Chương 4
Phương Tuấn chậm rãi bước trên phố. Đôi mắt khẽ rũ xuống mang đầy đau buồn. Cậu nhớ ba mẹ, nhớ người thân,...mọi người thay phiên nhau rời xa cậu. Dừng chân lại trên cầu, cậu giương đôi mắt nhìn ra bầu trời đen tĩnh mịch. Thù xưa phải trả. Dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng phải tìm được kẻ thù năm xưa đã giết ba mẹ mình. Đôi mắt cậu kiên định nhìn xa xăm. Đang chìm trong mớ suy nghĩ của mình thì bỗng một gậy trên cao giáng xuống khiến cậu nhanh chóng bất tỉnh.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phương Tuấn dần dần tỉnh lại, cậu cơ hồ cảm nhận được một dòng khí lạnh chạy dọc cơ thể. Mở mắt ra thì cậu thấy mình đang nằm ở sàn nhà. Ngước mắt lên, hắn đang ngồi thong dong trên ghế sofa, mắt chuyển hướng về phía cậu, cất tiếng
" Định bỏ trốn sao?"
Cậu nhìn hắn, đôi mắt lạnh như băng không hề có một chút chuyển động, khẽ cười nhếch một cái. Thấy thái độ bất cần đó của cậu, hắn giận dữ bước đến áp sát cậu vào tường, bàn tay cố định ở chiếc cổ thanh mảnh mà siết chặt. Cậu nắm lấy cổ tay kia, dùng sức đẩy hắn ra. Bảo Khánh tiến sát mặt cậu, trầm giọng nói
" Tôi ghét nhất là sự im lặng và thái độ đó của cậu, đừng chọc giận tôi!"
Phương Tuấn lại cười khinh bỉ một cái chọc tức hắn. Bảo Khánh gầm lên ném cậu vào góc tường. Lưng va đập với thành tường rồi mạnh mẽ tiếp đất khiến cậu đau đớn mà nằm im ở đấy. Hắn bước lại nâng cằm cậu, một cái tát nữa giáng xuống đôi má trắng hồng, nơi đó hiện rõ năm ngón tay đỏ chói. Nắm lấy tóc cậu hướng mặt mình, hắn nói
" Tôi nói cho cậu biết, đừng tỏ thái độ đó với tôi. Nếu không thì hậu quả không nhẹ đâu!"
Nói rồi, hắn chậm rãi ấn xuống một nụ hôn. Cậu bất ngờ chống cự, cố dùng hết sức lực cuối cùng đẩy hắn ra. Thấy cậu lại chống đối mình, hắn thô bạo cắn mạnh lên đôi anh đào kia. Máu cứ thế mà chảy ra hòa vào nụ hôn đó. Mùi tanh nồng của máu xộc lên mũi khiến cậu khó chịu ho lên vài cái. Chiếc lưỡi ranh ma mạnh mẽ tiến vào khoang miệng nhỏ bé mà làm loạn. Hắn tham lam mút hết mật ngọt, một nơi cũng không bỏ sót, khi cậu khó khăn hô hấp thì mới luyến tiếc rời ra. Xô cậu ngã vào góc tường, hắn thư thái bước lên lầu.
Phương Tuấn vô lực nằm ở đấy. Cả cơ thể đều đau buốt. Cái lạnh mùa đông vây lấy khiến đôi vai gầy kia run lên. Giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy ra. Cậu khóc! Giọt nước mắt đầu tiên sau 10 năm kể từ ngày cậu bước vào Lâu đài sát thủ. Nó rơi vì tủi nhục, rơi đau đớn và rơi vì chính chủ nhân của nó. Cậu nằm bất động ở đấy mà khóc. Đêm khuya, trong căn biệt thự rộng lớn, những tiếng nức nở nhỏ nhẹ vang lên khiến người ta nghe qua đều nhói lên từng cơn trong lòng. Ở tầng trên, bác quản gia nhìn xuống thầm lắc đầu
" Thượng đế, xin ngài hãy bảo vệ thiên sứ đầy đau khổ này! "
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Mọi ngừ cho mình nói chút nhe, vì fic này bản gốc có một cặp nam phụ nữa, nên khi chuyển sang ver Khánh Jack mình không biết cho cặp nào nên chọn đại cặp Masew và Liam. Mặc dù không có moment nào nhưng cũng mong mọi người không ném đá mình. Các bạn có thể bỏ qua những tình tiết của couple này nếu không thích nha. Love]
Ngày hôm sau, Tuấn Anh cùng Bảo Khánh đi đến quán bar quen thuộc hôm trước để bàn công việc với một số đối tác. Khi ra về, ở khu vực bên dưới xảy ra một số chuyện. Một chàng thanh niên dáng người nhỏ nhắn đang bị mấy tên kia lợi dụng mà sờ mó. Cậu liên tục chống cự thì một cái tát từ trên giáng xuống má cậu. Bảo Khánh đi ngang qua thấy ồn ào liền ra hiệu cho Tuấn Anh xử lí, sau đó lạnh lùng bước ra xe và rời đi trước. Bước đến nơi xảy ra chuyện, Tuấn Anh nhanh chóng giữ lấy đôi tay đang cố gỡ từng chiếc cúc áo trên người của cậu bé phục vụ kia mà cất tiếng nói
" Làm gì vậy? "
" Mày là thằng nào? Không phải chuyện của mày thì tránh ra chỗ khác!"
Tên đứng bên cạnh thì run cầm cập nói nhỏ với tên kia
" Đó là Tuấn Anh, cánh tay trái của Hắc Long đấy!"
Khi nghe qua câu nói kia, hắn liền sợ hãi buông cậu bé phục vụ ra mà lo lắng cầu xin
" Tụi em xin lỗi, đã đụng đến người của anh. Mong anh tha mạng!"
Tuấn Anh quay mặt sang ra hiệu cho đàn em giải quyết vụ việc ở đây sau đó nhanh chóng đưa cậu ra xe. Cậu bé đưa tay giữ lấy chiếc áo sơ bị đứt mất hàng cúc kia. Đôi mắt long lanh ướt đẫm bởi dòng nước mắt. Cậu ra vẻ cự tuyệt, muốn bước lại vào trong quán bar thì anh liền nắm chặt lấy cánh tay kia, lên tiếng hỏi
" Đi đâu vậy?" " Tôi chưa hết giờ làm việc..... Cám ơn anh đã giúp đỡ!"
Nói rồi cậu nhanh chóng bước vào trong. Tuấn Anh thấy cậu thất thần bước vào quán với vẻ ngoài như vậy liền sải bước đến giữ lấy cậu, kéo vào xe riêng của mình. Bất ngờ bị kéo đi, cậu liền vùng vẫy, cất tiếng nói
" Anh làm gì vậy?"
" Tôi xin cho em nghỉ hôm nay. Yên tâm về nhà đi."
Anh cởi bỏ chiếc áo vest của mình để khoác cho cậu. Chiếc áo sơ mi trắng bên trong không che được thân hình cường tráng kia. Khuôn ngực rắn chắc thấp thoáng ẩn hiện tron lớp áo. Thấy cậu cứ nhìn chằm chằm mình anh liền bật cười. Cậu bị nụ cười kia làm giật mình liền quay mặt đi, yên lặng không nói gì. Vừa lái xe, anh vừa quay sang hỏi
" Em tên gì?"
" Liam!"
Anh sau khi nghe xong cũng bắt đầu tập trung lái xe, không hỏi thêm gì nữa. Đỗ xe trước một con đường nhỏ, cậu chậm rãi bước xuống . Tựa lưng vào xe, anh mải mê nhìn cậu khiến đôi má kia khẽ ửng hồng. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên
" Cám ơn anh vì chuyện lúc nãy!"
Tuấn Anh khi nghe xong chỉ cười hài lòng sau đó lạnh lùng nói
" Vào nghỉ đi!"
Nói rồi, anh tiêu soái bước vào xe và rời đi. Liam ngây ngốc nhìn theo. Một chút ấm áp len lỏi trong tim. Chợt cậu nhận ra rằng chiếc áo vest của anh vẫn còn khoác trên người mình liền ngoái nhìn theo chiếc xe kia. Nó đã mất dần trong màn đêm đen tối. Thôi kệ, có gì ngày mai trả sau! Thân ảnh nhỏ nhắn kia chậm rãi bước vào nhà và trên môi ẩn hiện nụ cười ngại ngùng...~
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phương Tuấn mệt mỏi tỉnh lại. Cả người đau buốt không cử động được. Đôi mắt trong veo dần dần mở ra tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài. Cánh cửa bật mở, bác quản gia chậm rãi bước vào với khay cháo trên tay. Nhìn hành động kia tim cậu bỗng nhói lên một nhịp. Sau bao nhiêu năm, cậu cũng cảm nhận được yêu thương thật sự. Người đàn ông này quan tâm lo lắng cho cậu giống như người thân vậy. Điều đó làm cậu nhớ đến mẹ. Năm xưa, mỗi khi cậu bệnh, mẹ đều thức trắng, bên cạnh cậu cả đêm. Bây giờ, mỗi khi bệnh hoặc bị thương, cậu đều phải tự lo cho bản thân mình. Không còn hình ảnh mẹ ngồi bên cạnh lấy cháo và thuốc cho cậu nữa. Trong phút chốc, hốc mắt cậu có chút đỏ. Cậu vội quay mặt đi để ông không thấy được bộ dạng yếu đuối kia. Cậu khó khăn nhận lấy tô cháo từ ông, thấy vậy, ông liền cất tiếng nói
" Thôi, người còn đau, để ta đút cho!"
Cậu vẫn im lặng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng không nói gì. Đôi môi kia khó khăn mở ra do vết thương hắn gây ra hôm qua mà nhận lấy từng thìa cháo từ ông. Ăn xong, ông ân cần lấy tuýp thuốc bôi nhẹ lên vết thương trên đôi môi hồng nhuận kia. Ông lúc đầu cũng hơi bất ngờ về sự lạnh lùng của cậu. Từ khi gặp cậu đến nay, ngoài lúc ông hỏi tên cậu thì dường như ông chưa hề nghe thêm một tiếng nói nào cả. Mà thằng nhóc này vẫn chưa vỡ giọng sao? Giọng cứ nhẹ nhàng như con gái ấy. Bỗng, ông lại muốn nghe giọng nói kia, muốn nghe một lời cám ơn từ chàng trai lạnh lùng này nhưng chắc hẳn sẽ không được như ý muốn đâu. Ông đang thu dọn mọi thứ và chuẩn bị bước ra ngoài thì cậu lại nhẹ nhàng nói
" Cám...... ơn!" Câu nói kia phát ra khiến ông vui mừng mà mỉm cười. Cười hiền, ông đáp
" Không có gì! Mà này..."
Ông lo lắng nói
" Cháu đừng có ý định bỏ trốn nữa. Không trốn thoát được đâu!"
Nói rồi, ông chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Phương Tuấn ở lại thầm cười nhạt. Không trốn được cũng phải trốn. Cậu không thể để tên ác ma kia vũ nhục mình thêm một lần nào nữa. Đưa tay lên môi, hình ảnh hắn hôn cậu tối qua lại ùa về giày vò tâm trí cậu. Cậu, trong lòng thầm gầm lên một tiếng : Tôi hận anh!
Trùm chiếc mũ, cậu quan sát phía dưới căn biệt thự không hề có ai liền nhanh chóng mở cửa sổ. Nhưng cánh cửa sổ chưa kịp mở thì một âm thanh quen thuộc lại vang lên làm cho cậu cơ hồ cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Quay lại thì đó không ai khác, chính là hắn - Nguyễn Bảo Khánh!
~~~~~~~oOo~~~~~~~~~
Mọi ngừ ơi tiếp tục vote ủng hộ tui với. Vì đây là truyện chuyển ver nên có chỗ nào tui quên đổi tên thì mọi ngừ nhắc tui sửa nha. Loveee <3
[Chuyển ver từ truyện của NauCon]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com