Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Em liếm cái gì?

Thiên Tỉ nhìn nhìn kim tiêm trên tay, nhỏ giọng nức nở . . . . .

Vương Tuấn Khải ngồi ở cạnh cậu, lẳng lặng nhìn.

Thiên Tỉ nhìn nhìn anh, giận dỗi hất mặt, tự mình khóc.

"Người ta nói mỡ có thể chống lạnh, xem ra em là ngoại lệ." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt mở miệng.

Thiên Tỉ không nói chuyện.

"Mỡ của em ngoài hiệu quả 'thị giác' và 'xúc giác' ra, thật đúng là không có tác dụng gì." Vương Tuấn Khải tiếp tục nói.

Thiên Tỉ quay đầu, lớn tiếng nói "Đúng vậy a, mỡ của tôi đúng là không chống lạnh được, cái gì
cũng sai, hơn nữa là do vướng mắt của thiếu gia, vậy thì thì thế nào? Mẹ tôi nói, hạnh phúc chính là mèo ăn cá, chó ăn thịt, siêu nhân đánh quái thú nhỏ, tôi chính là thích ăn, tôi chính là thích mập không được sao? Tôi mập cũng chọc tới anh sao?"

"Em đang nói chuyện với ai?" Vương Tuấn Khải nhếch mày kiếm.

Thiên Tỉ chép miệng, quay đầu không hé răng.

"Em là mèo hay là chó?" Vương Tuấn Khải bóp mặt cậu, nhàn nhạt hỏi.

"Tôi là quái thú nhỏ bị siêu nhân đánh. . . . . ." Thiên Tỉ uể oải nói.

Khóe miệng Vương Tuấn Khải giật giật, tiếp tục 'chà đạp' mặt của cậu.

Thiên Tỉ nhìn nhìn khóe miệng anh thoáng hiện cười khẽ, thì ra anh ngoài cười lạnh, ngoài cười trong không cười, vẫn còn có nụ cười giống người bình thường như vậy. . . . . .

"Nhìn cái gì vậy?" Vương Tuấn Khải dùng ngón tay đẩy cái mũi của cậu lên.

Thiên Tỉ buồn bực quay đầu, không nhìn anh nữa.

Vương Tuấn Khải đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, cầm một chén cháo bốc hơi nóng đi đến."Ngồi dậy, ăn một chút."

Thiên Tỉ lắc lắc đầu, bày tỏ cậu không ăn.

Vương Tuấn Khải coi từ chối của cậu như không, có chút thô lỗ nâng cậu dậy, để cho cậu tựa vào đầu giường, sau đó ngồi xuống, múc chút cháo, đưa đến bên miệng cậu.

Thiên Tỉ nhìn nhìn anh, cuối cùng ngoan ngoãn bắt đầu ăn.

Tuấn Khải không rõ từ khi nào thì mình trở nên có kiên nhẫn như vậy, nhưng quả thật là anh đã lẳng lặng đúc cậu ăn xong một chén cháo.

Thiên Tỉ không dám hy vọng xa vời người nào đó sẽ lau miệng cho cậu, cho nên lè lưỡi liếm liếm môi, tự cấp tự túc.

Vương Tuấn Khải để chén xuống, nhìn nhìn cậu, nhỏ giọng nói "Còn muốn ăn?"

"No rồi." Thiên Tỉ lắc lắc đầu.

"Vậy em liếm cái gì?" Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói.

"Vậy anh không lau miệng cho người ta cũng không cho người ta tự liếm sạch a." Thiên Tỉ nhỏ giọng nói thầm .

"Hả?" Uy hiếp

Thiên Tỉ nhép nhép miệng, không nói chuyện.

Vương Tuấn Khải cầm lấy khăn tay, thô lỗ lau chùi miệng của cậu.

Thiên Tỉ cau mày, không dám phản kháng.

Không khí có chút trầm lặng. . . . .
.
Một lúc sau, "Em muốn về nhà hay không ?" Đột nhiên Vương Tuấn Khải mở miệng.

"Muốn." Thiên Tỉ gật gật đầu.

"Vì sao? Ở đây không tốt sao?" Anh hỏi.

Thiên Tỉ nhìn nhìn anh, không nói gì. . . . . .

"Nói chuyện." Vương Tuấn Khải lạnh giọng nói.

"Tôi nhớ người nhà của tôi, tôi nhớ đám động vật nhỏ của tôi."Thiên Tỉ cúi đầu, hốc mắt đỏ lên.

"Lưu Chí Hoành là gì của em?" Vương Tuấn Khải nhếch mày kiếm.

"Anh trai." Thiên Tỉ nhỏ giọng nói.

Không khí lại bắt đầu trầm lặng. . .

. . .

"Tôi cho em về nhà." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói.

Thiên Tỉ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.

"Đêm nay đúng 12 giờ, tôi cho người đưa em về, 12 giờ trưa ngày mai em phải về đây." Vương Tuấn Khải đứng lên lấy bình nước từ trong tủ lạnh , lại ngồi trở về.

"Nhanh như vậy. . . . . ." Thiên Tỉ bĩu môi đỏ mọng.

"Không muốn sao." Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói.

"Muốn!" Thiên Tỉ kích động hét lớn tiếng, sợ anh hối hận.

Vương Tuấn Khải uống một hớp nước, không nói gì.

"Thiếu gia, cám ơn anh." Dịch Dương Thiên Tỉ kích động đưa tay ôm cổ anh, cười ngọt ngào nói.
Vương Tuấn Khải không đẩy cậu ra, cũng không nói chuyện.

"A. . . . . . Máu. . . . . ." Đột nhiên Thiên Tỉ hét to, giống như gặp quỷ. Vương Tuấn Khải kéo tay cậu, để cho cậu dựa vào đầu giường, nhìn nhìn kim tiêm trên tay cậu, máu chảy lại.. . . . ."Sợ thì đừng lộn xộn."

Thiên Tỉ để tay mình nằm ngang, nhìn giọt máu dần dần tan biến không thấy nữa, nhẹ nhàng thở ra. . . . . .

"Hôm qua em xảy ra chuyện gì." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt hỏi.

"Tôi cũng không biết a. . . . . . Tôi còn muốn hỏi anh đấy. . . . . . Thật khó hiểu. . . . . ." Thiên Tỉ ủy khuất nhìn anh, tiếng nói biến mất dưới ánh mắt sắc bén của anh.

"Tôi gọi em đến em không biết?"Anh lạnh giọng nói.

"Anh gọi tôi khi nào a. . . . . . Anh Á tới, nói anh ấy không có việc gì làm cho nên đến thăm tôi, tôi gọi anh ấy chơi cờ bay với tôi a, sau đó đột nhiên anh ấy đứng lên, đoán chừng là muốn đi nhà vệ
sinh, kết quả không cẩn thận đụng cái ghế dựa ngã sấp xuống đè lên người tôi, sau đó anh đã tới rồi, còn nhốt tôi vào chỗ vừa lạnh vừa tối kia. . . . . ." Thiên Thiên càng nói càng nhỏ tiếng, đến cuối cùng hốc mắt lại đỏ lên. . . . . .

Vương Tuấn Khải gắt gao nhìn cậu, một lúc sau "Không cho phép khóc."

"A.... . . . . ." Thiên Tỉ gật gật đầu, hít hít cái mũi, cố gắng thu nước mắt lại.

"Buổi tối tôi gọi người đưa em về nhà." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói, đứng dậy đi ra cửa.

"Thiếu gia. . . . . . Anh đi a?" Thiên Tỉ khẽ gọi.

"Em có ý kiến?"

"Không có. . . . . ."

"Ầm" một tiếng, cửa mở ra lại đóng lại.

Thiên Tỉ nhìn nhìn cánh cửa màu hồng, cầm lấy điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, mở ti vi, đợi đến tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com