Chap 10
Bầu trời bây giờ đã là đầu thu, Thiên Tỷ đi bộ qua khu phố trung tâm, cảnh vật nhộn nhịp người đi kẻ lại, vài tiếng nhạc ở các quầy hàng vang lên rất êm tai. Chiều hôm nay cậu muốn đến chợ để mua vài thứ về làm cơm tối. Từ khi xuất viện đến nay cũng hơn nửa tháng, tất cả việc trong nhà đều do Vương Nguyên và Chí Hoành giúp cậu, họ nói sợ cậu mệt nên không cho cậu động tay vào bất cứ việc gì nữa. Nên hôm nay cậu muốn bù đắp cho họ, giúp họ nấu một bữa tối thơm ngon.
Đi đến từng quầy để lựa chọn kĩ càng, cuối cùng Thiên Tỷ cũng hài lòng, hai tay đầy những túi lỉnh kỉnh ra khỏi chợ. Bầu trời dần tối sầm, gió bắt đầu thổi mạnh, và vài giọt nước tí tách rơi, như thế trời bắt đầu mưa.
Thiên Tỷ chạy nhanh đến trước hiên tòa nhà gần đấy, người ướt gần nửa. Đặt những cái túi xuống đất, cậu dùng tay lau những giọt nước mưa trên mặt, lắc nhẹ đầu cho cho tóc mau khô hơn. Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, Thiên Tỷ đưa mắt nhìn chúng, trước kia, mỗi khi trời mưa, Tuấn Khải đều dẫn cậu ra ngoài hiên ngắm mưa, cùng cậu huyên thuyên những câu chuyện thú vị, đối với cậu khi mưa xuống tâm trạng thật sự rất vui vẻ. Nhưng cơn mưa hạnh phúc cuối cùng là vào 5 năm trước, khi nghe được tin anh nhập viện, và hôm đó cũng chính là sinh nhật cậu. Nhắm mắt lại, quá khứ đã làm cậu rất mệt mỏi rồi, bây giờ cậu muốn lấy lại sự vui vẻ, muốn cùng Vương Nguyên và Chí Hoành sống giản đơn qua ngày.
Mưa vẫn rơi, những giọt nước cũng dần nhỏ lại, bây giờ chúng như màn sương mỏng. "Chắc cũng sắp tạnh rồi", Thiên Tỷ nghĩ vậy, nhanh chóng cầm đồ lên rồi bước đi tiếp. Nhưng vừa quay lưng, một bàn tay rắn chắc nắm chặt lấy vai cậu. Khẽ quay đầu lại, thì ra đó là Tuấn Khải.
- Thiên Tỷ, tôi có chuyện muốn nói với cậu. - Hơi thở của anh phả lên mặt cậu, Thiên Tỷ cảm nhận được đó là hơi rượu, cái thứ mùi hương sốc tới tận não khiến cậu khó chịu. Cậu quay hẳn người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng sắc nét:
- Chuyện gì?
- Chuyện của chúng ta - Thiên Tỷ như đứng hình, cậu không muốn nhắc lại nữa, đã quá đủ đau khổ rồi, và cậu sợ, sợ làm tình cảm của anh và Âu Dương Na Na lung lay. Hít một hơi sâu, miệng nhếch lên, phả ra một câu lạnh lùng:
- Chúng ta không có gì để nói, quá khứ qua rồi, hiện tại tôi và anh là người lạ. Anh say rồi! Về nghỉ ngơi đi, tôi còn phải về nhà nấu bữa tối.
- Tôi không say, cũng không muốn về. Tôi cần nói chuyện rõ ràng. Tôi muốn biết tôi với cậu rốt cuộc là như thế nào, muốn biết tại sao tôi lại yêu cậu, muốn biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì??- Karry căm phẩn hét vào mặt Thiên Tỷ.
Một làn gió lạnh thổi qua, mưa lại trở nên nặng hạt, cậu vừa ướt bởi nước mưa lại thêm gió rét lạnh buốt thấu xương, lòng cậu hiện tại cũng vừa lạnh vừa đau. Mặt cậu cúi gầm xuống, khóe mặt nhòe đi không phải vì nước mưa, mà là vì nước mắt. Cậu thật sự đã khóc, cậu là kiềm lòng không được mà bật khóc.
- Nếu như tôi nói cho anh biết tất cả những gì diễn ra trong quá khứ, anh có chấp nhận đánh đổi tình yêu dành cho Na Na để dành cho tôi không?
Karry thấy cậu từ từ ngước mặt lên, giật mình vì đôi mắt hổ phách của cậu đã nhướm đầy nước mắt, lại thêm câu hỏi của cậu làm anh phải bối rối.
" Lựa chọn giữa em và cô ấy là một điều rất khó khăn đối với tôi, bởi vì giữa hai người tôi chưa thể xác định được tôi nên dành chữ "yêu" cho ai!"
- Tôi...
Thấy anh chần chừ, Thiên Tỷ hiểu được, hiểu được rồi. Anh chính là rất yêu Âu Dương Na Na. Gắt từng giọng đau đớn từ cổ họng, nước mắt vẫn chảy, cậu nói hết từ cõi lòng mình:
- Anh không muốn đánh đổi, vậy thì anh bảo tôi kể hết cho anh làm gì? Hức... hức... Có phải anh muốn nhìn thấy tôi đau khổ anh mới hài lòng không? Sao cứ phải đem cái quá khứ đó ra mà dày vò tôi như vậy? Nó làm tim tôi đau lắm, đau lắm anh biết không? Hức... hức...
Karry giật mình, quơ tay phủ nhận: " Không phải, tôi chỉ muốn biết thôi. Không có ý gì khác cả!"
- Anh muốn tôi nói, tôi sẽ nói cho anh biết. Trước đây TÔI VỚI ANH LÀ GAY, LÀ NGƯỜI ĐỒNG TÍNH nên mới yêu nhau đó. Anh chịu chưa hả? - Thiên Tỷ mệt mỏi ngồi bệt xuống đường dựa vào tường của tòa nhà, gạt nước mắt, giọng vừa run vừa nói:
- Lúc đó chúng ta rất vui vẻ, mỗi ngày cùng nhau đi học, cùng nhau đi chơi. Anh lúc ấy thích rất nhiều thứ, nào là thích ăn những món cay, thích những món đồ vật màu xanh và có hình cua nhỏ, còn thích sưu tập những con búp bê mô hình của phim Đảo Hải Tặc. Ngày hai ta chính thức quen nhau là ngày 20/5, khi ấy tôi đã tỏ tình với anh, anh có biết khi thấy anh đồng ý tôi vui như thế nào không? Đường phố nơi đây, từng cảnh vật, từng khung cảnh đều đã mang kỉ niệm tươi đẹp của chúng ta. Có khi anh dẫn tôi đi ăn bánh kem ngọt ngào vào mùa hạ, có khi lại đến hàng hoành thánh ấm áp những ngày đông. Còn nhiều, nhiều thứ lắm...
- Nhưng vào ngày sinh nhật lần thứ 15 của tôi, cái ngày tôi vui vẻ nhất, cũng là cái ngày tôi đau khổ nhất... Anh đã gặp tai nạn. Anh cùng gia đình chuyển sang Mỹ, sống những ngày tháng hạnh phúc với Na Na. Còn tôi, tôi vẫn cô đơn ở nơi đây, trong chờ vào một bóng người đã rất xa, trong chờ vào một cuộc tình không hy vọng. Khi tôi muốn buông xuôi thì anh lại xuất hiện. Tại sao vậy? Tại sao khi biết anh đã khác xưa, đã yêu một người mới, trái tim tôi thà chịu đau đớn mà vẫn đập vì anh chứ? Anh gây cho tôi bao đau khổ nhưng tôi vẫn yêu anh, có phải tôi rất ngốc không? Hức... hức... Anh nói đi!!
Karry ôm lấy đầu mình, một cơn đau buốt xuất hiện, anh nhớ rồi, nhớ ra rồi, từng hình ảnh như đoạn phim cũ hiện lên trong trí não anh. Anh nhớ anh và cậu đã yêu nhau như thế nào, đã bên nhau như thế nào. Và giờ đây, anh thấy thân ảnh nhỏ bé đang co mình ngồi khóc dưới màn mưa, từng lời nói đau đớn của cậu, tiếng nấc lên từng giây của cậu, đã làm tim anh co thắt, lòng quặng đau.
Karry ôm lấy thân ảnh đó, dùng hết sức mà ôm chặt, anh nhận ra đây là người quan trọng nhất với anh, là điều mà từ trước đến giờ anh luôn tự nhủ mình đã đánh rơi thứ gì đó, đó chính là cậu, là thứ tình yêu sâu sắc này. Thì thầm vào tai cậu một câu hết sức dịu dàng:
- Anh nhớ hết rồi. Anh nhận ra tình cảm của mình rồi. Bảo bối, em đừng khóc nữa, anh đau lòng lắm!
Thiên Tỷ nghe được câu nói của anh, vì cảm động nên khóc lớn hơn, tay níu lấy áo anh, cảm nhận được hơi ấm mà anh truyền cho. Nhắm mắt lại trong vô thức, nhưng tâm lại cảm thấy hạnh phúc.
Karry thấy Thiên Tỷ đang khóc nấc bỗng nhiên im lìm, kéo vai cậu ra thì thấy cậu con trai nhỏ bé kia mắt đã nhắm nghiền, tay đang níu áo anh cũng dần thả lỏng ra. Hoảng hốt hơn bao giờ hết, anh bế cậu lên chạy thẳng đến bệnh viện.
Bên ngoài, anh mặc cho mình dù đã ướt sũng vì trời mưa, chỉ thấy lòng thập phần lo lắng, cậu đột nhiên ngất xỉu như vậy thật khiến anh đứng ngồi không yên. Vị bác sĩ bước ra, nói với anh:
- Cậu ấy do bị nhiễm lạnh quá lâu, kiệt sức nên mới ngất đi. Bây giờ không sao rồi, anh có thể vào thăm rồi đấy!
- Cảm ơn bác sĩ.
Karry ngồi bên giường bệnh ngắm nhìn thiên thần của anh đang say ngủ, nắm lấy tay cậu, cảm giác bình yên kéo về nơi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com