Chương 175+176: Kế hoạch
Vương Tuấn Khải ôm lấy Chí Hách, nắm tay cậu đi vào phòng trong, thả Chí Hách lên trên giường, mở ti vi.
"Các người ở trong này nghỉ ngơi một chút, anh xử lý một ít công việc rồi chúng ta trở về nhà."
Thiên Tỉ ngồi ở trên giường hờn dỗi xoay lưng về phía anh, không nói chuyện.
Vương Tuấn Khải cũng không có so đo với cậu, lập tức đi ra ngoài.
"Hách Hách, sau này con lớn lên ngàn vạn không thể bá đạo và không phân rõ phải trái giống ba con như vậy." Cậu nhìn Chí Hách nghiêm túc nói.
Chí Hách lười biếng nhìn cậu một cái, cầm lấy điều khiển từ xa đổi đài.
Thiên Tỉ thất bại nằm sấp ở trên giường thở dài, họ đều là đồ xấu tính...
Vương Tuấn Khải cầm lấy điện thoại ấn vài số "Gọi Phong Tình lên."
"Dạ, tổng giám đốc." Trong điện thoại truyền đến giọng nữ cung kính.
Vương Tuấn Khải gác điện thoại, ngồi ở trên ghế da có vẻ đăm chiêu.
Không lâu sau, vang lên tiếng đập cửa, quấy rối suy nghĩ của Vương Tuấn Khải.
"Vào đi."
Phong Tình mở cửa đi tới trước mặt anh.
"Tổng giám đốc tìm tôi?"
"Ngồi," Vương Tuấn Khải nhìn cô ta.
Phong Tình tao nhã ngồi xuống, mặt không biểu cảm, không chút che giấu ý kiến to lớn đối với Vương Tuấn Khải.
"Vừa rồi cô nói những lời kia là có ý gì? Trước kia Thiên Tỉ bị người khác khi dễ?" Vương Tuấn Khải ra vẻ tùy tiện hỏi.
"Loại vấn đề này tổng giám đốc nên hỏi cậu ấy thì tốt hơn, sao lại hỏi tôi?" Phong Tình cười cười châm chọc, không có trả lời trực tiếp.
"Cậu ấy mất trí nhớ rồi." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói, cũng không bị thái độ chọc não của cô ta làm tức giận.
"Cái gì?" Phong Tình nhăn mày, không xác định nhìn anh.
"Giống như cô nghe được, cậu ấy mất trí nhớ, bây giờ tôi muốn biết đáp án vấn đề vừa nãy." Vương Tuấn Khải nhìn cô ta, vẻ mặt hơi không kiên nhẫn.
Phong Tình nhìn nhìn vẻ mặt của anh, nhẹ giọng nói "Thiên Tỉ không muốn tôi nói với ngài."
"Cùng Thiệu Kiệt vừa đến Newyork hai ngày trước, đang đàm phán mở rộng dự án GR, quản lý Phong có muốn tiếp nhận dự án GR này hay không?" Vương Tuấn Khải cầm lấy ly trà rất nhỏ ở trên bàn quơ quơ, không nhanh không chậm nói.
Cả người Phong Tình cứng đờ, không tự giác nắm chặt hai đấm.
Ánh mắt Vương Tuấn Khải không bỏ qua động tác nhỏ của cô ta, nắm chắc mười phần phun ra một chữ "Nói."
Phong Tình hít một hơi, khẽ mở môi đỏ mọng "Thật ra cho dù tổng giám đốc không đem Cung Thiệu Kiệt ra uy hiếp tôi tôi cũng sẽ nói, nghẹn lâu như vậy không nói thật đúng là có chút không vui."
Vương Tuấn Khải nhìn cô ta, chờ đợi câu sau.
"Tổng giám đốc ngài ngồi tít trên cao, dù là bề ngoài hay là ý nghĩ đều làm người thường không thể bằng được, nhưng ngài hoàn mỹ như vậy lại cố tình chọn Thiên Tỉ đơn giản thậm chí là bình thường như vậy, cho dù phía sau cậu ấy có Dịch thị bảo vệ nhưng cũng không cách nào khiến cậu ấy không trở thành đối tượng bị những cô gái khác ghen tỵ tấn công."
"Bắt đầu từ khi nào?" Vương Tuấn Khải lạnh lùng hỏi.
"Bắt đầu từ ngày đầu tiên ngài dẫn cậu ấy đến công ty, từ lâu ở trong lòng mọi người ngài đã là thần tượng không thể chạm tới, ai cũng không thể đụng chạm, Thiên Tỉ xuất hiện như vậy không thể nghi ngờ là đã đánh vỡ cân bằng này, sau khi các người kết hôn, loại tình huống này liền càng ngày càng nghiêm trọng, tuy không phải là tổn thương trên thân thể, những lời đồn đãi chuyện nhảm cũng đủ làm cho người ta đau lòng, Thiên Tỉ là người lương thiện đến ngu ngốc, mặc kệ bị lời nói tổn thương đến đâu cũng luôn cười ngây ngốc nói bọn họ nói đều là sự thật, sau đó làm bộ không thèm để ý trở về bên cạnh ngài, mà ngài... Lại không có phát hiện một chút nào, thứ lỗi cho tôi xen vào việc của người khác hỏi ngài một câu, ngài không có phát hiện hay căn bản không thèm để ý?" Phong Tình nhìn anh, cảm thấy giận dữ thay cho cậu.
"Cô là bạn, biết cậu ấy chịu ủy khuất, vì sao không tìm tôi nói?" Vương Tuấn Khải nhăn mày, hơi tức giận.
"Ha ha, thật sự là buồn cười đấy tổng giám đốc, ngài cũng biết tôi chỉ là bạn cậu ấy, tôi đây cũng muốn hỏi một câu, là chồng của cậu ấy là người mà cậu dựa dẫm nửa đời sau, vì sao tự ngài không bảo vệ tốt cậu ấy, ngược lại muốn tôi đến báo cáo với ngài ở bên ngoài cậu ấy có bị ủy khuất hay không?" Phong Tình cười mỉa mai, lời nói sắc bén.
Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn cô ta, nắm chặt nắm tay.
"Tôi cũng muốn nói với ngài nhưng Thiên Tỉ không để tôi nói, dù sao đây cũng là chuyện giữa vợ chồng các người, cậu ấy đã không muốn ngài biết, tôi cũng không nên nói nhiều, nhưng chẳng lẽ chính ngài không cảm nhận được sao? Tự ti, khổ sở, lo lắng của cậu ấy, ngài và cậu ấy sống cùng mỗi ngày lại không cảm nhận được một chút nào?"
Vương Tuấn Khải không nói một câu, dường như đang suy nghĩ cái gì
"Thật sự không biết Thiên Tỉ gả cho ngài là may mắn hay không may mắn..." Phong Tình lắc lắc đầu đứng lên.
"Có ý gì?" Vương Tuấn Khải nhăn mày lại.
"Tổng giám đốc đại nhân tự suy nghĩ đi, tôi phải trở về làm việc, à, đúng rồi, tốt nhất là ngài nên để tôi tiếp nhận dự án GR, tuy bây giờ Thiên Tỉ mất trí nhớ nhưng nếu có một ngày cậu ấy nhớ lại, biết ngài đối với tôi như vậy nhất định sẽ tức giận, ngài tìm tôi hỏi những chuyện này biểu đạt ngài cũng để ý cậu ấy, tôi nghĩ tổng giám đốc đại nhân nhất định hiểu được cân nhắc nặng nhẹ mới phải." Phong Tình vừa nói vừa dẫm lên giày cao gót lắc lắc eo thon nhỏ. cộc cộc cộc đi ra khỏi văn phòng.
Người phụ nữ này... không chỉ dám biết không báo mà còn dám uy hiếp anh, nể tình cô ta là bạn của Tiểu Bàn, anh liền làm chuyện tốt đi, Vương Tuấn Khải nhìn bóng lưng của Phong Tình, lộ ra nét cười lạnh.
Đi ra khỏi văn phòng, Phong Tình run một cái, có loại dự cảm xấu.
- - - - - - - - - - - - - -
"Chủ nhân."
"Chủ nhân."
Á Tư và Nhã Tư xách hai túi đồ ăn vặt cung kính làm lễ với Vương Tuấn Khải.
"Ừ." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt lên tiếng.
Nhã Tư tiếp nhận bịch xốp chứa sữa tươi và đồ ăn vặt trên tay Á Tư bỏ vào tủ lạnh.
"Dạ... Chủ nhân, đột nhiên ngài bảo chúng tôi mua đồ, chẳng lẽ là Thiên Tỉ đã trở lại sao?" Á Tư nhìn nhìn khắp nơi, đã ngửi được mùi thuộc về Thiên Tỉ.
"Tự ngửi, cái mũi của anh bị phế rồi sao!" Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn anh ta.
"..." Á Tư không nói gì nhìn Nhã Tư, kỳ lạ, mùi thuốc súng này là vì sao, chẳng lẽ là bọn họ đã về trễ.
"Cậu ấy mất trí nhớ, lúc gặp đừng dọa cậu ấy sợ." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói xong, đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy hộp sữa tươi nhỏ và pudding kem tươi đi vào phòng trong.
Á Tư và Nhã Tư hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
Vương Tuấn Khải vừa mở cửa ra liền thấy Thiên Tỉ ôm Chí Hách nằm ở trên giường xem tivi, cực kỳ dịu dàng, làm anh có chút ghen tị với con trai của mình.
Cậu nghe thấy tiếng mở cửa nhìn nhìn Vương Tuấn Khải, lập tức quay đầu không để ý anh.
Vương Tuấn Khải ghim ống hút vào hộp sữa rồi đặt trên tay Chí Hách, thằng bé cũng không khách sáo mà tiếp nhận, hai tay nâng lên uống ùng ục ùng ục.
"Đừng ầm ĩ với anh." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói, đưa pudding kem tươi cho Thiên Tỉ.
"Vì sao em phải ầm ĩ với anh chứ? Em cũng không phải là gì của anh." Cậu nhận pudding, hờn dỗi nói.
Vương Tuấn Khải nhíu nhíu đầu mày, lạnh giọng nói "Em là mẹ của con anh, còn cần anh nhắc nhở em phải không?"
Thiên Tỉ mấp máy môi, không dám sờ mông báo con nữa, đành phải rầu rĩ mở pudding ra bắt đầu ăn.
"Em còn muốn đi đâu không? Anh đưa em đi." Vương Tuấn Khải cố gắng đè nén không vui, dùng giọng nói mềm mỏng hỏi.
"Tùy tiện, dù sao ý muốn của em cũng phải được tổng giám đốc Vương Tuấn Khải đồng ý trước, cũng không cần nghĩ."
Rất rõ ràng, cậu thuộc loại người không thức thời.
"Vậy thì về nhà, cũng đừng đi đâu!" Vương Tuấn Khải không nhịn được lớn tiếng nói, nổi giận đùng đùng đạp cửa mà đi.
Thiên Tỉ liền giật mình, chớp chớp mắt nhìn hướng anh rời đi, hơi phản ứng không kịp.
Chí Hách nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu, không thèm để ý mà chỉ yên tĩnh uống sữa của cậu.
Không lâu sau, vang lên tiếng đập cửa, cậu vội xuống giường đi mở cửa.
Trong nháy mắt khi cửa mở ra Á Tư ngây ngốc tại chỗ, đây là Thiên Thiên?
Thiên Tỉ thấy là người xa lạ, hơi lo lắng nhìn anh ta, nhỏ giọng nói "Xin hỏi... Có chuyện gì sao?"
"Tiểu Thiên, đã lâu không gặp." Á Tư tao nhã kéo lên nụ cười yếu ớt, ấm áp như lúc trước.
Cậu ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh ta.
"Anh tên Á Tư, trước kia em đều gọi anh là anh Á, đến đây đi, anh đưa em về nhà." Á Tư dịu dàng nói.
"Anh...Á?" Thiên Tỉ nhìn anh ta, thì thầm ra tiếng, giống như đang nhớ lại cái gì.
"Đúng vậy, có ấn tượng không?" Á Tư cười khẽ nhìn cậu.
"Thật xin lỗi...Em không nhớ rõ." Thiên Tỉ lắc lắc đầu, hơi ngượng ngùng.
"Không sao, một ngày nào đó sẽ nhớ lại, đi thôi." Á Tư không nhịn được sờ sờ đầu cậu, an ủi sự lo lắng vì trí nhớ trống rỗng của cậu.
"A, được." Thiên Tỉ ngẩn người, đi trở về bên giường ôm lấy Chí Hách.
Sự chú ý của Á Tư lập tức bị Chí Hách hấp dẫn, không dám tin hỏi "Đây là?"
"Đây là con em, Lưu Chí Hách." Thiên Tỉ ngại ngùng cười.
"Thật... thật sự là rất đẹp trai, ha ha..." Á Tư cười gượng hai tiếng, đi ở trước mặt, trời ạ, ai tới nói cho anh ta biết, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mất trí nhớ? Sinh con? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong hai năm qua...
Ban đêm
Chờ Vương Tuấn Khải phát tiết xong lửa giận trở lại phòng thì lại phát hiện người nào đó vốn nên ở trong phòng đã không biết chạy đi đâu rồi, vì thế, lửa giận vừa dập tắt lại dấy lên lần nửa, hơn nữa dấy lên đến không thể cứu vãn.
"Người đâu?" Vương Tuấn Khải lạnh lùng hỏi.
Á Tư nhìn nhìn vẻ mặt xanh mét của anh, tiểu Á Tư trong lòng đã ngồi ở góc tường vẽ vòng tròn, vì sao? ! Vì sao? ! Vì sao mỗi lần đều là anh ta làm vật hi sinh? ! Vì sao mỗi lần bị thương đều là anh ta? Chẳng lẽ người tốt thì nhất định không có quả báo tốt sao?
"Ách... Thiên Tỉ chuyển đến khách phòng."
"Phòng?"
Á Tư bị giọng nghiến răng nghiến lợi của anh làm sợ tới mức lạnh run một cái, nhẹ giọng nói :
"Phòng số 74."
Tốt lắm, vô cùng tốt, cái thằng nhóc này ngay cả chọn số phòng cũng đáng giận như vậy, 74? Tức chết? Quả nhiên là cậu muốn làm anh tức chết! Vương Tuấn Khải không nói hai lời dẫm chân lên phẫn nộ chuẩn bị đi đại chiến với cậu.
"Chủ nhân, đợi một chút..." Á Tư suy nghĩ mãi, quyết định tiếp tục làm người tốt.
"Chuyện gì? !" Vương Tuấn Khải quay đầu lại gầm nhẹ, cơn tức khá lớn.
"Là như vậy, trải qua nghiên cứu của tôi và Nhã Tư, chúng tôi nhất trí cho rằng ngài không nên xúc động đi tìm Thiên Thiên như vậy, bởi vì như vậy thì các người cũng sẽ cãi nhau, có lẽ ngài sẽ làm cậu ấy sợ." Á Tư nghiêm túc.
Nhã Tư đứng ở một bên nhếch mày nhìn Nhã Tư, mình nghiên cứu với anh ta lúc nào? Tên khốn này, luôn muốn kéo mình xuống nước.
Vương Tuấn Khải nghĩ nghĩ, phiền chán nói "Vậy anh có cách nào?"
Á Tư lộ ra một nụ cười gian, nói ra kế hoạch của mình.
Một lúc sau, Vương Tuấn Khải và Nhã Tư dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn anh ta, không nói chuyện.
"Các người không thấy đây là một kế hoạch rất tốt sao?" Á Tư chớp chớp mắt buồn nôn, bắt chước bộ dáng ngây thơ của Khấu Lê Lạc.
Vương Tuấn Khải và Nhã Tư không hẹn mà cùng run rẩy, toàn thân đều nổi da gà.
Á Tư cười cười lơ đễnh.
Một lúc sau, truyền đến giọng nói uốn éo của Vương Tuấn Khải "Liền...Liền làm theo anh nói đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com