Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Bỗng bên ngoài truyền đến một tiếng nói: 

" Buổi tiệc hôm nay rất tuyệt. Mỹ nhân đều rất lộng lẫy. Xem ra, tối nay tôi không sợ buồn rồi!"

Giọng của một người đàn ông vang lên 

" Hừ, nhưng đối với tôi, chỉ có duy nhất một người là đẹp nhất!"  

Hắn và cậu đều giật mình, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện bên ngoài và câu nói vừa rồi chẳng ai khác chính là giọng của Vương Tuấn.  

" Ai? " 

" Một cậu bé vô cùng đáng yêu!" Vương Tuấn khẽ cười nhẹ  

" Ý ông là cậu bé mà đi cùng Thiếu chủ đó hả? Chậc chậc... Tôi khuyên ông nên bỏ ý định đó đi. Người của Thiếu chủ thì một cọng tóc cũng đừng nên chạm tới, nếu không thì hậu quả khó lường đó!"  

Phương Tuấn sau khi nghe xong trong lòng thầm khó chịu. Không ngờ, một nam nhân như cậu lại là tầm ngắm của mấy tên đàn ông kia. Cậu nhẹ nhàng quay sang người đàn ông trước mắt. Bảo Khánh đang nhìn trân trân vào cậu bằng đôi mắt nảy lửa. Không hiểu sao khi nghe được những lời nói kia thì hắn vô cùng tức giận. Hắn buông cậu ra, xoay người cậu đối mặt với vách tường trắng xóa, đôi tay đưa lên giữ lấy hông cậu, một phát hung hăng đâm thẳng vào. Cậu trợn tròn mắt, một tay chống vào tường, một tay che miệng lại để không phát ra những âm thanh đáng xấu hổ. Hai người bên ngoài vẫn còn mãi mê nói chuyện, không hề biết rằng trong buồng vệ sinh, cậu đang cố gắng nhẫn nhịn muốn chết đi. Khoái cảm phía dưới dâng lên khiến cậu khó khăn mà kiềm chế, đôi tay siết chặt lại cố gắng ngăn lại những tiếng rên rỉ mê người. Bảo Khánh thấy cậu như vậy liền gỡ bàn tay đang cố che miệng của mình giữ ra sau, phía dưới mạnh mẽ luật động. Những tiếng va chạm ám muội đã lọt vào tai của hai người bên ngoài. Vương Tuấn chau mày nhìn xung quanh, ánh mắt đầy dò xét. Cậu bị chạm phải điểm nhạy cảm cùng với tác dụng của thuốc liền không chịu được mà bật ra tiếng rên đầy câu dẫn. Ở bên ngoài, cả hai dường như đã hiểu rõ phần nào được khung cảnh bên trong liền biết thân mà rời đi. Khi bước ngang cánh cửa phòng, mái tóc đen thấp thoáng hiện qua khe cửa khiến lòng Vương Tuấn nổi bão. Là cậu ?  

Khi biết bên ngoài đã không còn người, cậu liền thả lỏng, mặc cho mọi âm thanh ám muội kia phát ra. Bảo Khánh liền xoay người cậu lại đối diện với hắn, đôi môi kia lại một lần nữa mạnh mẽ ấn xuống, say sưa ngấu nghiến cánh đào đỏ mọng khiến nó sưng tấy lên. Phương Tuấn, trước mắt cậu hiện tại là một màn sương mờ nhạt, không rõ mọi thứ, chỉ biết là thuốc vẫn còn tác dụng và hành hạ cậu.  

Cả hai ở trong tolet hơn hai tiếng đồng hồ, tiệc bên ngoài cũng dần kết thúc. Cậu thở dốc ôm vai hắn, mệt mỏi mà ngất đi. Bảo Khánh tăng tốc độ bên dưới, cuối cùng cũng đạt được cao trào mà phóng thích vào sâu bên trong. Thấy cậu như vậy, hắn thở dài mặc quần áo vào cho cậu sau đó bế cơ thể mềm nhũn kia ra xe. Lâm Y Vân nãy giờ vẫn ra sức tìm kiếm anh. Trong lòng cô hiện tại rất phấn khích, đôi môi đỏ hồng khẽ giương lên mà nở ra một nụ cười hạnh phúc. Nhưng nó ngay lập tức dập tắt khi cô thấy hắn nhẹ nhàng bế một chàng trai với mái tóc hồng ra xe. Chuyện gì vậy? Chẳng phải anh đã trúng thuốc sao? Phải chăng là con người kia đã đi đến trước cô? Y Vân trừng mắt, nghiến răng nhìn lợi nhìn cậu, mày giỏi lắm!  Đặt cậu ngồi ghế sau, hắn định lái xe đưa cậu về thì bàn tay kia lại níu áo anh, kéo anh vào nụ hôn nóng bỏng. Cậu cả người nóng ran, bên dưới lại bắt đầu đòi hỏi. Đôi tay thanh mảnh đưa lên cởi từng cúc áo của hắn. Và một trận hoan ái nữa đã diễn ra trên xe. Dường như thuốc đã hết tác dụng, cậu xụi lơ buông hắn ra, cả người vô lực, kiệt sức mà ngủ thiếp đi. Bảo Khánh không nói gì, mặc quần áo vào rồi lái xe về nhà.  

Về đến biệt thự, hắn chậm rãi bế cậu bước lên phòng, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, sau đó cũng mệt mỏi mà nằm xuống bên cạnh, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn kia vào lòng.  

Sáng hôm sau, tại biệt thự riêng của Tuấn Anh, anh vừa bước xuống bếp đã gặp ngay con người đáng yêu kia ở nhà bếp. Liam đang nấu đồ ăn sáng cho anh. Vì anh muốn có không gian riêng nên anh không tuyển thêm người làm, trong nhà lúc trước chỉ có duy nhất một mình anh, đôi khi lại thấy cô đơn. Nhưng bây giờ có thêm bóng dáng của ai kia khiến anh ấm áp gấp bội phần. Cậu lo nấu ăn mà không hề phát hiện anh đang ở phía sau. Bỗng một vòng tay rộng lớn ôm lấy cậu. Liam giật mình xoay người về phía sau thì hai đôi môi liền chạm nhau. Tuấn Anh vội giữ lấy gáy cậu, nhẹ nhàng tách môi cậu tiến vào khoang miệng ấm nóng. Cậu cũng chẳng thể chống cự đành yên lặng mà đáp lại anh. Nụ hôn chào ngày mới kết thúc ở đó, cả hai dọn thức ăn ra bàn sau đó cùng nhau vui vẻ ăn sáng.  

Trái ngược lại với khung cảnh hạnh phúc ở đây thì ở phòng Phương Tuấn, cậu lờ mờ tỉnh giấc. Cả người mỏi nhừ, phía dưới lại đau nhức khó chịu. Nhìn sang bên cạnh, hắn đã thức từ khi nào, giương đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu. Chuyện tối qua bỗng ùa về đánh tỉnh tâm trí cậu. Cậu giận dữ hét lên 

" Tối hôm qua, anh đã biết trước là ly rượu có xuân dược?" 

" Phải!"   Hắn thản nhiên dựa vào gối trả lời lại cậu.  

" Vậy tại sao anh vẫn làm như vậy?"  

" Tôi thích! Tôi muốn xem bộ dạng của cậu lúc đó như thế nào!"  

Cậu cười nhếch một cái, cất tiếng nói 

" Không ngờ anh lại bỉ ổi như vậy!"  

Cậu phun ra một câu sau đó bật dậy nhưng hắn đã nhanh chóng giữ lấy tay cậu, một lực mạnh mẽ kéo cậu ngã ra giường, hung hăng đè cậu xuống dưới thân. Nắm chặt lấy cằm cậu, hắn trầm giọng nói 

" Cậu vừa nói cái gì?"

Câu nói lạnh đến mức như muốn đông cứng cậu 

" Tôi nói là anh thật bỉ ổi! "

Cậu cương ngạnh nhắc lại câu nói vừa rồi không một chút sợ hãi.
Bảo Khánh giận dữ tát cậu một cái rõ đau. Cảm nhận được vị mặn trong vòm miệng Phương Tuấn khẽ cau mày. Máu đỏ theo khóe môi chảy ra ngoài. Hắn nắm lấy tóc cậu, mạnh mẽ hạ xuống đôi môi kia một nụ hôn. Nó không nhẹ nhàng như nụ hôn của buổi sáng hôm trước. Hắn thô bạo gặm cắn nó đến bật máu 

" Ah ~~~ !"

Cậu vì đau mà kêu lên một tiếng thều thào như mèo con  

Bảo Khánh cơ hội đó, chiếc lưỡi mềm mại kia nhanh chóng luồn vào trong khoang miệng mà càn quét. Nó tham lam mút hết mật ngọt, một nơi cũng không hề bỏ sót. Nó nhanh nhạy bắt lấy chiếc lưỡi đang cố trốn tránh kia mà kéo về phía mình, ra sức cắn mạnh một cái. Cậu để tay trên ngực hắn, mạnh mẽ đẩy hắn ra nhưng hắn đã nhanh chóng giữ cánh tay đang vùng vẫy kia mà chế trụ trên đỉnh đầu. Cậu bắt đầu hô hấp không thông, ngực thiếu khi mà thở từng nhịp khó khăn. Đến khi cậu gần ngất đi thì hắn mới rời ra. Phương Tuấn mệt mỏi thở dốc, điều hòa lại nhịp thở, sau đó liếc hắn một cái sắc lẽm. Bảo Khánh chỉ nhìn cậu, tiến đến khẽ liếm nhẹ vành tai cậu, thì thầm nói 

" Đã là người của tôi , tôi muốn biến cậu thành cái dạng gì thì cậu cũng không được quyền lên tiếng. Nếu không, tôi sẽ không nhẹ tay đâu!" 

Rời khỏi giường, hắn chậm rãi bước vào tolet, sau đó trở ra với tây trang lịch lãm. Không ngó đến cậu dù chỉ là một cái liếc mắt, hắn ung dung bước ra khỏi phòng không một tiếng nói. Cậu ở lại lòng kịch liệt run rẩy, có một thứ gì đó đổ vỡ trong lòng. Hắn xem cậu là gì chứ? Hắn có quyền gì lấy lòng tự tôn của cậu mà chà đạp như vậy? Tủi nhục, đau xót cứ như vậy mà hóa thành nước mắt rơi xuống. Cậu khóc! Cậu thật sự đã rất mệt mỏi. Hằng ngày cậu đều phải ở trong ngôi nhà này, phải chịu sự chà đạp của hắn mỗi đêm. Cậu muốn rời đi nhưng không thể! Hắn sẽ để yên cho cậu đi ? Phương Tuấn cứ nằm ở đó mà khóc đến khi mệt mỏi rồi đi vào giấc ngủ. Liệu những ngày tới, điều tồi tệ gì sẽ đến với cậu nữa đây?  

       ~~~~~~ oOo ~~~~~~~

Sorry mọi ngừ vì tui không viết fic đều đặn. Nhưng tui sẽ bù nhaa. Và có một chuyện nữa là wattpad tui bị hư thanh thông báo, nó cứ để là không tải được trang chủ hoài nên mọi ngừ comment truyện của tui nhiều khi tui không thấy nên không rep được. Nếu lỡ tui không rep được thì đừng giận tui nhe hic.

Vì đây là truyện chuyển ver nên có chỗ nào tui quên đổi tên thì mọi ngừ nhắc tui sửa nha. Loveee <3

[Chuyển ver từ truyện của NauCon]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com