Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Thân ảnh áo đen kia thoăn thoắt tiến vào khu biệt thự rộng lớn.

Ở trên phòng, Bảo Khánh mặc chiếc áo choàng tắm bước ra khỏi tolet, miệng khẽ nhếch lên, giương đôi mắt mang đầy tia tức giận nhìn ra bầu trời đen xa xăm, thầm nói:

"Để xem, ngươi muốn làm gì!"

Cánh cửa nhanh chóng được cậu bẻ khóa an ninh và tiến lên lầu. Tất cả các căn phòng đều được cậu xem qua đều trống không, và trong căn biệt thự này, ngoài những tên canh gác dưới kia thì không hề có một bóng người nào cả. Chỉ còn căn phòng cuối cùng trên tầng cao nhất. Phương Tuấn nhanh chân bước lên lầu. Mở cửa phòng, xung quanh không hề có ai. Bước vào trong, cậu hơi bất ngờ bởi độ rộng lớn và sự tiện nghi của nó.

Bỗng *Cạch*

Cánh cửa phòng mạnh mẽ đóng lại. Cảm nhận được luồng khí lạnh phía sau, cậu nhanh chóng xoay người lại. Bảo Khánh đang tựa lưng vào cửa. Đôi mắt sắc lạnh ghim vào cậu. Châm độc nhanh chóng được phóng về phía hắn. Nhưng con người kia đã nhanh chóng né tránh. Rút khẩu súng ở thắt lưng, cậu chưa kịp bóp còi thì đã bị hắn đá mạnh nơi cổ tay khiến nó rơi xuống mặt sàn. Cậu đang tìm cách nhảy ra khỏi cửa sổ thì hắn đã nhanh chóng túm lấy cậu. Phương Tuấn dùng lực phản kháng. Cậu liên tục dùng những đòn hiểm hóc nhằm hạ gục anh nhưng càng phản kháng, sức lực của cậu ngày càng yếu dần. Cười nhếch môi, Bảo Khánh ném cậu ở nơi góc tường. Tiếp xúc với nền gạch lạnh lẽo, Phương Tuấn cơ hồ cảm nhận được xương của mình đều rã ra. Hắn chậm rãi bước đến, kéo chiếc nón của cậu xuống để lộ ra mái tóc đen huyền cùng khuôn mặt khả ái. Bảo Khánh nhất thời bất ngờ vì vẻ ngoài xinh đẹp kia, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không hề có một chút thay đổi. Nâng chiếc cằm nhỏ nhắn, hắn chậm rãi nói

" Dám xâm nhập vào đây, gan cũng không nhỏ!"

Phương Tuấn giương đôi mắt lạnh như băng nhìn anh, cười một cái khinh bỉ. Thấy thái độ đó của cậu, hắn tức giận tăng lực đạo ở tay khiến cậu đau đớn mà cau mày. Hắn nhìn cậu, cất tiếng nói

" Tôi sẽ cho cậu biết hậu quả của việc làm vừa rồi!"

Hắn nói rồi rời đi. Trong căn phòng rộng lớn, cậu đau đớn nằm ở đấy. Máu từ khóe môi cứ thế mà chảy ra. Cái lạnh thấu xương từ nền gạch truyền tới khiến cậu rùng người. Câu nói của Cát tỉ cứ văng vẳng bên tai cậu...

[Hồi tưởng]

Sau trận chiến tìm ra Tân sát thủ, Phương Tuấn đến biệt thự tìm bà. Ngồi uy nghiêm ở giữa phòng, khi thấy cậu bước vào thì bà cất tiếng nói

" Đến rồi à! Vết thương ở lưng sao rồi?"

" Vẫn ổn. Cát tỉ gọi tôi đến là có việc gì?"

" Ta có nhiệm vụ giao cho ngươi. Và nên nhớ, ngươi hiện tại đã là Tân sát thủ. Sát thủ giỏi nhất trong khóa huấn luyện vừa rồi. Vì vậy, đừng bao giờ nói với ta hai từ thất bại. Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ thì.... đừng quay về đây!"

[Hết hồi tưởng]

~~~~~~~~~~

Phương Tuấn bất lực nằm ở đó. Thất bại rồi! Cơn đau cùng cái lạnh khiến cậu nhanh chóng ngất đi.

Sáng hôm sau, ở một căn phòng khác, hắn đang ngồi chễm chệ ở đấy. Hai chân thong thả gác lên bàn, trên tay là ly rượu đỏ sóng sánh. Hình ảnh tối qua của cậu làm hắn rất tức giận. Từ trước đến nay, chưa một người nào đứng trước mặt hắn mà dám nở nụ cười như vậy. Nhưng hắn công nhận, cậu rất đẹp. Khuôn mặt chẳng khác gì con gái ấy khiến hắn bật cười khó hiểu.

Bỗng *Cộc... cộc *

"Vào đi!"

" Thiếu chủ, những mối quan hệ làm ăn với ICM thị đây ạ!"
Tuấn Anh lễ phép cui đầu đưa cho hắn xấp giấy tờ

" Có rồi sao? " Hắn quay ghế lại đối diện anh

" Vâng! Và có một vấn đề xảy ra ạ."

" Vấn đề gì?" Hắn trầm giọng hỏi

" Chuyện là Tổng giám đốc của công ty Hoàng Sang thiếu nợ chúng ta nhưng sau khi nói chuyện thì ông ta lại ngang ngược nói là không mượn và không trả...!" Tuấn Anh tường thuật lại sự việc.

Hắn, mắt nhìn ly rượu, miệng khẽ cười nhếch môi nói

" Không trả ?! "

" Vâng!"

"Hẹn với ông ta chiều nay tại BearReen ."

" Vâng!" Tuấn Anh cúi chào rồi rời khỏi phòng

Còn Phương Tuấn, khi tỉnh lại thì cậu thấy mình đang được nằm trong một căn phòng rộng lớn. Cậu nhanh chóng ngồi bật dậy nhưng vết thương ở lưng vẫn chưa lành cộng với trận đánh nhau với hắn tối hôm qua khiến cậu nhanh chóng gục xuống, ngã phịch ra giường. Ở phía cửa, một người đàn ông có vẻ đã lớn tuổi bước vào. Cậu nhanh chóng đề phòng, cố gượng dậy khỏi giường. Thấy cậu như vậy, người đàn ông kia nói

" Ta là quản gia ở đây. Ta không làm hại cháu đâu!"

Cậu nhìn ông, ánh mắt lạnh lẽo đầy dò xét. Ông nhìn cậu, đặt chậu nước ấm xuống cạnh giường, nói

" Vết thương ở lưng sao rồi? Còn đau không!"

Nhìn khuôn mặt hiền từ kia, Phương Tuấn tạm tin, lắc đầu ra hiệu không còn đau nữa. Thấy vậy, ông vui mừng nói

" Vậy thì ăn ít cháo rồi uống thuốc đi cho mau lành vết thương!"

Không hiểu sao cậu cũng không phản kháng, yên lặng nhận lấy cháo và thuốc từ tay ông. Cười hài lòng, ông nói

" Cháu tên gì?"

" Phương Tuấn!" Giọng nói nhẹ tênh như gió làm ông ngạc nhiên, đây là con gái a? Ông tự bật cười với suy nghĩ điên rồ của mình, ông nói

" Ừm, cháu nghỉ đi!"

Nói rồi lẳng lặng rời đi cậu ở lại, nhanh chóng tìm cách thoát khỏi đây. Với lấy chiếc áo khoác cùng với chiếc mũ trùm kín đầu, thân ảnh nhỏ nhắn nhanh chóng rời khỏi biệt thự. Ông quản gia đứng ở cầu thang nhìn theo thầm lắc đầu

" Phương Tuấn, cháu khổ rồi!"

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
BaerReen

Bảo Khánh cùng Tuấn Anh tiêu soái bước vào. Nhân viên trông quán thấy hai thân ảnh kia liền nhanh chóng chạy ra tiếp đón và dẫn hai người lên tầng 2 , nơi những căn phòng VIP kéo dài.

Vừa bước vào thì đã tên kia đang mê mẫn với mấy cô gái ăn mặc thiếu vải kia. Thấy hắn, tên kia lớn tiếng nói

" Tổng giám đốc mới của ICM thị đây sao?"

Tuấn Anh đứng phía sau hắn cau mày, tên này muốn chết thật rồi!
Hắn ung dung ngồi xuống ghế sofa, hướng mắt nhìn người đàn ông kia. Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình, tên đó buông mấy ả kia ra, cất tiếng nói

" Mày chỉ là một đứa con nít khịt mũi chưa sạch mà dám đến đây đòi tiền ông à! Mau về đi nếu muốn giữ lại mạng sống!"

Tuấn Anh ngồi bên cạnh đã thật sự tức giận nói

" Thiếu chủ, để tôi!"

Hắn im lặng thay cho câu trả lời đồng ý. Còn tên kia, khi nghe hai từ Thiếu chủ thì cả người bắt đầu lạnh toát. Khuôn mặt trắng bệt, nói năng bắt đầu lắp bắp. Đây là con trai của Nguyễn Hoàng Minh, Thiếu chủ mới của Hắc Long ?! Ông ta liền quỳ dưới chân hắn, hoảng sợ mà cầu xin

" Thiếu chủ, tôi có mắt mà không tròng, đã buông lời xúc phạm, mong thiếu chủ bỏ qua....!"
Hắn giương đôi mắt khinh bỉ nhìn ông, trầm giọng nói

" Chắc ông cũng biết luật lệ của Hắc Long rồi chứ! Bây giờ, một là giao giấy tờ của công ty Hoàng Sang đây. Hai, tôi sẽ cho ông trả nợ. Trong vòng ngày mai, phải trả hết số nợ mà ông đã mượn, nếu không, thì ông biết sẽ như thế nào rồi đấy!"

Tên kia hiện tại đã run cầm cập, nói không nên lời. Trong vòng một ngày, làm sao có đủ hơn 30 tỷ để trả cho hắn chứ. Mà giao lại giấy tờ của công ty Hoàng Sang thì coi như tài sản hơn nửa đời người mà ông gầy dựng coi như đổ biển. Nhìn hắn, ông ríu rít nói

" Tôi giao, tôi giao...Ngày mai tôi sẽ đem hết tất cả giấy tờ giao lại cho Thiếu chủ. Mong Thiếu chủ rộng lượng mà tha thứ!"

Hắn không nói gì, lạnh lùng rời đi.

Đi ngang qua quầy rượu, Tuấn Anh vô tình nhìn thấy thân ảnh kia, một chàng trai phục vụ rất đáng yêu. Khoảnh khắc hai đôi mắt chạm nhau khiến tim anh bỗng run lên . Cậu nhìn anh cười nhẹ nhàng sau đó quay mặt đi. Suốt buổi Tuấn Anh cứ ngây người ra, lâu lâu khóe môi lại nhếch lên. Bảo Khánh ngồi bên cạnh cũng khó hiểu chau mày nhưng sau đó lại quay đi, không nói gì. Về đến biệt thự thì có người ra báo

" Thiếu chủ, tên sát thủ kia trốn mất rồi!"

" Trốn?" ~~~~~~~~~~oOo~~~~~~~~

Tiểu Tuấn sắp gặp nguy rồi ah~~~~!!

><><><><><><>
Mọi ngừ ơi, vote cho tui có động lực đi nè. Lallalallala. Vì đây là truyện chuyển ver nên chỗ nào tui quên đổi tên thì nhắc tui nhaa. Love <333

[Chuyển ver từ truyện của NauCon]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com