Chữ kí phía dưới bay bổng đẹp đẽ, đương nhiên là chữ kí của Vương tổng tài.
Ngày hôm đó, biệt thự nhà Vương Tuấn Khải được trang trí bằng hoa màu trắng hai bên cổng, tinh tế, ý nhị và tươi sáng. Nhóm người còn không biết là mình tới dự tiệc cưới, ngơ ngơ ngác ngác do dự trước cổng vào.
Dịch Dương Thiên Tỉ lên tiếng:
"Nói cho biết nè, đây chính là nhà của Vương tổng!"
" O A O !!!!"
"Hắn chưa từng cho ai vào nhà hết, kể cả tôi cũng chỉ mới được đến trước cổng mà thôi. Lý Trân Mã khi xưa cũng chưa từng được Vương tổng mời tới nhà."
"O A O !!!!!!!!!!!!!!!!"
"Người duy nhất sống trong căn nhà này cùng hắn bấy lâu nay, có biết là ai không?"
" NÓI NHANH ĐI!!!!!!!!!!!"
"Vương Nguyên đó!"
" O A O!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Hạ Mĩ Kỳ ôm cái bụng bầu to oạch, thổi thổi móng tay vừa mới sơn đỏ, vui vẻ nói:
"Xem ra ngày cưới của tôi ném hoa cho anh ấy đúng là linh nghiệm mà!"
Trong khu vườn đầy hoa cỏ, đơn giản bày một bàn tiệc dài phủ khăn trắng. Mọi người vừa vào tới, liền thấy một mĩ nam tử mặc vest trắng, tóc ngả nâu bị gió thổi phất phơ vài sợi mềm mại, đang lim dim ngồi bên bàn ăn, tay chống cằm gà gật.
Ai cũng không nỡ đánh thức.
Lưu Chí Hoành ghen tị muốn chết, chạy tới vỗ bộp vào vai Vương Nguyên: "Tân nương của ai đó ơi! Dậy đi, khách khứa tới cả rồi!"
Sau một phen luống cuống, mọi người đều hiểu ra hôm nay rốt cuộc sẽ xảy ra sự vụ gì. Vương Nguyên sắp xếp mọi người ngồi xuống, chỉ còn chờ tân lang tới ra mắt và tuyên bố lí do giới thiệu đại biểu nữa thôi.
Từ trong căn biệt thự, có một giọng gào khàn khàn đầy bất lực cùng chật vật vang lên:
"Nguyên Nguyên... Vợ ơi... cứu anh! Cái hoa này anh không biết cài!!!!"
"..."
Ài, thế là Vương thị cũng có phu nhân rồi...
Phu nhân này, là trợ lí luôn đó!
Mọi người không ai hay biết, vị phu nhân này còn là một thiên sứ ngàn năm từng mang trên mình đôi cánh trắng muốt như tuyết ngọc.
Là kẻ mà Tổng tài của bọn họ phải khổ sở trầy trật mãi mới rước được về chân chính làm vợ suốt cuộc đời.
----------------
HOÀN CHÍNH VĂN!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com