Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiền truyện 11-15

Chương 11

Ngày hôm sau, Đan Bá Hầu lên triều đúng giờ.

Khánh Đế ngồi ở phía trên, hơi đau đầu khi nhìn thấy Phạm Khánh thay đổi thân phận và nịnh nọt Hộ bộ thượng thư.

"Phàn Nhàn." Khánh Đế gọi.

Phạm Nhàn sau đó chậm rãi bước ra khỏi hàng, đi thẳng đến trước mặt Khánh Đế , cúi chào và cười nói: "Bệ hạ."

"An Chi đâu?" Khánh Đế nhẹ nhàng hỏi.

"Ngủ." Phạm Khánh ngây thơ cười: "Anh ấy rất thích ở bên tôi."

Tại sao ngài không cạnh tranh để được ưu ái?

Sắc mặt Khánh Đế tối sầm lại, không hài lòng liếc nhìn Phạm Khánh .

Phạm Khánh không hề sợ hãi, nhàn nhã cười nói: "Bệ hạ còn có chuyện gì sao?"

Khánh Đế nhìn Phạm Khánh trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Đi xuống đi."

Sợ sau này còn náo nhiệt hơn, Phạm Khánh quay người lại mỉm cười.

Chương 12

Phạm Nhàn đang buồn ngủ có chút bối rối, trong tay vẫn ôm một con cáo, đang định đi ra ngoài.

Phạm Khánh tình cờ thượng triều trở về, buồn cười nhìn anh: "Anh đang làm gì vậy?"

"Tìm ngươi." Phàm Nhàn ngồi dưới đất, đang cân nhắc có nên quay lại ngủ một lát sau khi có người tìm thấy hay không.

Phạm Khánh kéo y đứng dậy đỡ lấy con hồ ly vừa trượt xuống: "Anh cũng vậy, có tấm thảm trải ở đây."

"Ai bảo cậu nửa đêm mời chúng tôi chơi bài? Chúng tôi mệt quá rồi."

Về phần hồ ly Tiểu Phàm, hắn khịt mũi hai tiếng rồi ngừng cử động.

"Anh ấy chỉ lười biếng thôi." Phạm Khánh kết luận.

Cuối cùng, Khánh Đế im lặng nhìn hai người và một Hồ ly đang ngủ cùng nhau trên mặt đất.

Khi tỉnh dậy, Phạm Khánh phát hiện mình nằm trên giường, trong lòng tức giận.

Chương 13

Thành thật mà nói, Phạm Nhàn luôn cho rằng Phạm Khánh và Khánh Đế không thể sống hòa thuận được.

Sau đó, mấy người cùng nhau ngồi uống trà.

Phạm Nhàn nắm lấy đuôi cáo Tiểu Phạn và đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp.

Lão thần Phạm Khánh đổ một ít trà xuống đất và nhìn Khánh Đế có vẻ không vui, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Phạm Nhàn," Phạm Khánh ôn nhu cười, "Sau này sao cậu không ở lại với chúng tôi? Có người ở bên cạnh cậu sẽ tốt hơn."

"Được." Phạm Nhàn mơ hồ đáp lại.

"An Chi." Khánh Đế nắm lấy tay Phạm Nhàn, vẻ mặt có chút không vui.

Phạm Nhàn vỗ nhẹ tay Khánh Đế với vẻ an ủi, sau đó nhân lúc đó nắm lấy đầu Phạm Khánh , cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn: "Sao ngươi lại làm trò này?"

"Cái gì?" Phạm Khánh hỏi.

Phạm Nhàn nhìn Khánh Đế , rồi nhìn Phạm Khánh , cuối cùng ôm chặt Hồ ly Tiểu Phạm: "Cảm giác như anh đang tranh giành sự ưu ái."

Phạm Khánh im lặng và nghiêm túc suy nghĩ tại sao mình lại thành thạo như vậy.

Như chúng ta đã biết, Đan Bá Hầu chịu trách nhiệm mọi việc quan trọng trong triều đình, hậu cung của Hoàng thượng đều do đại nhân Tiêu Phàm trông coi, đồng thời cũng phụ trách một số hoàng thân.

Anh ta một mình làm công việc của ba người và nhận được đồng lương ít ỏi. Kết quả là, Hoàng đế cuối cùng cũng tin tưởng Hạ Tông Vĩ , cho hắn hành động như một quan đại thần quyền lực để cho Phạm Nhàn tự do tranh giành sự sủng ái với các phi tần trong hậu cung.

Phạm Khánh càng nghĩ càng tức giận, càng tức giận thì càng nghĩ về nó.

Phạm Nhàn nhìn Phạm Khánh bắt đầu nghiến răng, im lặng co rúm lại trong vòng tay của Khánh Đế : "Anh ấy bị sao vậy?"

Hồ ly Tiểu Phàm bắt đầu kêu "chi chi", nhưng Phạm Nhàn nghe không hiểu, chỉ mơ hồ cảm thấy đó không phải một từ hay ho.

Khánh Đế đưa tay ôm y chặt hơn: "Ta không quan tâm."

"Bệ hạ quá tàn nhẫn." Phạm Nhàn mỉm cười và chọc vào ngực Khánh Đế .

Khánh Đế nắm lấy tay Phạm Nhàn và cười nói: "Ta sẽ không trở mặt với An chi."

hồ ly Tiểu Phạm đang nằm trong lòng Phạm Nhàn trợn mắt, nhảy thẳng lên đùi Phạm Khánh , tiếp tục cuộn tròn thành quả bóng.

Chương 14

Buổi chiều nhàn nhã bị phá vỡ bởi một tiếng động lớn. Một người đàn ông rơi thẳng từ mái nhà xuống.

Điều này xảy ra quá đột ngột đến nỗi khó bụi gần như che mất tầm nhìn của mọi người.

Bộ lông đỏ rực của Hồ Tiểu Phàm giờ đã nhuốm đầy tro bụi, nó biến thành một Hồ ly xám, Hồ Tiểu Phàm rất quý trọng bộ lông của mình nên chuyện này khiến nó tức giận, không khỏi nhe răng ra với người bị ngã.

Phạm Khánh , người mắc chứng tự kỷ, tỉnh táo lại để xem và vui mừng: "Em Lâm từ trên trời rơi xuống." (Câu đầu trong Hồng Lâu Mộng – Ông trời phái xuống một Lâm muội muội)

Phàm Nhàn nghi ngờ nhìn qua lớp bụi: "Có thật là em Lâm không?"

Khánh Đế hạ mắt , cười nhẹ, vuốt tóc Phạm Nhàn: "Không bằng chính mình đi xem xem."

"Sao ta có cảm giác như ngày đang đùa ta vậy?" Phạm Nhàn lẩm bẩm, lật người đàn ông nằm trên mặt đất.

Ngạc nhiên thay, lại là Phạm Nhàn .

"Khuôn mặt này khá đẹp." Phạm Khánh khen ngợi.

Phàm Nhàn không nói nên lời: "Đây gọi là bệnh thủy tiên đấy." (Bệnh yêu chính mình)

Chương 15

"Biến đi." Đây là điều đầu tiên "Em Lâm " nói.

Phàm Nhàn bĩu môi: "Làm sao vậy? Sao ngươi hung dữ như vậy?"

Tuy nhiên, Phạm Nhàn , người mặc áo rồng của nhiếp chính vương, chỉ liếc nhìn anh một cái, sau đó chuyển sự chú ý sang Phạm Khánh , vô cùng hứng thú nói: "Anh cũng bị thương nặng."

Phạm Khánh nhìn Phạm Nhàn có vẻ lo lắng và không nói gì. Trước cuộc nổi loạn, anh đã bị thương khi cố gắng cứu Trần Bình Bình . Anh kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần và có rất ít thời gian để hồi phục.

"Tôi tưởng cậu sẽ hỏi tại sao lại có thêm ba người nữa."

"Ba?" Phàm Nhàn lặp lại, nhìn Hồ ly nằm dưới chân mình, "Tôi đã đoán được rồi."

Phạm Khánh và Phàm Nhàn nhìn nhau: "Vương bào?"

"Nhiếp chính vương." Nhiếp chính Phàm Nhàn nâng cằm nói: "Đại tướng."

"Chết tiệt!" Phàm Nhàn bước tới, "Ngươi có thể dạy ta làm sao trở thành đại tướng được không?"

Phạm Khánh ôm trán, kéo người lại: "Tôi cần chút thể diện."

Bất quá Nhiếp chính vương điện hạ chỉ cười nói: "Hy vọng ngươi cả đời đều không cần phải trở thành Đại tông sư." – Đây là Phạm Nhàn bản truyện gốc và phim, anh giai thẳng có hậu cung.

Đây là lời chúc tốt đẹp nhất.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com