Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 72:

- thực sự yêu cậu ta?
Đợi khi Thiên Tỉ ngồi xuống Dương Linh lập tức hỏi. Cũng không muốn vòng vèo.
Thiên Tỉ nửa điểm phản ứng cũng không có. Nhàn nhạt nói 1 chữ.
- vâng.
- nhìn qua cũng chẳng có ưu điểm gì.
- con không tin mẹ nhìn không ra.
Dương Linh thẳng tắp nhìn cậu con trai. Đúng thật là bà nhìn ra. Tuấn Khải có chút chậm phản ứng trước mặt bà, lại có chút vô tâm. Nhưng lại là thật tình. Sai sẽ nhận, không vòng vo chối cãi. Là 1 công tử nhưng lại trước mặt bà khép nép, luống cuống. Lại chủ động muốn gặp mặt bà. Cũng có thể nhìn ra cậu ta đối với Thiên Tỉ là nghiêm túc. Chỉ có 1 số vấn đề.
- mẹ không nghĩ đó là mẫu người con thích.
- thích 1 người không cần mẫu, cũng không cần dập khuôn. Chỉ đơn giản là người đó thôi.
Thiên Tỉ điềm đạm nói. Dương Linh cũng chỉ nhẹ cười nhìn Tuấn Khải đang bê nước ra.

- cậu sẽ ở bên nó được bao lâu?
- dạ?
Tuấn Khải đang đặt ly nước cam xuống bàn lại nghe Dương Linh hỏi 1 câu, anh nhất thời không theo kịp kiểu đột ngột của Dương Linh.
- cậu có thể đừng ngơ ngác trước mỗi câu hỏi của tôi vậy không?
Dương Linh nhăn mặt nói.
Nhìn khuôn mặt ngơ ngác lại có phần sợ sệt của Tuấn Khải làm Thiên Tỉ ngồi 1 bên phải nén cười.
- con...
Dương Linh lắc đầu, thở dài.
- cậu sợ tôi?
- dạ, không. Không ạ.
- vậy cậu bị làm sao?
- dạ? À, không. Con không sao.
Thiên Tỉ không nén nổi nữa liền bật cười. Nhưng rất nhanh liền im lặng.

Đến giờ cơm, Tuấn Khải cũng không để Thiên Tỉ vào bếp, trực tiếp gọi thức ăn bên ngoài. Dương Linh cũng không ý kiến. Ngồi 1 bên ăn, thi thoảng lại đưa con mắt lạnh lùng nhìn Tuấn Khải và Thiên Tỉ ăn cơm phía đối diện. Nhịn... nhịn... nhịn. Cuối cùng nhịn không được, lạnh lùng hỏi.
- cậu định sau này ra sao?
Tuấn Khải đang gặm miếng sườn Thiên Tỉ gắp cho. Nghe Dương Linh hỏi 1 câu liền suýt chút cắn vào lưỡi.
- dạ...?
- cậu là con trai duy nhất, người thừa kế của Vương thị. Ba cậu sẽ để cậu đến với nó?
- con...không có ý định thừa kế Vương thị. ...dì con đang mang bầu.
- vậy cậu lấy gì nuôi con trai tôi?
- cháu tự bản thân mình có thể nuôi em ấy.
- cậu có thể sao? Cậu như vậy học cũng không chắc đã bằng con trai tôi. Dựa vào sắc kiếm tiền sao? Với lại cuộc sống của nó không đơn giản như người khác. Cậu đủ khả năng bảo vệ nó hay không?
Thiên Tỉ dừng đũa từ nãy, đưa mắt nhìn mẹ cậu không nói gì. Từ khi nào bà quan tâm đến nhiều việc của cậu như vậy chứ? Không nhẽ...bà thực sự muốn đi cũng ba nuôi Tuấn Khải...mãi mãi...dời khỏi nơi này?
- con sẽ không để bất cứ ai làm em ấy tổn thương.
Tuấn Khải không biểu hiện nhiều. Chỉ kiên định nhìn thẳng Dương Linh mà nói.
- lấy gì tôi tin cậu?
Tuấn Khải nhất thời im lặng không nói gì.
- nếu cậu không thể thì tôi muốn đưa con trai tôi đi.
Cả Tuấn Khải và Thiên Tỉ đều có phần giật mình.
- tôi hiện tại có đủ khả năng lo cho nó. Nếu cậu không thể tôi sẽ đưa nó đi.
- con...
- người cho mẹ khả năng đó cũng có thể cho Tuấn Khải khả năng đó.
Dương Linh nhíu mày có chút không hiểu.
Thiên Tỉ lại điềm đạm nói tiếp.
- với lại con có đủ khả năng lo cho mình.
Dương Linh liếc mắt qua Tuấn Khải.
- cậu...có quan hệ gì với Lục Thụy Phong?
- con...là con nuôi.
- hóa ra là như vậy.
Tuấn Khải nhìn nụ cười nhẹ nhàng đầy tà mị của Dương Linh liền thấy rùng mình. Người phụ nữ này...có chút đáng sợ.

Dương Linh ăn cơm xong liền dời khỏi. Lúc tiễn bà đi rồi Tuấn Khải vẫn không thoát khỏi trạng thái căng thẳng.
- anh sợ?
- em không thấy sợ sao?
Thiên Tỉ nhẹ cười lại không nói gì, quay lưng đi vào nhà. Tuấn Khải rất nhanh liền chạy theo.
- tiểu Thiên. Mẹ em có phải là không thích anh?
- dĩ nhiên.
- hả?
- bà ấy thích ba nuôi anh thôi.
Tuấn Khải ngây người 1 lát mới biết Thiên Tỉ là đang có ý trêu mình.
- em càng ngày càng không ngoan.
- vào học đi. Sắp thi rồi. Đến lớp cũng không lên được thì sao nuôi em?
Tuấn Khải sầm mặt không nói gì bỏ vào phòng.
Thiên Tỉ nhìn theo 1 lát cũng im lặng.

------------------------

Đầu tuần đi học. Tuấn Khải kè kè bên Thiên Tỉ liên thiên đủ chuyện. Nhất là về mẹ Thiên Tỉ.
Thiên Tỉ lại thản nhiên như nghe cũng như không. Không nói gì, không nhìn anh. Làm anh có chút uất ức. Nhưng mỗi lần hỏi cậu có nghe gì không cậu đều bảo có. Còn lặp lại không sót 1 từ làm Tuấn Khải muốn giận cũng không thể.

Đến khi giáo viên bước vào lớp Tuấn Khải cũng không muốn nói gì thêm nữa.
- bạn học Thiên Tỉ.
Giáo viên bước vào lớp, chưa nói gì liền nhắc tên Thiên Tỉ. Cậu thản nhiên đứng dậy, Tuấn Khải bên cạnh đã vô cùng căng thẳng.
- xét theo học lực và bài dự thi tài năng lần trước của em. Trường quyết định để em cùng thầy phó hiệu trưởng qua Mỹ 1 tháng bảo vệ luận án tiến sĩ cùng thầy.
- dạ?
- chuyến đi 2 ngày nữa khởi hành. Mọi chi phí đều do nhà trường lo.
- vâng.
Thiên Tỉ nhẹ giọng đáp sau đó ngồi xuống. Tuấn Khải ngồi bên cạnh liền háo hức.
- vậy là chúng ta được qua Mỹ chơi 1 tháng.
- chúng ta?
Thiên Tỉ nhíu mày quay sang nhìn anh.
- dĩ nhiên. Anh sao có thể để em đi 1 mình.
- không được. Anh ở lại học. Anh đã nghỉ rất nhiều rồi.
- em kèm cho anh được mà.
- anh lệ thuộc vào em như vậy mà đòi nuôi em?
Tuấn Khải hít 1 hơi thật sâu kìm nén sự tức giận. Từ lúc anh nói ra câu đó Thiên Tỉ liền dùng nó lấy lí do cho đủ thứ chuyện.
- nhưng tiểu Thiên. Anh làm sao sống thiếu em 1 tháng?
- từ nhỏ anh không có em vẫn sống rất tốt đó thôi.
- nhưng bây giờ khác rồi.
- có gì khác đâu. Ở nhà chăm chỉ học. Thi cho tốt. 1 tháng sau cũng có kết quả thi cuối kỳ rồi, đừng để em nhìn thấy kết quả em không mong muốn.
Tuấn Khải thở dài không muốn nói gì thêm.
- được rồi. Tùy em.
Nhìn Tuấn Khải quay đi không nói gì, Thiên Tỉ nhẹ cười.
- sao vậy? Giận?
- anh đâu dám.
- hử?
Thiên Tỉ nhướn nhướn mày nhìn Tuấn Khải. Anh vẫn không thèm nhìn đến cậu. Ngồi gục đầu xuống bàn như đã ngủ.
- ê...ây...
Thiên Tỉ huých huých Tuấn Khải, nhẹ giọng gọi. Tuấn Khải không ý kiến, chỉ ngồi xa ra 1 chút. Cũng ra đến mép bàn luôn rồi.
Thiên Tỉ thở dài 1 chút rồi cũng im lặng ngồi nghe giảng.

Tuấn Khải ngồi đến giờ ra chơi vẫn im lặng không ý kiến. Thiên Tỉ nhìn anh 1 lát lại thở dài.
- tiểu Khải. Tiểu Khải. Dậy, nghe em nói.
Tuấn Khải vẫn nằm im, chỉ bàn tay có chút nắm chặt lại.
- sao? Muốn đánh em? Vậy dậy đi, tùy anh đánh.
- đánh cái đầu em.
Tuấn Khải đứng bật dậy, trừng mắt quát 1 câu liền bỏ ra ngoài, để lại Thiên Tỉ bị anh làm cho giật mình vẫn ngồi đơ tại chỗ. Anh đi rồi mới khẽ nói.
- giận thật sao?


Thiên Tỉ tìm thấy Tuấn Khải đang ngồi ở ghế đá sau trường. Khuôn mặt vẫn mang đầy vẻ tức giận. Chân không ngừng giậm giậm đá đá. Cỏ dưới chân đã nát đến thảm hại.
- ây...
Thiên Tỉ đến ngồi bên cạnh, nhẹ huých anh 1 cái. Tuấn Khải quay mặt đi hướng khác không nói gì.
- em cũng chỉ đi 2 tuần thôi mà. Rất nhanh sẽ về. Đừng giận nữa. Em cũng không thể lúc nào cũng bên anh 24/24.
- em lúc nào cũng có ý nghĩ dời xa anh đúng không?
- s...sao?
- thôi đi. Anh cũng không hiểu được em. Em muốn đi anh không thể quản. Đi bình an.
Tuấn Khải nhẹ nhàng nói như vậy làm Thiên Tỉ có chút không tin nổi, nhưng lại có chút đau lòng.
Anh nói xong cũng bước đi, Thiên Tỉ thở dài 1 chút rồi đứng dậy đuổi theo Tuấn Khải. 2 tay rất nhanh đã có thể từ sau lưng ôm lấy anh.
- em sẽ rất nhớ anh.
Tuấn Khải giật mình đứng khựng lại. 2 tay kia vẫn siết chặt ở eo anh. Cảm giác...vô cùng tốt đi.
- vậy để anh đi cùng em.
- lưng anh thật rộng. Dựa vào thật thoải mái.
Thiên Tỉ nhẹ nhàng đánh lạc hướng. Cậu chính là không muốn anh ở bên cậu thành thói quen. Sợ anh nhầm lẫn thứ đó với tình yêu. Sợ anh phụ thuộc vào cậu do sự quan tâm đặc biệt cậu dành cho anh, thứ anh chưa từng nhận được. Nên mới nhầm lẫn đó với tình yêu. Giống như...Hắc Thanh đã nói. Cũng giống như mẹ cậu đã nói.
Cậu muốn nhân cơ hội này để Tuấn Khải xác định rõ tình cảm này. Nếu thực sự yêu cậu, 1 tháng này sẽ nói lên tất cả. Sau 1 tháng này...Vương Nguyên đã qua Mỹ.
- tiểu Thiên...
- sau khi về chúng ta đi du lịch được không? Em muốn đến Singapor, muốn ngồi vòng đu quay lớn nhất thế giới, muốn tại nơi cao ngất nghe anh nói "anh yêu em". Em còn muốn đến Na-uy, muốn cùng anh ngắm cực quang, muốn...cùng anh sống tại đó. Đợi khi đủ tuổi, chúng ta...kết hôn.

Key: sóng gió sắp đến mà sao cảm thấy không muốn viết. Oaoa...không đủ tự tin lột tả hết đau thương ở chỗ này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com