Chap Cuối.
Thiên Tỉ không rõ đã trôi qua bao nhiêu giây, bao nhiêu phút. Chỉ thấy nó dài như cả 1 thế kỷ. Lần đầu tiên đối diện với Tuấn Khải cậu lại có cảm giác đau đớn, sợ hãi như thế này.
Cậu không biết anh bị thương ở những đâu. Nhưng nhìn anh càng ngày càng nhợt nhạt. Sức lực dần dần bị vắt kiệt, vẫn cứ kiên cường như vậy chắn trước cậu. 2 bàn tay nắm chặt, đôi môi mím chặt, cặp mày nhíu lại nhưng cơ thể 1 chút cũng không động đậy. Thiên Tỉ hiểu rõ, anh càng cố gắng gồng mình lên như vậy các vết thương trên người anh sẽ rách càng thêm sâu, càng thêm đau, máu sẽ chảy nhiều hơn.
- Tiểu Khải.
Giọng nói trầm ấm của cậu giờ trở lên khàn đặc, cất tiếng nói cũng thật khó khăn.
Tuấn Khải nghe cậu cất giọng liền mở mắt, đôi môi nhợt nhạt khẽ cong lên.
- chịu nói chuyện với anh rồi sao?
Thiên Tỉ không trả lời câu hỏi của anh, cậu đang đưa ra quyết định, 1 quyết định đáng sợ đầy ích kỷ. Giọng cậu nghẹn đắng cất lên, 2 hàng nước mắt chảy dài.
- chúng ta chết cùng nhau, được không?
Tuấn Khải nhíu mày, giọng nói gần như chỉ còn lại tiếng thì thào.
- anh sẽ không để em chết đâu.
Thiên Tỉ nhẹ cười, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn anh.
- dù em có thể ra khỏi đây...em cũng không thể tiếp tục sống.
Đôi mày Tuấn Khải càng nhíu lại chặt hơn.
- em nói vậy là sao?
- trong não của em có 1 thứ...không thể lấy ra được nữa. Nó sẽ cướp đi mạng sống của em.
Thiên Tỉ kiếp trước cũng mắc bệnh này, loại thuốc Dịch Triết Hạo đưa vào người cậu, phá hủy tế bào thần kinh của cậu, cũng phá hủy luôn tế bào ung thư, vì vậy cậu mới may mắn sống sót. Đấy có thể coi là trong cái rủi có cái may. Nhưng kiếp này cậu không bị tiêm loại thuốc kia. Đồng nghĩa với việc, tế bào ung thư kia...sẽ vẫn còn đó.
- đó là lí do em muốn bỏ lại anh?
- em xin lỗi. Em không còn cách nào khác.
- tại sao anh chưa bao giờ cho anh quyền lựa chọn? Anh cũng yêu em mà. Tại sao lần nào cũng là em bỏ lại anh?
- tiểu Khải...
Nước mắt Tuấn Khải chảy xuống, rơi trên khóe mắt cậu.
- anh sẽ không để em đi.
- tiểu Khải....
- em không bỏ anh lại được thêm 1 lần nào nữa đâu.
Tuấn Khải cắn chặt môi, ngục đầu. Thiên Tỉ biết sức chịu đựng của anh đến cực hạn rồi. Cậu khẽ mỉm cười, cậu cũng sẽ không dời bỏ anh nữa đâu. 2 kiếp sống đã là quá nhiều đối với 1 con người. Nhưng cậu vẫn tham lam muốn thêm 1 lần nữa.
Nếu có kiếp sau, hoặc 1 lần nữa, thời gian quay ngược dòng. Cậu sẽ nắm chặt người con trai này. Sẽ không để 2 người phải ra đi nuối tiếc như vậy nữa.
- tiểu Khải. Em yêu anh.
Thiên Tỉ khẽ cất giọng, câu nói ngắn gọn nhất, bao chứa tất cả cảm xúc, tình cảm của cậu.
Câu nói cuối cùng...của cuộc đời này.
Thiên Tỉ nhắm mắt chờ đợi, chờ đợi cái chết đang đến dần.
RẦMMMMM......
Con người đôi khi rất phức tạp. Lại có khi rất đơn giản. Có khi mơ ước thật nhiều, có khi mơ ước của họ chỉ là...chết bên cạnh nhau. Đã sống 2 đời rồi. Cậu tự nhiên hiểu được. Con người ta khi sống luôn luôn suy nghĩ quá nhiều, mơ ước quá nhiều, nhưng đến cuối cùng lúc nào cũng sẽ hối hận, lúc nào cũng sẽ mong thời gian quay lại 1 lần nữa. Mà họ không hề biết rằng, dù thời gian có ngược dòng, cũng chẳng có gì thay đổi. Nếu có thời gian ước nhiều như vậy, chi rằng nhìn thẳng về phía trước, làm những điều mình muốn...ngay ở kiếp này.
-----------------------
Vương Nguyên im lặng đứng trước 2 khung kính liền kề, bên trong là 2 người con trai không thể quen thuộc hơn đang nở nụ cười rạng rỡ.
- 2 người bây giờ sống thế nào? Gặp lại nhau chưa? Có ở bên nhau không? Tôi nhiều lúc rất nghi ngờ. Không rõ thế giới tôi đang sống hiện tại là thật hay ảo nữa. Ngày đó khi 2 người được Hắc Thanh cứu ra. Nhìn Tuấn Khải toàn thân đầy máu được đưa ra, tôi đã nghĩ 2 người như vậy là viên mãn. Tôi cũng có thể như vậy mà yên tâm ra đi và điều trị "bệnh" của mình. Nhưng...tại sao người đi đầu tiên vẫn là cậu? Không bằng cách này thì bằng cách khác, cậu lại cứ nhất định phải bỏ lại tôi và Tuấn Khải sao? Ngày nhận tin cậu phẫu thuật không thành công, đã mất trên bàn mổ, tôi biết, Tuấn Khải và tôi cũng nên đi theo cậu rồi.
Thật sự không ngoài dự đoán. Tuấn Khải ngày hôm sau đã tự tử. Lúc Vương Nguyên nhận được tin cũng là lúc cậu bị 1 chiếc xe ô tô tông phải. Kết thúc vẫn là vậy, 3 người...vẫn là không thể sống.
- nhưng điều tôi không thể ngờ tới chính là...tôi vậy mà lại sống lại. Sống lại ở 1 nơi chính bản thân tôi cũng không biết là đâu. Lúc mở mắt ra, mấy "người nhà" tôi nói tôi bị đánh, bị gậy đập vào đầu, hôn mê 3 ngày rồi. Họ nói với tôi những câu chuyện về "tôi" trước khi bị ngất, rất chân thật. Như thể tất cả mọi chuyện trước kia chỉ là 1 giấc mơ. Tôi cũng không biết là mình mơ hay không nữa. Nhiều lúc tôi nghĩ mình phát điên đến nơi rồi. Tôi không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực tại nữa.
Cho đến khi cậu quyết định quay lại nơi mà cậu không rõ là mơ hay thật, nhìn thấy phần mộ của 2 người.
- là do số mệnh của tôi quá tốt hay quá xui đây? Người ta có 1 kiếp. Tôi có 3 kiếp. Sợ là còn nhiều hơn thế. Không những vậy mà còn nhớ rõ kí ức của từng kiếp 1 chút cũng không quên. Lần nào tôi cũng là người chứng kiến cái chết của 2 người, lại không thể quên đi. 2 người nói tôi phải làm sao đây?
Vương Nguyên đưa tay, nhẹ vuốt 2 tấm kính trong suốt.
- có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng tôi đến đây. Sau này...tôi nên sống cho kiếp này rồi.
Vương Nguyên đứng đó, nhìn 2 nụ cười kia đến thất thần. Đến khi mặt trời dần ngả cậu mới bước đi. 1 lần quay lưng bỏ lại tất cả những gì của 2 kiếp. Toàn tâm toàn ý sống cho kiếp này.
- tên ngốc kia, nhanh lên, nhanh lên 1 chút. Lỡ chuyến bay bây giờ.
- đến ngay, vội gì chứ? Không lỡ được đâu.
- cái gì là không lỡ được? Nếu mà lỡ mất chuyến này, tôi không tham gia được trận bóng rổ ngày mai tôi sẽ lột da cậu. Tự nhiên không đâu đòi đi chơi.
- thì tôi đã nói cậu ngồi máy bay tư nhân của tôi cậu còn không nghe. Nhất quyết đòi mua vé đi mấy loại máy bay rẻ tiền này.
- cậu bớt khoe mẽ đi. Kiếm được đồng nào mà dám xưng máy bay của cậu? Bao giờ cậu tự mua được thì tôi sẽ năn nỉ cậu cho tôi ngồi.
- là cậu nói đấy. Không được nuốt lời.
- tôi trẻ con với cậu đấy chắc? Ây ya...ây ya...nhanh lên, trễ mất giờ.
Vương Nguyên ngây người nhìn 2 con người đang loạn xạ cãi nhau phía trước. 1 người mang theo đôi mắt hổ phách, khuôn mặt nhíu lại không ngừng lên án, đôi chân nhanh lẹ bước phía trước. Người kia cười toe toét lộ 2 cái răng hổ chạy theo phía sau.
Chẳng nhẽ...cuộc đời thực sự có luân hồi chuyển thế?
- aaa....
- xin lỗi, xin lỗi. Không làm cậu bị thương chứ?
Vương Nguyên quay lại nhìn người vừa va phải mình. 2 mắt khẽ mở lớn nhìn khuôn mặt xinh như con gái kia...Hắc Thanh?
- ai ya...cậu đáng yêu thật đó. Mặt trắng, môi hồng, mắt trong. Là tomboy sao?
Cái tên cà lơ phất phơ này, còn không biết nhìn lại bản thân. Dám nói đểu cậu?
- tomboy con em gái cậu. Tôi là con trai.
- ế? Sao cậu biết em gái tôi là tomboy? Thích tôi nên điều tra tôi rồi sao?
- bệnh thần kinh.
Vương Nguyên nói xong liền quay lưng đi thẳng, không thể nói chuyện cùng người thiếu não. Nếu không não sẽ bị teo. 1 ngày nào đó sẽ mất não.
Người kia ở phía sau, vừa đuổi theo vừa nói mấy câu thần kinh làm cậu chỉ muốn 1 cước đạp bay.
Chỉ là cậu không ngờ tới, vậy mà lại có 1 ngày, cậu cùng tên thiếu não đó ở chung 1 chỗ. Còn là 1 ngày không nghe tiếng lải nhải của hắn liền khó chịu. Đúng là bị hắn hại teo mất não mà.
Cậu lại càng không ngờ tới. Vì ở chung với hắn mà cậu trở thành "chị dâu" của người cậu đã yêu 2 kiếp. Người đó lại còn mất hết vẻ lạnh lùng, ngạo kiều, trở thành 1 người lắm lời, phá hoại, thích trọc phá người khác. Luôn luôn dẫn theo 1 trung khuyển thay cậu ta dọn dẹp hậu quả.
Hais...đúng là sống cạnh người không có não...ai rồi cũng sẽ mất não theo.
Vương Nguyên thở dài, nội tâm muốn bạo phát khi bị Jackson chát nguyên cả nửa cái bánh kem vô mặt, lại thêm 1 tên Hắc Thanh đứng bên cạnh không ngần ngại liếm 1 phát kem trên mặt cậu. Miệng không ngừng kêu "thật ngọt, thật ngọt". Bên kia là đôi gian phu dâm phụ sau khi ngây họa liền đưa nhau đi trốn.
Cuộc đời là cái quỷ gì vậy chứ????
-------THE END--------
Key: hết rồi ạ. Rảnh sẽ viết thêm PN. Giờ thì tập trung viết Huyết Lệ Châu ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com