Chương 126: Tính sổ
Nhìn thấy Thiên Tỉ chủ động xuất hiện, vẻ lạnh lẽo trên mặt Vương Tuấn Khải dịu xuống đôi chút. Nhưng khi hắn thấy lửa giận trong mắt cậu, đôi mày lập tức nhíu lại. Sau đó, hắn nhìn thoáng qua Phong đang đứng bên cạnh.
Phong nhanh chóng hiểu được ý của Vương Tuấn Khải, vội vàng cúi thấp người xuống rồi nói: "Tôi ra ngoài!"
Vương Tuấn Khải gật đầu. Lúc Phong rời khỏi phòng, hắn mới bước lại gần Thiên Tỉ, vẻ mặt u ám vẫn không hề suy giảm.
- Sao không nghe lời?
Khi hắn đến trước mặt cậu, giọng điệu lạnh lẽo mang theo sự tức giận vang lên, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào cậu.
- Nghe lời?
Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải, đột nhiên cười nói: "Tôi ngược lại rất muốn nghe lời anh đấy, nhưng mà... đối với một kẻ tiểu nhân nói một đằng làm một nẻo như anh, vì sao tôi lại phải nghe lời chứ?"
Trước câu nói lên án đột nhiên của Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải thâm thúy nhếch đôi mày rậm, sau đó ánh mắt không chút tức giận nhìn cậu: "Cố tình gây sự không phải tác phong của em".
Hắn không để tâm đến sự lên án của Thiên Tỉ cho lắm, chỉ cho rằng tính tình cậu hơi trẻ con, đang đùa giỡn mà thôi. Hắn khẽ thở dài một hơi, ôm cậu vào lòng. Vừa rồi không thấy bóng dáng cậu đâu, tâm tình của hắn rối loạn không thôi.
Về là tốt rồi, chỉ cần cậu trở về, hắn sẽ không so đo hành động bốc đồng của cậu nữa.
Hơi thở ấm áp nhanh chóng bao vây lấy Thiên Tỉ, nhưng... cảm giác này đã không còn như trước kia nữa. Vì cậu biết, đối với Vương Tuấn Khải, cậu chỉ là một thứ công cụ để tiêu khiển mà thôi!
Nghĩ tới đây, cậu đẩy mạnh Vương Tuấn Khải ra, tránh thoát khỏi bàn tay hắn...
- Đừng giả vờ giả vịt nữa, anh như vậy... khiến tôi cực kì chán ghét! – Thanh âm của cậu cũng lạnh lẽo không kém gì Vương Tuấn Khải, dường như có thể đóng băng lại mọi thứ xung quanh.
Vương Tuấn Khải nhíu mày càng chặt, hắn sầm mặt, mím đôi môi mỏng. Bản chất của hắn chính là như vậy, dù có dịu dàng nhưng vẫn là con sư tử cực kì nguy hiểm.
Hắn bước lên vài bước, nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu...
- Chán ghét tôi? Vậy tối hôm qua ai là người luôn miệng nói cần tôi? – Thanh âm lạnh lẽo của hắn như một lưỡi kiếm đâm xuyên thấu nội tâm cậu.
Thiên Tỉ chau mày, cậu tin rằng mặt mình lúc này đã xanh mét cả vào rồi.
- Đó là vì tôi vẫn cho rằng anh là người nói lời giữ lời, ai biết tôi lại nhìn nhầm người chứ! – Thiên Tỉ cố nén cảm giác đau đớn, nói – Anh rốt cuộc coi tôi là gì hả?
Trái tim cậu đau quá rồi, hóa ra mọi thứ chỉ là trò tiêu khiển của hắn mà thôi, cái gì mà chỉ cần ở bên hắn bốn ngày thì cô nhi viện sẽ an toàn chứ? Đúng là chuyện nực cười mà!
- Ầm ĩ đủ chưa? – Vương Tuấn Khải không kiên nhẫn lên tiếng.
Đôi mắt trong như nước của Thiên Tỉ không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, gằn từng tiếng hỏi: "Chuyện của cô nhi viện anh giải thích thế nào?"
Hỏi xong những lời này, cậu nhìn chằm chằm vào từng biểu hiện trên gương mặt Vương Tuấn Khải, hi vọng hắn có thể đưa ra lời giải thích hợp lý.
Ai biết được, lúc cậu đang cảm thấy thất vọng, Vương Tuấn Khải nghe những lời này, đáy mắt lại càng thêm bình tĩnh, không chút xao động. Rõ ràng hắn cũng không hề ngạc nhiên trước chuyện đó.
Nhìn phản ứng của Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ càng cảm thấy tức giận, người đàn ông này đúng là không coi ai ra gì!
Cậu vừa muốn bộc phát sự tức giận thì lại nghe Vương Tuấn Khải hỏi lại: "Em hi vọng tôi sẽ giải thích thế nào?"
- Vương Tuấn Khải, anh đừng quá đáng. Nếu anh dám làm ra chuyện như vậy thì tại sao lại không dám giải thích? – Thiên Tỉ hận không thể đấm vào mặt Vương Tuấn Khải một cái.
Nghĩ đến những đứa trẻ đáng thương không nơi nương tựa, cậu như sắp phát điên rồi. Vì sao người đàn ông này lại tàn nhẫn như vậy chứ? Dù có vì lợi ích đến thế nào thì cũng không thể lấy tính mạng của những đứa trẻ ra làm trò đùa được.
- Tôi không nói là sẽ không giải thích.
Vương Tuấn Khải quay người ngồi xuống sofa, đôi mắt thâm thúy nhìn cậu không hề chớp mắt... giống như một con báo tao nhã.
Dưới ánh nhìn của hắn, Thiên Tỉ cảm thấy thần trí như mông lung, cậu muốn né tránh hắn... nhưng nghĩ đến cô nhi viện thì cậu không thể không kiên trì truy vấn hắn.
- Thôi, tôi cũng chẳng muốn nghe anh giải thích, anh đã hứa với tôi sẽ bảo đảm cho cô nhi viện, vậy mời anh tuân thủ lời hứa! – Cậu không kiên nhẫn lên tiếng.
- Tôi đang tuân thủ lời hứa đây.
Vương Tuấn Khải như đang giày vò Thiên Tỉ, khóe miệng cong lên nụ cười "hiền lành", vẻ thâm trầm được che giấu kỹ trong đáy mắt...
- Đang tuân thủ?
Thiên Tỉ cười lạnh, đôi mắt trong veo xao động, lửa giận cháy bừng bừng: "Cái anh gọi là tuân thủ chính là dỡ bỏ cô nhi viện? Anh có nghĩ tới những đứa trẻ mồ côi không? Vương Tuấn Khải, anh đúng là đồ máu lạnh".
Nghe những lời lên án cay nghiệt của cậu, Vương Tuấn Khải không khỏi bật cười.
- Tôi cho rằng... – Thanh âm trầm thấp của hắn lại vang lên – Nếu chưa biết rõ chân tướng sự việc thì đừng kết luận vội.
- Vận Nhi sẽ không nói dối tôi! – Thiên Tỉ phẫn nộ lên tiếng.
Đôi mắt sâu thẳm của Vương Tuấn Khải lóe lên như kiếm rút khỏi vỏ, bắn ra những tia sáng bức người...
- Vậy em không tin tôi?
Sau khi nghĩ đến điều này, hắn không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy cực kì rối loạn.
- Vì anh có đưa ra được lý do khiến tôi phải tin anh đâu! – Thiên Tỉ không cho Vương Tuấn Khải cơ hội nào, lập tức phản bác.
- Vừa rồi tôi đã nói rồi, tôi đang tuân thủ lời hứa của mình! – Vương Tuấn Khải rít một điếu xì gà rồi nói.
- Anh... – Thiên Tỉ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
- Chỉ có làm như vậy cô nhi viện mới có thể tồn tại lâu dài được! – Vương Tuấn Khải không nhanh không chậm cắt ngang lời Thiên Tỉ.
Thiên Tỉ dường như nghe được chuyện rất nực cười, cậu châm chọc nói: "Lý do này của anh đúng là tự chối bỏ trách nhiệm".
- Tôi cần phải như vậy sao? – Vương Tuấn Khải hỏi ngược lại. Sau đó hắn hướng người về phía trước, bàn tay duỗi ra...
- Lại đây! – Hắn ra lệnh.
Thiên Tỉ không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ ngoan cường nhìn Vương Tuấn Khải, trong mắt đầy lửa giận.
Lát sau, Vương Tuấn Khải hừ nhẹ một tiếng, sau đó đứng dậy kéo cậu vào lòng mình, sau đó ấn cậu ngồi xuống sofa.
Thiên Tỉ nghiêng đầu quay sang nhìn chỗ khác!
Vương Tuấn Khải quay mặt cậu lại, bắt cậu phải nhìn vào mắt hắn!
- Lúc trước Thiên Hi đề nghị sẽ lấy danh nghĩa cá nhân để giúp đỡ cô nhi viện, tôi đã không đồng ý. Nguyên nhân là tôi sẽ để Vương đại làm chỗ dựa vững chắc cho cô nhi viện Mary, như vậy sẽ càng thêm danh chính ngôn thuận. Chỉ dựa vào Vương đại, cô nhi viện mới có thể an toàn hoạt động tiếp, em hiểu không?
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn giải thích quyết định của mình cho người khác nghe! Vương Tuấn Khải luôn có thói quen làm theo ý mình, trước giờ chưa từng giải thích cho ai bao giờ!
Thiên Tỉ nghe xong, ánh mắt hơi sững sờ. Cậu nhìn vào đôi mắt đầy chân thành của Vương Tuấn Khải, mở miệng nói: "Nhưng... nếu đúng như anh nói, vậy tại sao còn ra lệnh dỡ bở cô nhi viện?"
Vương Tuấn Khải nâng cằm cậu lên, hơi thở đàn ông phả vào gương mặt cậu...
- Có hai nguyên nhân! – Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của cậu – Thứ nhất, dỡ bỏ không phải là hủy diệt cô nhi viện mà là tôi muốn mở rộng nó hơn. Thứ hai, đoạn đường đó không an toàn, vậy nên tôi đã chọn một nơi khác để xây dựng lại cô nhi viện Mary.
Ánh mắt Thiên Tỉ tràn ngập vẻ khó tin, cái miệng nhỏ nhắn cũng vì kinh ngạc mà há to...
Hắn nói thật chứ?
Nếu đúng như vậy, thì cậu hiểu lầm hắn rồi?
- Tôi không hiểu... – Vẻ cứng rắn lúc đầu đã không còn, cậu chỉ nhẹ giọng lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng vang lên.
- Cậu bé ngốc... – Vương Tuấn Khải cốc nhẹ lên đầu cậu, cười cười, tiến sát vào người cậu...
- Đem cô nhi viện nhập vào Vương đại thì sẽ là một hạng mục trong hoạt động của Vương đại, như vậy sẽ là một sự bảo đảm tuyệt đối an toàn cho cô nhi viện hơn là lấy danh nghĩa cá nhân! – Hắn cực kì kiên nhẫn giải thích cho cậu.
- Như vậy sẽ thực sự an toàn hơn sao? – Thiên Tỉ cảm thấy khó hiểu, đối với mấy chuyện trên thương trường cậu hoàn toàn không hiểu biết nhiều.
- Em không được quên thân phận đặc biệt của em. Nếu có người muốn đối phó với em, hoặc thân phận của em bị bại lộ thì cô nhi viện và bọn trẻ ở đó sẽ bị liên lụy. Trước mắt chỉ có nơi đó là có khả năng uy hiếp đến em! – Vương Tuấn Khải nói một tràng dài.
Lúc nói, bàn tay ấm áp của hắn đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của cậu, xoa xoa da thịt mẫn cảm của cậu...
Thiên Tỉ ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn vào chiếc cổ thon dài của hắn, rồi đến chiếc cằm cương nghị, đôi môi mỏng...
Rồi lại nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo...
Đôi mắt hắn sâu thẳm, dưới ánh đèn chiếu xuống lại càng thêm kì lạ, con ngươi như có hai vòng xoáy...
Thiên Tỉ nhất thời cảm thấy đầu óc mê muội, thân hình nhỏ nhắn khẽ run lên, sau đó cậu cười khổ một tiếng...
Những điều hắn nói không sai, nếu không phải như vậy thì cậu sẽ không tùy tiện nghe theo giao dịch bốn ngày với hắn. Nhưng mà...
- Chuyện anh nói cũng chỉ là để phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra thôi, phải không? Tôi nghĩ kẻ có thể truy ra cô nhi viện để uy hiếp tôi nhất định không phải hạng người đơn giản, cho nên trước nay tôi đều rất cẩn thận! – Thiên Tỉ nhẹ giọng nói.
Vì mỗi lần thực hiện nhiệm vụ cậu đều cải trang cho nên những người thấy được khuôn mặt thật của cậu rất hiếm, tuyệt đối không có ai như Vương Tuấn Khải cả, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra cậu ngay, tuy nhiên cậu không hiểu nổi tại sao lần nào cậu cải trang hắn cũng có thể nhận ra được rất chính xác.
- Đúng là cậu bé đơn thuần! – Vương Tuấn Khải hơi cong môi cười, ngón tay thon dài vuốt ve gò má non mềm của cậu, vừa thương yêu vừa hưởng thụ.
Thiên Tỉ hơi nhíu mày lại: "Anh có ý gì?"
Vương Tuấn Khải đột nhiên áp sát lại gần cậu...
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai cậu, như trêu đùa vành tai mẫn cảm của cậu...
Cậu có cảm giác khác thường, muốn lùi người lại tránh xa hắn ra.
Mà hắn lại càng thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại...
- Bởi vì em mà người bên cạnh em có thể bị thương, thậm chí là mất mạng, chuyện này có thể đoán ra được! – Vương Tuấn Khải khẽ hôn lên đôi môi anh đào của cậu, điềm nhiên cất giọng.
- Tôi nhất định sẽ hành động cẩn thận! – Thiên Tỉ xoay mặt đi, hơi mất tự nhiên lên tiếng.
Vương Tuấn Khải cúi xuống bên tai cậu, bên môi cong lên nụ cười yêu chiều, nhưng giọng nói lại lạnh lùng vang lên: "Vậy à? Đến lúc đó chỉ sợ em có lòng mà không có sức, dù sao chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra".
- Chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra? Anh... nói những lời này là có ý gì? – Thiên Tỉ bắt đầu run rẩy.
Cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy lan tràn khắp toàn thân cậu...
Khóe môi đang cười của Vương Tuấn Khải chợt lạnh lẽo đi, hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt Thiên Tỉ, nói: "Cái tên Bùi Tùng hẳn là rất quen thuộc với em?"
Cả người Thiên Tỉ run lên bần bật, ánh mắt nhất thời trừng lớn...
- Sao anh lại biết cái tên này?
Bùi Tùng!
Đó là người mà cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên được. Nhờ có ông ấy, cậu mới có cơ hội được sống. Ông đã nuôi dưỡng cậu tám năm trời, đem đến cho cậu cùng những đứa trẻ khác những năm tháng tuổi thơ bình yên. Cậu coi ông như cha đẻ của mình, còn ông cũng coi cậu là con trai!
Bùi Tùng... chính là cha của Bùi Vận Nhi! Nhưng ông lại ra đi vì một phát súng mà không rõ nguyên nhân!
------------------
Bất ngờ sẽ xảy ra!!!
#Sukin
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com