Chương 139: Sòng bài Las Vegas
Á Tư ngẩn người, "Chủ nhân, vì sao hỏi như vậy? Ngài yêu Thiên Tỉ thế nào mọi người đều biết."
"Vậy vì sao tất cả mọi người biết, chỉ có mình cậu ấy không biết?" Vương Tuấn Khải nhìn anh ta, trong con ngươi màu tím nhạt mang theo nhàn nhạt mệt mỏi và bất đắc dĩ.
"Chủ nhân, cách sủng của ngài không phải ai cũng có thể cảm nhận được, nhất là Tiểu Thiên, ngài cũng biết, cậu ấy...Ừ... Rất đơn thuần." Á Tư nghĩ nghĩ tìm cái quanh co hình dung từ.
"Ngu xuẩn liền ngu xuẩn, anh không cần phải nói úp mở như vậy." Vương Tuấn Khải quét mắt nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói.
"Ha ha." Á Tư cười gượng hai tiếng.
"Á Tư, anh nói xem chàng trai ngu xuẩn này có thể vì ăn mà bán chính mình hay không?" Vương Tuấn Khải nghĩ nghĩ, nhíu mày.
Ở góc độ anh không nhìn thấy, Á Tư trợn trừng mắt, chủ nhân âm trầm tàn nhẫn này của anh ta chỉ cần đụng tới chuyện của Dịch Dương Thiên Tỉ liền biến thành thằng nhóc nhỏ, "Ngài yên tâm đi chủ nhân, thiếu gia Vương Nguyên ở bên cạnh Thiên Tỉ, cậu ấy sẽ không để xảy ra chuyện này."
"Ừ." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt lên tiếng.
Không khí lại bắt đầu yên lặng, một lúc sau, Vương Tuấn Khải lại mở miệng rồi. "Cậu ấy có đá chăn hay không?"
"Ách? Đây... Thiên Tỉ có thói quen đá chăn hay không thì chỉ có chủ nhân ngài mới biết được chứ?" Á Tư bị anh hỏi hơi lờ mờ.
"Nhất định là Lưu Chí Hoành cũng biết!" Đột nhiên Vương Tuấn Khải nhìn anh ta, dùng giọng nói lạnh băng chết người nói.
Á Tư bị ánh mắt không vui của anh làm cho hoảng sợ, không nói gì đứng tại chỗ, tuy bây giờ bộ dáng anh rất lãnh khốc, nhưng vì sao...Anh ta lại cảm thấy anh rất đáng yêu... Dù sao thì nét mặt đó cũng là loại cảm giác tốt, thì ra biến thái như Vương Tuấn Khải cũng sẽ có một mặt đáng yêu như vậy.
Vương Tuấn Khải thu tầm mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng thì thào "Thằng bé ú đáng chết, rốt cuộc đã chết ở đâu rồi hả ?"
Á Tư bất đắc dĩ nhìn anh thất thường, thì ra không có Tiểu Thiên anh sẽ biến thành như vậy.
"Á Tư, đêm nay anh cũng đừng ngủ, ngắm trăng với tôi đi." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói.
"Dạ?" Á Tư sững sờ tại chỗ, anh mời anh ta ngắm trăng? Chủ nhân của anh lại có nhã hứng ngắm trăng?
"Anh có ý kiến?" Vương Tuấn Khải không vui nhìn anh ta, trong mắt ẩn chứa lửa giận hừng hực chạm vào là nổ ngay.
"Không... Đương nhiên là không ý kiến, đây là vinh hạnh của tôi." Á Tư cười gượng nói.
Vương Tuấn Khải lại chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện nửa, anh không muốn trở về phòng, không muốn trở về căn phòng không có cậu, cũng không muốn đi ngủ, không muốn ngủ ở trên giường không có cậu, anh phải ở dưới lầu chờ, nói không chừng thằng bé ú chết tiệt kia đột nhiên lạc đường biết quay lại, anh sẽ lấy roi trói cậu lại, sau đó anh nhất định... Nhất định phải cắn chết cậu!
LasVegas, thế giới giải trí, thành phố tội ác, ngoại trừ "thế giới sòng bạc" và "thiên đường tình dục", nơi này còn là một "thế giới tự sát" và với thiên đường kết hôn ly hôn, ở Las Vegas kết hôn chỉ cần 15 phút, ly hôn chỉ cần 5 phút. Nơi này có rất nhiều cám dỗ, xúc xắc, rượu ngon, tiền tài, phụ nữ, kim cương, không cái nào là không khiêu khích thần kinh yếu ớt của con người, tà ác lại làm cho người ta mê muội trong đó.
"Vương Nguyên?" Thiên Tỉ nhỏ giọng kêu, tuy cảnh đêm ở đây rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt của người qua đường đều rất đáng sợ.
"Thiên Thiên đừng sợ, bọn họ nhìn bạn thì đại biểu rằng bạn quyến rũ, yên tâm đi, nếu bọn họ dám đi lại chạm vào bạn, mình sẽ đá bay đưa bọn họ về nhà uống sữa." Vương Nguyên nắm tay nhỏ bé mũm mĩm của cậu, cười khẽ an ủi.
"Vương Nguyên, chúng ta đi đâu a?" Thiên Tỉ lo lắng hỏi.
"Ngốc quá, nếu tới nơi mà không đi sòng bạc thì không phải là uổng công sao." Vương Nguyên cũng không quay đầu lại nói.
"À, vậy chúng ta đi sòng bạc là phải đánh bạc sao?" Thiên Tỉ nhỏ giọng meo meo.
"Thiên Thiên, có đôi khi mình rất nghi bạn dùng cái gì để nói chuyện, là dùng phổi? Hay là dùng mông? Vì sao nói ra không phải là lời thừa thì chính là nói nhảm! Đi sòng bạc không đánh bạc chẳng lẽ muốn ở đó thuê người đếm tiền sao?" Vương Nguyên không chịu nổi nắm lấy tóc.
"Không được, Nguyên Nguyên, bị Khải biết thì anh ấy sẽ đánh chết mình." Thiên Tỉ lớn tiếng nói.
"Tin tưởng mình, anh ấy đánh chết chính mình cũng không đành lòng đánh chết bạn đâu, đừng sợ." Vương Nguyên ngoảnh mặt làm ngơ kéo tiểu cơm nắm tiếp tục đi tới.
Thiên Tỉ lo lắng không yên đi theo sau lưng cậu ấy, bị cậu ấy kéo đi.
Sòng bạc.
Thiên Tỉ nhìn bên trong kiến trúc xa hoa này có đủ loại người, sợ hãi nắm chặt cánh tay Vương Nguyên, không dám lên tiếng. Vương Nguyên hưng phấn giống như phát hiện vùng đất mới, nhìn trái nhìn phải một chút, cuối cùng đi đến một cái bàn trước mặt, cái bàn này là chơi đánh một đôi, tùy tiện cầm một hạt châu nhỏ, để cho người khách kia có lợi thế, số lượng hạt châu đánh cược là số lẽ hoặc số chẵn. Vương Nguyên cười đến tươi ngọt lấy ra một chồng đôla để lên hai bên, sau đó chờ kết quả.
"Twenty, pair." Người đàn ông tuấn tú tóc vàng mắt xanh thét lên.
"A! Thiên Tổng chúng ta thắng tiền đấy." Vương Nguyên vui vẻ ôm Thiên Tỉ, vì lần đầu tiên mình đánh bạc thắng mà cảm thấy vui vẻ không thôi.
Mà người bên cạnh các cậu ngoài ngạc nhiên nhìn Vương Nguyên xinh đẹp và Thiên Tỉ đáng yêu ra, lại càng bị các cậu thu hút hơn.
Vương Nguyên xem như không thấy những ánh mắt ngạc nhiên ao ước này, lấy tất cả tiền thắng được đặt lên, khẩn trương đợi kết quả.
Người đàn ông tuấn tú tóc vàng cũng không khỏi nhìn hai cậu trai đặc biệt ở trước mắt thêm một chút, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Một lúc sau "Fifteen, Odd."
Vương Nguyên lại hưng phấn kêu to lên "Lại thắng, Thiên Tỉ, bạn nói xem có phải đánh bài là thiên phú của mình hay không."
Thiên Tỉ nhìn cậu ấy vui vẻ thì gật gật đầu, tâm trạng vốn căng thẳng cũng bị vui vẻ của cậu ấy truyền nhiễm.
Trong thời gian tiếp theo, Vương Nguyên đánh đâu thắng đó, mà tất cả mọi người bên cạnh đều đặt cược theo cậu ấy, tiền càng ngày càng nhiều, người cũng càng ngày càng hỗn tạp, đột nhiên...
"Oh, shit" Một câu thô tục từ miệng người nước ngoài phun ra.
"You want to steal my money?" Vương Nguyên bắt lấy một cánh tay to khỏe, lạnh giọng hỏi.
"Fuck you, Bitch!" Người nước ngoài không để thằng nhóc nào đó vào mắt mà nhục mạ.
"Say again?" Vương Nguyên hơi hơi nheo mắt đẹp lại, dám mắng người, xem lão nương dày vò chết hắn không.
"Fuck you, Bitch! So?" Người nước ngoài không biết sống chết dùng vẻ mặt dâm loạn lặp lại một lần.
Đột nhiên Vương Nguyên lộ ra tươi cười như đóa hoa, nhẹ tay động đậy liền nghe một tiếng 'rắc', sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết như heo chết của người nước ngoài.
Thiên Tỉ sợ hãi nắm chặt ống tay áo của Vương Nguyên, sợ hãi nói "Nguyên Nhi, thôi, dù sao chúng ta cũng không tổn thất cái gì, chúng ta đi thôi, mình rất sợ."
Vương Nguyên buông cổ tay bị bẽ gãy của người đàn ông ra, tiện tay ném hắn ngã xuống đất, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Thiên Tỉ dịu dàng nói "Đừng sợ đừng sợ, ai bảo miệng tên này hèn hạ như vậy, Thiên Thiên nhớ kỹ, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, hắc hắc..." Nói xong Vương Nguyên lộ ra một nụ cười quỷ dị, Thiên Tỉ không khỏi run một cái.
Vương Nguyên đi đến trước mặt người đàn ông, cười khẽ dẫm xuống vết thương của hắn, còn chưa tính buông tha hắn.
"Vị thiếu gia này, ông chủ của chúng tôi muốn mời ngài uống một ngụm trà, nể mặt chứ?" Một người đàn ông mặc tây trang màu đen lễ phép nói ra một câu hỏi tiếng Trung chân chính.
Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn, a a, nhiều bảo vệ như vậy là muốn hù dọa ai chứ?
Cười lạnh một tiếng "Nếu tôi không nể mặt thì sao?"
"Ông chủ của chúng tôi cũng không có ác ý, chỉ muốn mời ngài uống trà mà thôi, nếu ngài không nể mặt, chúng ta sẽ làm vong hồn dưới súng." Mặt của người đàn ông không cảm xúc nói, dường như người chết không phải là anh ta vậy.
Vương Nguyên nhíu nhíu đầu mày, không nói một câu nhìn anh ta.
Thiên Tỉ kéo kéo quần áo của cậu ấy, meo meo gọi "Vương Nguyên, chúng ta đừng làm khó người khác."
Vương Nguyên nghĩ nghĩ, buông lỏng chân ngọc thon dài dẫm lên cánh tay của người nước ngoài ra, nhìn bộ dáng đau đớn của hắn, lạnh lùng nói :
"Next time,clean your mouth before you get out the door." Nói xong dắt Thiên Tỉ đi theo sau người đàn ông đi uống trà!
Hừ, tên tầm thường, dám trộm đồ trên đầu của ônh, lúc ông trộm chìa khóa cất giữ đồ ăn vặt mày còn chưa sinh ra đấy!
Vương Nguyên nhìn người đàn ông ở trước mắt, trai đẹp, tuyệt đối là trai đẹp, vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu, mày rậm mắt to, cái mũi rất đĩnh, miệng rất thanh tú, khuôn mặt rất cân xứng, oa, thật đáng yêu, thật sự rất muốn véo một cái, là một mẫu người rất thích hợp làm tiểu thụ, sớm biết có một người đẹp trai đáng yêu như thế, lúc người này mời thì cậu ấy nên chạy nhanh đến đây rồi, thật sự rất đáng yêu.
Nam Cung Viễn buồn cười xem ngồi ở hắn đối diện hai cậu bé nhỏ, gầy teo cái kia, một mặt háo sắc bộ dáng, minh mục trương đảm không chút nào che giấu xem hắn,
Thiên Tỉ cái kia tắc vụng trộm xem hắn, mắt thật to mí thật rõ ràng để lộ ra đối hắn bề ngoài ca ngợi, thật đáng yêu hai cái hài tử a.
"Thiếu gia..." Nam Cung Viễn nhỏ giọng gọi.
"Tôi họ Vương, tên Nguyên, đừng gọi thiếu gia, khó nghe muốn chết." Vương Nguyên hào phóng báo tên họ.
Nam Cung Viễn nhìn nhìn cậu ấy tươi cười ngay thẳng, không khỏi khẽ cười ra tiếng "Chú họ Nam Cung, tên một chữ Viễn, con có thể gọi chú là chú Nam Cung."
"Chú? ! Tôi còn muốn gọi anh là em trai đấy, chú sao...Anh đừng chiếm tiện nghi của tôi." Vương Nguyên hô to ra tiếng
"Năm nay chú đã 40 tuổi, con nói con muốn gọi chú là chú hay là 'em trai' ?" Nam Cung Viễn nhẹ nhàng nói.
"40 tuổi?! Chú là yêu quái sao? 40 tuổi còn có gương mặt muốn gây họa như vậy?" Miệng của Vương Nguyên nói không ngừng, oh,my,god, người đàn ông giống như bồ nhí nhỏ bé này lại nói cho cậu ấy biết là ông 40 tuổi, muốn làm tức chết ai chứ!
"Ha ha, con thật trực tiếp, nhưng chú thật sự đã 40 tuổi rồi." Nam Cung Viễn cười khẽ nhìn cậu ấy, không biết vì sao, từ lần đầu tiên mắt thấy cậu ấy liền có loại thiện cảm không hiểu, giống... Muốn yêu thương cậu ấy.
"Như vậy, chú Viễn, chú có thể thu nhận hai đứa nhỏ lang thang chúng con không?" Vương Nguyên cười ngọt ngào hỏi, người đàn ông trước mắt cho cậu ấy cảm giác rất thân thiết, dù sao ở bên ngoài cũng không bằng ở lại chỗ ông, ông còn có thể bảo vệ các cậu nửa.
Nam Cung Viễn sửng sốt, thật không ngờ cậu ấy sẽ đưa ra yêu cầu này, dù sao bọn họ cũng mới gặp lần đầu.
"Không được sao? Chú cũng biết ở đây rất rối loạn, thiếu nam có bộ dạng đáng yêu tay trói gà không chặt như chúng con ở lại bên ngoài rất nguy hiểm, chú cũng biết đây mỗi ngày đều bị mưu sát, bắn chết, cướp bóc, cưỡng gian, tội ác tràn lan, chú nhẫn tâm sao, nếu chúng con gặp phải trò gian trá mà chết ở đây, cha mẹ chúng con sẽ đau lòng chết, hơn nữa..." Vương Nguyên đáng thương tội nghiệp nhìn, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng líu ríu.
"Ngừng, chú đồng ý với con là được." Nam Cung Viễn bất đắc dĩ nhìn cậu trai nhỏ đáng yêu trước mắt, bắt đầu tưởng tượng bộ dáng cha mẹ cậu ấy, cha mẹ thế nào mà có thể dạy dỗ đứa nhỏ lanh lợi như vậy?
"Bao ăn bao ở là được, con không cần tiền công." Vương Nguyên bày ra vẻ mặt con không có yêu cầu gì vui vẻ nói.
Suýt chút nửa thì Nam Cung Viễn ngã xuống khỏi ghế, đứa nhỏ này...
"Vương Nguyên, mình đói bụng." Thiên Tỉ mở miệng.
"Chú Nam Cung, chú nghe thấy không, anh của con đói bụng." Vương Nguyên sờ sờ đầu Thiên Tỉ, quay đầu chờ mong nhìn Nam Cung Viễn
"Cậu bé này là chị? ! Con là em trai?!" Nam Cung Viễn không dám tin hỏi
"Đúng vậy, chú không biết em nhỏ bây giờ đều thông minh sao?" Vương Nguyên đắc ý nhìn ông.
Nam Cung Viễn sững sờ nhìn cậu ấy, không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Chú Nam Cung, chú có thể gọi con là Vương Nguyên, gọi anh con là Thiên Tỉ, những ngày tiếp theo xin trông cậy vào chú ." Vương Nguyên cười đến xán lạn nhìn Nam Cung Viễn, A! Tìm được chỗ dựa vững chắc rồi. Vương Nguyên mở to mắt, mênh mông nhìn trần nhà một chút, một lúc sau mới nhớ tới, đây là người chú 'chỗ dựa vững chắc', nhưng lại nói tiếp cậu ấy thật sự rất may mắn, ra cửa gặp người cao sang, chú Viễn lại có tiền, tấm lòng lại thiện lương, người lại dịu dàng, đối với vợ càng là che chở trăm điều, người đàn ông như vậy phải đi đâu tìm đây. Nhìn nhìn tướng ngủ đáng yêu của Thiên Tỉ, không nhịn được véo véo gương mặt cậu, chỉ nghe cậu meo meo gọi.
"Khải..."
Ai... Xem ra Thiên Tỉ rất ỷ lại vào Vương ác ma, từ lúc đi đến bây giờ, trong lòng nhớ, miệng gọi, ngoại trừ ăn thì chính là Vương ác ma , lần này dẫn cậu cùng đi là đúng? Hay là sai? Nhưng ai bảo ba người đàn ông xấu xa bọn họ quá đáng như vậy, cậu ây không sai, phải kiểm điểm chính là bọn họ!
Vương Nguyên rời giường đi dạo một vòng trong vườn hoa rồi trở lại phòng, nhìn nhìn Thiên Tỉ đá chăn ngủ say ở trên giường, đẩy đẩy cậu "Thiên, thức dậy, Thiên mau thức dậy, bốc cháy rồi."
Thiên Tỉ meo meo vài tiếng, xoay người tiếp tục ngủ
"Thiên Tỉ, Thiên Tỉ, thức dậy, lửa thiêu mông rồi." Vương Nguyên sốt ruột hô to ở bên tai cậu.
Người nào đó vẫn không để ý câu ấy, tiếp tục ngủ
"Dịch Dương Thiên Tỉ, ăn cơm!" Vương Nguyên không tin tiếp tục tà ác thét lên
Chỉ thấy người nào đó bật dậy, mắt còn chưa mở liền meo meo gọi "Ở đâu? Ở đâu?"
Suýt chút thì Vương Nguyên té ngã trên đất, mình phục bạn rồi...
Sau khi ăn bữa sáng xong, Nam Cung Viễn dẫn theo ba 'con người nhỏ' rất có tư tưởng vui chơi, dạo chơi chỗ này một chút chỗ kia một chút, phía sau còn đi theo một lượng lớn bảo vệ, đầu tiên là đi thủy cung Rặng Cá Mập ở vịnh Mandalay, sau đó đi xem tất cả đài phun nước âm nhạc ở cửa khách sạn lớn và sòng bạc, tiếp đó là đi khu bảo tồn suối nước, suốt cả đường đi 'ba con người làm thành cái chợ', ríu ra ríu rít không ngừng, Nam Cung Viễn vừa muốn bảo vệ họ, vừa muốn nói chuyện với họ, thần kinh căng thẳng, không dám thả lỏng một phút nào , bởi vì nơi này là Las Vegas, mà ông lại là nhân vật rất được chú ý, không thể không đề phòng
"Chơi đủ chưa? Chơi lâu như vậy rồi, ngày mai lại tiếp tục ra ngoài chơi có được không ?" Nam Cung Viễn dịu dàng ôm vợ yêu, lau mồ hôi trên trán của bà.
"Không được, người ta còn muốn chơi." Vương Nguyên điên cuồng chơi đùa dậm chân không chịu
"Con cũng muốn." Thiên Tỉ đáng thương tội nghiệp nhìn ông.
"Em cũng muốn chơi." Tiêu Lộ Trúc làm nũng kéo ống tay áo của ông xã mình.
Bảo vệ phía sau ngạc nhiên nhìn ông chủ của bọn họ, ông chủ bọn họ nổi tiếng thâm độc, nhưng cũng nổi tiếng là yêu thương vợ, nhưng từ lúc nào thì hai cậu bé này cũng có thể làm cho ông dịu dàng như vậy chứ?
"Heo nhỏ, thân thể em không tốt, nghe lời, ngày mai lại đến chơi." Nam Cung Viễn vẫn dịu dàng nói.
"Em muốn ngoạn mà" Tiêu Lộ Trúc không chịu chu môi, đâu còn là sự thành thục của một người phụ nữ 35 tuổi nên có.
Vương Nguyên không chịu nổi nhìn hai vợ chồng yêu nghiệt này, vì sao bên cạnh cậu ấy không thể có một người lớn 'bình thường' một chút chứ? Lấy tên cũng đủ tuyệt,
Bàng Đô Đô? Béo mập? Tiêu Lộ Trúc? Heo nhỏ? Chậc chậc, cha mẹ của bọn họ thật sự là rất có tài.
"Chú Viễn, dẫn bọn con đi thêm một chỗ, chúng ta liền ngoan ngoãn về nhà được không?" Vương Nguyên ngọt ngào nói.
"Chú có thể nói không sao? Con muốn đi đâu?" Nam Cung Viễn bất đắc dĩ cười khẽ.
"Tháp Stratosphere..." Vương Nguyên meo meo nói. Tháp Stratosphere là tháp ngắm cảnh miễn phí cao nhất đẹp nhất, cũng là tòa kiến trúc cao nhất phía tây sông Mississippi. Bên trong tháp sắp xếp nhà hàng xoay tròn, phía trong có đài ngắm cảnh bên ngoài, phòng ăn theo chủ đề, trung tâm thương mại, và một chỗ cao nhất thế giới, gọi là trò Yun- night Speed của The High Roller. Từ đỉnh tháp nhìn xuống toàn bộ Las Vegas đều chiếu vào trong mắt, hơn nữa lên đỉnh tháp vào ban đêm, là ánh đèn xanh vàng rực rỡ khắp Las Vegas, giống như cô nàng ca múa trang điểm đẹp đẽ ở giữa sân, lấp lánh ở giữa sa mạc Mojave, cũng có thể thấy được mơ hồ ánh đèn của các căn hộ ở thành phố bên cạnh.
Vương Nguyên đứng ở trong tháp, 'Như hổ rình mồi' nhìn trò Yun- night Speed cao nhất thế giới trong truyền thuyết kia. Cậu ấy mong chờ nó đã rất lâu, cục cưng, chờ tao, tao lập tức tới 'ngồi' mày ngay.
Đang lúc cậu ấy hưng phấn, đột nhiên Thiên Tỉ khẩn trương kéo tay áo của cậu ấy, run run nói
"Vương Nguyên, Khải..."
"Từ bỏ*? ! Không có cửa đâu, mình không ngồi vào nó, mình chết cũng không từ bỏ." Vương Nguyên lớn tiếng kêu lên, đùa giỡn cái gì, bây giờ bảo mình từ bỏ, đừng nói cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có!
*Từ Khải cũng có nghĩa là từ bỏ Vương Nguyên hiểu lầm Thiên Tỉ kêu cậu ấy từ bỏ.
"Không... Không phải, mình nói là Khải! Khải!" Thiên Tỉ sốt ruột dậm dậm chân.
"Vậy không phải từ bỏ sao? Mình không từ bỏ!" Vương Nguyên hơi nhíu mày nhìn cậu.
"Không... Không phải, bạn nhìn phía trước." Thiên Tỉ gấp đến độ nước mắt sắp tuôn trào.
Vương Nguyên nghe vậy nhìn tới phía trước, ôi má ơi, thật sự phải từ bỏ rồi.
Một con ngươi màu xám bạc, người đàn ông tuấn tú bộ dạng như thiên sứ, hai tay ham muốn chiếm hữu ôm lấy cô gái tóc quăn màu đỏ thanh tú đáng yêu đi tới gần các cậu, trong mắt người đàn ông có mùi vị tìm tòi nghiên cứu.
Vườn Tuấn Khải hơi nhíu mày kiếm, nhìn hai chàng trai có mùi vị của anh trai và bạn tốt của mình, nghe nói Khải vì tìm bà xã chạy trốn của anh, đã điều động người tối trong cả nước, mà trên thân thể cậu lại có mùi vị không cho phép người đụng tới của anh trai, đây đại diện cho cậu chính là bà xã chạy trốn của anh trai anh ta?
Thiên Tỉ nhìn người đàn ông quen thuộc ôm một cô gái khác đi tới gần cậu, đột nhiên trong lòng đau đớn, đau đến cậu không tự chủ được mà rơi nước mắt.
Vương Nguyên bình tĩnh lại, mới nhớ tới, đó không thể là Vương Tuấn Khải, anh ta không thể cô gái khác, hơn nữa, ánh mắt của anh... là màu tím a... như vậy... người đàn ông này... chính là... Vương Tuấn Minh?! Ông trời ơi, không phải là người đùa giỡn với con chứ! Mua vé số cào cũng không dễ trúng thưởng như vậy.
Vương Tuấn Minh đi tới trước mặt hai chàng trai 'đáng nghi', mới phát hiện, 'Thần Bài' của Las Vegas đồng thời cũng là 'bố già Las Vegas' Nam Cung Viễn cũng ở đây. Nếu như hai cậu bé này thật sự là người bọn họ muốn tìm, vậy tại sao hai người họ lại dính dáng đến ông ta ?
"Bác Nam Cung, đã lâu không gặp, gần đây bác khỏe không?" Tuấn Minh kéo nụ cười nhạt, lễ phép mở miệng.
"Ha ha, không tệ, còn cậu?" Nam Cung Viễn cười lại, Vương Tuấn Minh là "ông hoàng bóng tối" ở Las Vegas, toàn thân tập hợp tiền tài và quyền lực, tuy rằng tuổi trẻ nhưng không thể khinh thường.
"Con cũng không tệ, hai vị này là con trai của bác sao?" Con ngươi màu xám bạc của Tuấn Minh quét nhìn hai chàng trai đang theo đuổi suy nghĩ của mình, nhẹ giọng hỏi.
"Không, không phải, hai đứa là khách của bác, rất đáng yêu đúng không." Nam Cung Viễn cưng chiều sờ sờ đầu Vương Nguyên nhẹ nhàng nói.
"Đúng, thật sự rất đáng yêu." Vương Tuấn Minh suy nghĩ giật giật khóe miệng, có trò hay để xem rồi.
Thiên Tỉ đau lòng nhìn anh ta, trong lòng anh chính là cô gái lần trước anh hôn môi ở nhà, mà anh lại làm bộ như không biết cậu, Khải, vì sao...
"Thiên, sao con khóc? Không thoải mái ở đâu sao?" Nam Cung Viễn không rõ sự thật nhìn Thiên Tỉ mắt lưng tròng, dịu dàng hỏi.
Cậu rất ủy khuất nhìn chằm chằm Tuấn Minh, nhỏ giọng kêu "Khải.."
"Rút lui! Chúng ta phải rút lui rồi ! Đi thôi, chúng ta về nhà đi, hôm nay chơi rất mệt rồi, chú Viễn." Đột nhiên Vương Nguyên lớn tiếng tiếng nói, muốn che giấu cái tên người nào đó kêu ra miệng, sau đó tay trái lôi kéo Thiên Tỉ đáng thương tội nghiệp , tay phải lôi kéo Tiêu Lộ Trúc không hiểu gì đi ra ngoài cửa, muốn chết, cái này không cần 7 ngày, đại khái là ngày mai sẽ bị bắt trở về.
"Vương Nguyên, chậm một chút!" Nam Cung Viễn đau đầu thét lên, thân thể của vợ ông không tốt mà.
Vương Nguyên? Thiên Tỉ? Ha ha, tìm được! Tuấn Minh lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhìn bóng lưng các cậu rời đi.
"Ha ha, trẻ con không biết lễ phép, cậu thông cảm, vậy bác đi trước, hai người từ từ chơi." Nam Cung Viễn nhẹ giọng nói, sau đó bước nhanh đuổi theo cậu nhóc nghịch ngợm 'bắt cóc' vợ của mình...
Tuấn Minh khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn Tô Anh Lạc vẫn còn đang hờn dỗi ở bên cạnh, nhỏ giọng nói : "Anh Anh, chúng ta có trò hay để xem rồi."
Tô Anh Lạc bất mãn xoay mặt đi. Hừ! Vừa ra cửa còn đánh người ta, bây giờ lại bày ra một bộ dáng dịu dàng, ai thèm để ý đến anh ta chứ!
"Chậc chậc, tiểu lưu manh của anh còn đang tức giận sao? Ở đâu ra cơn giận lớn như vậy chứ?" Tuấn Minh vuốt ve gương mặt của cô ta.
"Bạo Quân, biến thái!" Tô Anh Lạc không vui nói.
"Tiểu lưu manh, em thật thô lỗ" Tuấn Minh nhạo báng.
"Có thô lỗ như anh sao? Còn đánh người, em chán ghét anh, không bao giờ muốn để ý đến anh nữa." Tô Anh Lạc tức giận dậm chân.
"Ai bảo em đi đụng vào người khác, anh đã từng nhắc nhở em rồi, là chính em không nhớ." Tuấn Minh bắt đầu hơi không vui...
"Ai cần anh lo, em muốn đụng, em chính là thích đụng vào, thì sao?!" Tô Anh Lạc không phục kêu to. Nghe vậy, đôi mắt màu xám bạc của Tuấn Minh lóe lên, lạnh giọng nói : "Em thích đụng chạm phải không, vậy bắt đầu từ hôm nay, em sẽ không thấy được người nào khác ngoài anh." Nói xong không để ý tới cô ta kháng nghị, liền ôm lấy cô ta đi ra khỏi cửa, hừ, không biết điều...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com