Chương 15
Trời bắt đầu chìm vào màn đêm tĩnh mịch. Phương Tuấn uể oải ngồi dậy, lê thân vào tolet. Nhìn trong gương, cậu cười nhạt. Môi cậu đã đỏ nay thêm chảy máu chẳng khác nào được tô thêm một lớp son. Thả mình trong bồn nước, cậu mệt mỏi khép đôi mi, mặc cho dòng nước tẩy rửa cơ thể mình. Hơn nửa giờ ngâm mình trong nước, bụng cậu đã bắt đầu kêu đói. Cả ngày hôm nay cậu chả ăn gì.
Phương Tuấn đơn giản với áo thun from rộng cùng quần bò bước xuống bếp. Bác quản gia thấy bóng cậu liền nói
" Phương Tuấn à, cháu đói rồi phải không? Ta có nấu cháo nè, ăn đi kẻo nguội!"
Cậu chỉ gật đầu rồi ngồi vào ghế. Do vết thương ở môi khá nặng nên mỗi lần hé miệng liền đau buốt. Nhìn bộ dạng đó của cậu, lòng ông không khỏi xót xa. Chỉ trách là do cậu bất cẩn để lọt vào tay của ác ma, mãi mãi bị vùi dập trong bóng tối và đau khổ. Đang ăn thì phía cửa truyền đến mắt cậu hai bóng dáng quen thuộc. Chẳng ai khác chính là Bảo Khánh và Lâm Y Vân. Bọn họ đang mải mê hôn nhau mà không hề phát hiện có người ở phòng bếp. Hai cơ thể cứ như thế mà quấn lấy nhau bước lên phòng. Cậu quay mặt đi. Tâm tình không rõ. Có chút gì đó hơi nhói nơi con tim. Bác quản gia thấy cậu như vậy liền lo lắng hỏi
"Phương Tuấn à, cháu sao vậy? "
" À, cháu không sao! Thôi, cháu lên phòng trước!"
Nói rồi cậu nhanh chân rời đi. Đi ngang phòng hắn, cánh cửa vẫn chưa khép lại, đôi mắt trong veo kia vô tình hướng vào trong, thấy được khung cảnh chẳng mấy gì đẹp đẽ. Lâm Y Vân cứ quấn lấy anh như con rắn không xương mà lớn tiếng rên rỉ. Phương Tuấn quay phắt đi, vội bước về phòng mình. Cậu khó chịu ngồi ở giường, ánh mắt băng lãnh hướng ra bầu trời đen xa xăm. Tại sao cậu lại khó chịu chứ? Hắn làm gì thì mặc hắn, quan tâm làm gì? Mấy câu hỏi kia cứ quanh quẩn trong đầu cậu, cậu thở hắt ra, nằm xuống giường trùm chăn lại. Ngủ thôi! Ngủ sẽ không nghĩ lung tung nữa...
Hôm sau, Bảo Khánh đang ngồi thư thái ở phòng làm việc, trên tay vẫn là ly rượu đỏ sóng sánh. Tiếng gõ cửa vang lên, hắn trầm giọng nói
" Vào đi!"
Tuấn Anh tây trang lịch lãm bước vào, cúi đầu nói
" Tôi đã có kết quả rồi ạ!" Hắn im lặng ra hiệu cậu nói tiếp.
Tuấn Anh vẫn giọng đều đều nói
" Theo kết quả điều tra thì cậu bé may mắn trốn thoát cách đây 10 năm chính là Phương Tuấn"
"Phương Tuấn?"
Bảo Khánh nhất thời đình trệ mọi hoạt động
" Vâng! Sau đó, cậu ấy đã được đưa vào khóa huấn luyện của Cát tỉ. Còn đây là ảnh !"
Anh chậm rãi đưa cho hắn một tấm ảnh. Và đó không ai khác chính là cậu, chàng trai nhỏ nhắn quen thuộc. Hắn bắt đầu im lặng. Tại sao lại là cậu? Tuấn Anh thấy biểu tình hắn có vẻ không tốt liền lo lắng hỏi
" Thiếu chủ, anh không sao chứ?"
" Tôi không sao! Cậu ra ngoài đi!"
Bỗng * Xoảng *
Phương Tuấn hốt hoảng ngồi dậy giữ những mảnh vỡ, đôi chân nhanh chóng chạy về phòng. Tuấn Anh nghe tiếng động liền bước ra xem. Bên ngoài chẳng có ai, chỉ thấy chiếc bình sứ được trưng bày trước phòng làm việc đã đổ vỡ. Bảo Khánh ngồi ở ghế, đôi mắt khẽ khép lại, tâm tình bỗng rối bời. Tuấn Anh quay vào trong, trầm giọng nói
" Có cần..."
" Không! Cậu cứ về đi! Mọi chuyện cứ để tôi lo."
Anh không nói gì, chỉ cúi chào rồi bước ra ngoài. Bảo Khánh khẽ lắc nhẹ ly rượu trên tay, chất lỏng sóng sánh bên trong cũng theo đó mà chuyển động. Đôi mắt chim ưng sắc bén phóng ra xa. Nhìn vào khó có ai đoán được anh đang nghĩ gì. Mọi chuyện đã đến lúc giải quyết rồi.
Phương Tuấn trầm ngâm đứng ở cửa sổ. Cậu bé trốn thoát cách đây 10 năm chính là Phương Tuấn? Sau đó được Cát tỉ huấn luyện thành một sát thủ? Đó chẳng phải đang nói về cậu sao? Sao hắn lại điều tra về cậu? Chẳng lẽ, hắn chính là người năm xưa đã giết chết cha mẹ cậu? Năm ấy, lúc cậu trốn ở bụi cây, có có thể thấy thấy được khuôn mặt kẻ đã giương súng về phía mẹ cậu. Tuy không nhìn rõ được, nhưng cậu chắc chắn kẻ đó chỉ lớn hơn cậu một vài tuổi... Đang chìm trong mớ suy nghĩ của mình thì có một tên mặc áo đen bước vào báo
"Phương Tuấn, Thiếu chủ bảo cậu qua phòng làm việc có chuyện."
" Ừ ! "
Cậu lạnh lùng trả lời. Cậu cũng muốn biết, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào!
Bảo Khánh ngồi ở ghế đợi cậu đến. Cánh cửa bật mở, cậu chậm rãi bước vào, ánh mắt hết nhìn hắn lại di chuyển đến thanh kiếm nhật để ở trên bàn. Hắn ngẩng đầu, hướng cậu mà cất tiếng
" Người lúc nãy là cậu?"
" Phải! Và tôi cũng muốn hỏi anh một câu: Anh chính là người năm xưa đã sát hại Phạm gia?"
Bảo Khánh nhìn cậu, đôi mắt đen huyền chất chứa nhiều điều khó thấy. Im lặng lúc lâu, hắn mới lạnh giọng trả lời
" Phải! "
" Hừ! Tôi tìm anh đã lâu. Hôm nay nợ máu sẽ trả bằng máu!"
Hắn bật dậy khỏi ghế, bước đến đối diện cậu, đôi tay đưa lên giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, nhẹ giọng nói
" Được! Mọi chuyện tôi sẽ cho nó kết thúc trong ngày hôm nay! Và nên nhớ, tôi chỉ cho cậu một cơ hội duy nhất, nếu cậu thua thì đừng trách tôi độc ác!"
Nói rồi, hắn ném thanh kiếm nhật trên bàn đến cho cậu. Cậu nhanh chóng nhận lấy. Thanh kiếm sáng bóng dưới ánh đèn càng thêm chói mắt. Bảo Khánh vẫn vậy, tay không đứng ở đấy chờ cậu ra tay. Cậu giận dữ vung kiếm về phía hắn nhưng cơ thể kia đã nhanh chóng né tránh đường kiếm kia. Cậu luôn ra những đường kiếm hiểm hóc, mỗi lần vung kiếm đều muốn lấy mạng con người kia. Bảo Khánh vẫn vậy, mặt vẫn không hề biểu tình, chỉ yên lặng mà tránh né những đường kiếm của cậu. Phương Tuấn, trong đầu hiện lên từng hình ảnh cha mẹ đau đớn chết dưới tay hắn. Lòng như nổi bão, cậu liều mạng đấu với hắn ngày hôm nay. Tung người lên cao, cậu một đường thẳng hướng đến lưng hắn. Máu đã bắt đầu chảy xuống. Bảo Khánh trừng mắt nhìn cậu, một cước đá ngay cổ tay cậu khiến thanh kiếm nhanh chóng rơi xuống sàn nhà. Cậu chưa kịp phản ứng thì con người kia đã nhanh như tia chớp ra quyền hướng bụng cậu mà đấm tới. Máu cũng từ khóe môi cậu mà rơi xuống. Bảo Khánh bước đến siết lấy chiếc cổ thanh mảnh, mạnh mẽ ném cậu vào tường. Cậu đau đớn nằm ở đấy, hắn chậm rãi bước đến, đôi chân không kiên dè mà dẫm xuống lưng cậu. Cậu kêu lên một tiếng đau đớn. Cậu cơ hồ cảm nhận được xương sống mình như gãy làm đôi, toàn thân kiệt sức, không còn sức lực để chống cự. Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng giữ lấy cằm cậu, hướng cậu nhìn mình mà lạnh giọng nói
" Hừ! Tân Sát thủ? Sát thủ giỏi nhất trong khóa huấn luyện đây sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu cũng chỉ là một kẻ yếu đuối, vì vậy đừng mơ tưởng là hạ gục được tôi! Và cũng như đã nói, cậu đã thua thì đừng có trách tại sao tôi ra tay tàn nhẫn!"
Nói rồi, hắn bình thản bước ra khỏi phòng bỏ mặc cậu ở đấy. Cậu ôm thân thể đau nhức, không còn đủ sức lực để đi về phòng nữa, đành nằm ở đấy. Khóe môi còn rươm rướm một ít máu khẽ giương lên, nở ra một nụ cười nhạt nhẽo. Phải! Cậu yếu đuối! Cậu thua thật rồi! Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, tâm thầm nói
NGUYỄN BẢO KHÁNH, TÔI HẬN ANH !
~~~~~~~~~~oOo~~~~~~~~
Mọi ngừ ơi tiếp tục vote ủng hộ tui với. Vì đây là truyện chuyển ver nên có chỗ nào tui quên đổi tên thì mọi ngừ nhắc tui sửa nha. Loveee <3
[Chuyển ver từ truyện của NauCon]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com