Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Bảo Khánh trầm giọng nói chuyện với đối tác nhưng ánh mắt sắc lạnh kia vẫn không ngừng phóng về phía cậu. Cậu giỏi lắm, để xem tôi trừng phạt cậu thế nào.

Liam ôm chặt lấy Phương Tuấn, lên tiếng trách mắng:

" Thời gian qua cậu ở đâu vậy hả?"

" Chuyện dài lắm! À, mà sao cậu lại ở đây?"

Phương Tuấn lúc này mới thắc mắc về sự xuất hiện của cậu Cùng lúc đó, Tuấn Anh chậm chậm đút tay vào túi quần bước đến bên cạnh Liam. Phương Tuấn lúc này dường như đã mập mờ đoán được mối quan hệ của cả hai. Tuấn Anh nâng ly rượu hướng về phía Phương Tuấn, lịch sự nói

"Phương Tuấn, chào!"

" Chào!"

Cậu cũng chầm chậm đáp lại, nâng ly rượu sóng sánh trên tay uống một ngụm

" Giới thiệu với cậu đây là Tuấn Anh, người yêu của mình!" Liam hứng khởi vòng nắm lấy tay anh mà nói

Phương Tuấn chỉ à một tiếng. Chúc mừng cậu, đã tìm được hạnh phúc của mình rồi! Tuấn Anh lúc nãy thấy cậu ôm Phương Tuấn cũng sinh ra khó chịu nên mới bước đến đây. Ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia vào lòng, anh nhẹ giọng nói

" Chúng tôi đi trước!"

Liam khó hiểu nhìn anh. Cậu vẫn chưa nói chuyện đủ với Phương Tuấn cơ mà. Thấy thái độ đó của cậu, anh dừng chân. Mạnh mẽ ôm lấy cậu vào lòng, yêu thương đặt lên đôi môi kia một nụ hôn. Mọi người xung quanh trầm trồ nhìn hình ảnh đáng ghen tị kia. Rời ra, cậu khó hiểu hỏi anh

" Anh sao vậy?"

" Anh không thích em thân thiết quá mức với người khác!" Siết chặt vòng tay, anh đều đều nói

" Gì chứ? Đó là Phương Tuấn, bạn thân với em từ nhỏ. Sao anh lại ghen lung tung thế chứ?"

" Anh không cần biết người đó có phải là bạn thân của em hay không. Anh chỉ là không thích em thân thiết quá mức với người ta thôi a!"

Cậu bất lực không nói gì, yên lặng để anh ôm. Từ phía xa, Phương Tuấn phóng ánh mắt ghen tị hướng về phía Liam. Cuối cùng người bạn thân của cậu cũng đã có hạnh phúc của riêng mình. Còn đối với cậu, thứ đó thật xa xỉ... Bỗng một giọng nói thân quen vang lên:

" Chào mỹ nhân!" Là Vương Khải
(Đáng lẽ ra nhân vật này tên là Vương Tuấn, mấy chap trước mình có nhắc đến đó, nhưng có một bạn góp ý cho tui là Vương Tuấn trùng với Phương Tuấn nên tui xin phép đổi thành Vương Khải nha)

" Chào Vương Tổng!"

" Anh đã bảo cứ gọi là Vương Khải..." Hắn không hài lòng mà cau mày

Cậu chỉ ậm ừ rồi im lặng. Vương Khải hướng ly rượu về phía cậu, cả hai cùng nhau một hơi uống cạn. Giương ánh mắt gian tà nhìn Phương Tuấn, lòng hắn đã bắt đầu cồn cào. Chỉ là uống rượu thôi mà đã câu nhân đến vậy. Mọi nhất cử nhất động đều đẹp đến mê hoặc chúng sinh. Bắt gặp ánh mắt không mấy đàng hoàng của Vương Khải, Phương Tuấn khó chịu tránh né. Hắn thấy hành động đó của cậu liền bật cười. Đôi chân tự nhiên bước về phía cậu, cánh tay không kiên dè mà ôm chặt lấy chiếc eo thon gọn kia. Bỗng một lực mạnh mẽ đẩy Vương Khải ra khỏi người cậu. Cậu giật mình quay sang thì không ai khác chính là hắn - Bảo Khánh. Đôi tay rộng lớn nhanh chóng đem cậu ôm vào lòng, giương ánh mắt chọc tức phóng về phía người kia. Vương Khải vì thế mà khó chịu lên tiếng:

"Nguyễn Tổng à, dù sao cũng là đối tác lâu năm với nhau, có cần phải mạnh tay thế không!"

Hắn khẽ cười lạnh một cái, lạnh lùng nói:

" Cũng là đối tác lâu năm, tôi nghĩ anh nên tự trọng với người của tôi một chút!" Nói rồi hắn còn quét mắt sang cậu

Phương Tuấn vội tránh ánh mắt sắc bén kia, hướng vào vô định. Vương Khải tức đến đỏ mặt nhưng chẳng thể làm gì. Bảo Khánh thấy vậy liền cất giọng

" Chúng tôi phải đi trước rồi. Chào Vương Tổng!"

Kéo cậu vào nhà, hắn thô bạo ném cậu ngã ra chiếc ghế sofa rộng lớn. Cậu bức bách ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn hắn

" Anh làm cái gì vậy hả?"

" Cậu còn hỏi tôi!" Dứt lời, hắn lại ôm chặt lấy cậu, cùng nhau ngã xuống ghế.

Cậu mạnh mẽ chống cự, dùng sức đẩy hắn ra, giận dữ nói

" Anh lại phát điên cái gì nữa vậy?"

" Tôi có cho cậu gần gũi với nam nhân khác à?"

" Tôi gần gũi với ai chứ? Với anh có quyền gì mà cấm tôi giao tiếp với người khác!"

Nhìn cái miệng nhỏ kia cứ oan oan lên, hắn không hài lòng mà cúi xuống cắn mạnh một cái. Máu từ vết cắn đã chảy ra loan trong vòm miệng. Cậu vừa cảm nhận được vị mặn trong vòm miệng thì hắn đã thả xuống một nụ hôn. Đôi tay không yên vị mà luồn vào áo cậu. Tiệc hiện tại vẫn chưa kết thúc, sẽ có người xuất hiện bất cứ lúc nào. Cậu lo lắng vùng vẫy thì một giọng nói vang lên:

" Hai người đang làm cái gì vậy?"

Hắn ta sau khi nghe câu nói kia thì luyến tiếc dứt khỏi nụ hôn. Quay lại thì thấy Bảo My đang trừng mắt nhìn cảnh tượng trước diễn ra trước mắt. Anh trên cậu dưới, hai người quần áo xộc xệch, lại còn hôn nhau. Trái tim cô cứ như bị ai một nhát đâm thẳng. Cậu vội đẩy hắn ra, gấp gáp giải thích:

"Bảo My à..." Cậu chưa nói thì cô đã ngăn

" Anh Tuấn, anh không chấp nhận tình cảm của em là vì chuyện này sao?" Bảo My gằn giọng nói, đôi mắt hiện tại đã ngấn nước

Cậu chỉ im lặng, không đáp lại. Trong lòng vô cùng bất an. Cô bật khóc thành tiếng, nức nở nói

" Hai người quá đáng lắm!" Nói rồi, thân ảnh nhỏ nhắn kia vội vã chạy lên lầu

Phương Tuấn vô cùng lo lắng nhìn theo, cô sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Ngược lại với thái độ lo lắng đó của cậu, Bảo Khánh thư thái ngồi ở ghế sofa, trên tay là ly rượu đỏ sóng sánh. Cậu giận dữ nắm lấy cổ áo anh kéo dậy, nắm đấm trên tay chuẩn bị thả xuống thì hắn đã nhanh chóng giữ lấy cổ tay cậu, một lực bẻ mạnh. Cậu vì đau mà hai mày cau lại. Giữ lấy cằm cậu, hắn trầm giọng nói

" Cậu định đấm tôi sao?Hừ, ngốc nghếch!"

Nói rồi hắn phong nhã mặc áo vest vào sau đó bước ra ngoài. Trong phòng khách hiện tại chỉ còn lại cậu cùng một mớ hỗn độn. Tại sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy?!

Trời đã về khuya, mọi thứ trở lại yên ắng như ban đầu. Phương Tuấn chậm rãi bước xuống bếp nấu ít cháo cho Bảo My. Đứng trước phòng cô, cậu ái ngại đưa tay lên gõ cửa. Bảo My khi thấy cậu thì kích động mà hét lớn:

" Anh vào đây làm gì?"

Cậu không tức giận mà trái lại còn ôn nhu nói:

" Lúc chiều em đã không ăn gì lại còn uống rượu, như vậy sẽ hại cho dạ dày lắm đó. Ăn ít cháo đi!" Cậu ân cần thổi muỗng cháo đi đến cho cô

" Anh quan tâm em làm gì? Em không cần! " Cô mạnh mẽ hất muỗng cháo xuống đất

Phương Tuấn đau lòng nhìn người con gái trước mắt. Cô là một người tốt, nhưng cậu lại làm tổn thương cô! Trong lòng dâng lên một cổ chua xót. Bảo My không chịu được mà quát lớn:

" Anh ra ngoài đi. Em không muốn thấy mặt anh nữa!"

Cậu bất lực thở dài. Để tô cháo lên bàn, cậu chậm rãi rời đi. Vừa bước ra khỏi phòng thì một vòng tay đã ôm chầm lấy cậu kéo đi.....

~~~~~~oOo~~~~~~~

Tèn ten, bởi vì ngựa ngựa xung phong đi bầm ớt nên bây giờ cái tay của tui nó bị cay đến mức cực đỉnh rồi mọi ngừ ạ, như bị phỏng í. Và bây giờ vừa bôi thuốc vừa chuyển ver đây hic. Thấy tui thương mấy bà hôn.

À với lại tui nói lại nữa nè, thanh thông báo wattpad của tui bị hư rồi nên nhiều khi mấy bà ủng hộ truyện tui, tui không đọc được cmt nên không rep được. Mong mấy bà bỏ qua huhu

Mọi ngừ ơi tiếp tục vote ủng hộ tui với. Vì đây là truyện chuyển ver nên có chỗ nào tui quên đổi tên thì mọi ngừ nhắc tui sửa nha. Loveee <3

[Chuyển ver từ truyện của NauCon]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com