Chương 8
Người ta thường nói một ngày vui vẻ trôi qua rất nhanh. Anh và cậu sau khi ăn bữa tối ở 1 nhà hàng sang trọng thì bèn kêu tài xế đưa về. Vốn dĩ anh cũng có ý định tự mình lái xe đưa cậu về, ai dè do mệt quá nên sau khi ăn no bảo bối của anh theo quán tính căng da bụng trùng da mắt mà ngủ thiếp đi. Đáng lẽ ra cũng không đến nỗi là ngủ say quên trời đất đâu, tại thu mình trong lồng ngực của anh ấm áp quá mà thôi.
Phương Tuấn cậu cực kì thích mỗi khi được anh ôm vào lòng ngủ, lý do đơn giản lắm, khi ở trong anh cậu cảm thấy thật thanh bình, cảm giác được bao bọc che chở quá là nâng niu. Có lẽ anh chính là người cậu yêu thương tin tưởng nhất sau bố mẹ và bác Diệu Lan. Vì chỉ có họ mới dành tình cảm cho cậu, chứ không như cái xã hội đáng sợ ngoài kia....
Về đến nhà, anh khẽ cởi áo khoác, choàng lên vai cậu, rồi vẫn tư thế đó mà ôm cậu lên giường í lộn lên phòng. Vừa đặt mình xuống giường cậu khẽ cựa người, đệm có êm đến mấy cũng không bằng anh bế đâu a ! Cậu rất nhanh sau đó lấy chân kéo kéo chiếc chăn, chẳng mất mấy phút tìm kiếm cậu đã cuộn tròn mình vào chiếc chăn.
Anh nhìn thấy bộ dạng này của cậu mà không nhịn được cười. Ngồi xuống cạnh cậu, anh tinh nghịch xoa đầu nghịch tóc cậu :"Bảo bối !? Đi tắm nào."
Phương Tuấn cậu dĩ nhiên là không có ý định sạch sẽ, vùi đầu vào sâu bên trong chăn, tiếp tục công việc đang dang dở là ngủ.
"Tuấn à, em ở dơ quá nha, đi chơi về không tắm."
Anh vẫn tiếp tục mân mê vài sợi tóc, ngân nga câu hát....
"Ở dơ thế em .... sao mà, giờ này chưa tắm ...Ở dơ thế emmmm, thôi mà, dậy tắm đii..."
" Ưm..Buồn ngủ chết đi được, em ở dơ 1 ngày thôi mà...."
" Vậy anh đi tắm trước."
Anh đứng dậy cầm lấy bộ quần áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.
15p sau, cậu vẫn nằm lì đó nhất quyết không chịu dậy. Anh vừa tắm xong, cơ thể còn phả ra hơi ấm nóng của nước, tay cầm khăn lau lau mái tóc còn ướt.
Anh nằm xuống cạnh cậu, nhưng chưa được 2 phút thì thay đổi tư thế, lật người để cậu nằm dưới thân mình. Phương Tuấn cậu vẫn mặc kệ, mải mê ngủ mà không để ý rằng có 1 con sói đang nhìn cậu với ánh mắt nham hiểm, như muốn ăn sạch sẽ cậu ngay lập tức vậy.
Anh luồn tay vào bên trong chiếc áo phông của cậu, nhanh chóng tìm kiếm nhũ hoa thân thương. Cậu vẫn mặc kệ, say giấc một cách ngon lành, vì cậu biết bây giờ có tỉnh dậy cũng không cấm được cái tay nghịch ngợm kia. Nhưng làm sao có thể dễ dãi thế được ? Cậu mở he hé mắt ra nhìn cái con người đang nằm trên thân mình :" Hic ! Khánh à, ngủ đi."
Anh nũng nịu :" Bảo bối, anh muốn..."
" Chẳng phải mới làm tuần trước sao ?"
Ôi trời ! Con người người ta còn làm 2 ngày 1 lần hoặc 2 lần 1 ngày kia, cậu đây cho anh ăn chay từ tuần trước ai mà nhịn cho nổi.
Anh véo nhẹ đầu nhũ :" Anh nhịn nguyên 1 tuần rồi mà bảo bối."
" Vậy nhịn tiếp đi, chẳng phải 1 tuần qua anh nhịn rất tốt đó sao?."
" Bảo bối à, nhịn hết mức rồi."
Bảo Khánh nói vậy chứ cậu có không cho anh cũng xơi.
" Thôi được rồi, một lần nha, chứ hôm nay em mệt."
Anh đồng ý ngay, nói vậy chứ, khi đã làm rồi thì còn lâu mới có chuyện một lần nhé.
Bảo Khánh anh ăn thế sao đủ no được ? Tạm thời cứ đồng ý trước tý lật kèo có làm sao đâu ?
Cậu thấy anh cứ ngẩn người thì thúc giục :"Nhanh đi."
Không phải là cậu muốn đâu nha, là vì cậu buồn ngủ quá rồi.....
Anh thấy vậy nhanh chóng lột bỏ những gì vướng víu trên người anh và cậu một cách nhanh chóng nhất có thể.
Anh đặt lên môi cậu một nụ hôn, rồi ra sức cắn mút nó đến mức sưng tấy lên, thật mãnh liệt a ! Cậu cũng phối hợp 1 cách ăn ý, đưa 2 tay vòng ra sau gáy, ôm cổ anh, giúp nụ hôn được diễn ra 1 cách nồng nàn nhất. Chiếc lưỡi tinh nghịch của anh mạnh mẽ khám phá khoang miệng, rồi quấn lấy lưỡi cậu, hai người chìm sâu vào nụ hôn được một lúc, cậu do khó thở nên đánh nhẹ vào lưng anh ra tín hiệu. Anh không nỡ rời xa 2 cánh hoa anh đào ấy, nhưng vì thấy cậu như vậy nên đành luyến tiếc buông ra. Sự dây dưa của 2 chiếc lưỡi tạo thành 1 sợi chỉ bạc óng ánh.
Cậu cố gắng hít thở chút oxi ít ỏi. Anh dướn người, cúi đầu xuống cổ cậu, liên tục cắn mút tạo ra những vết tím in thành nốt hay còn gọi là hickey, nó như 1 công việc để đánh dấu chủ quyền. Đưa đầu lưỡi của mình trêu chọc nhũ hoa, cậu không kìm nén được khoái cảm mà phát ra tiếng rên dâm đãng.....
" A....a...ưm...ư."
Trườn người xuống phía dưới, trong quá trình di chuyển anh liên tục để lại trên người cậu vô vàn những vết hickey. Từ ngực xuống bụng không đâu là không có. Quan sát hậu huyệt đỏ hồng của cậu 1 lúc, anh đưa ngón tay của mình vào sâu bên trong....
" A...ưmm...Khánh...à..."
Phải nói là anh rất tinh tế trong mỗi lần quan hệ. Anh làm vội vàng nhưng lại không bao giờ khiến cậu cảm thấy khó chịu, mà từng động tác đều rất ôn nhu nhẹ nhàng giúp hâụ huyệt bé nhỏ có thể thích ứng dần dần ngay cả khi mãnh liệt nhất.
Khoái cảm anh đem đến cực kì dồi dào, hai má cậu lúc này hiện lên phiếm hồng, mồ hôi lăn từng giọt trên gương mặt của cậu, đôi mắt phủ một tầng lớp sương mờ nhạt. Cậu trông thật quyến rũ và kích thích anh nha.
1 ngón 2 ngón anh tiếp tục đưa thêm ngón tay vào.... Không thể chờ đợi được nữa, phía dưới "bé con" của anh đã cương cứng từ bao giờ. Anh lập tức rút ngón tay ra, nâng chân cậu lên hình chữ M, từ từ đưa côn thịt vào miệng hậu huyệt, di chuyển vào phía trong, thoả mãn dục vọng cơ thể.
" Thả lỏng ra nào bé con."
Cậu thả lỏng người để anh có thể ra vào dễ dàng hơn. Miệng liên tục phát ra âm thanh kích thích xúc giác người nghe.
" Ư...ưm...ưm..Khánh à thật thích..."
" Bé con, em thích đến vậy, ngay từ đầu chẳng phải cho anh làm luôn có tốt không ?"
Cậu thấy anh nói vậy, mím chặt môi lại, tránh phát ra những lời xấu hổ, mất công anh lại trêu chọc...
" Em xem, của anh và em thật khít và vừa vặn đó Phương Tuấn, chúng ta vốn sinh ra là dành cho nhau mà....."
Mặt cậu nóng ran, không khỏi ngưng đỏ....
" Khánh à...a..ưm....làm nhanh đi...đừng trêu nữa..."
Cứ thế, anh thoả mãn yêu cầu của cậu, liên tục trừu sáp....
Anh không biết đã ra vào bên trong cậu bao nhiêu lần và cậu cũng không biết cậu đã bắn thứ chất nhầy nhụa đó ra đùi anh bao nhiêu lần.... Chỉ biết là sau khi lên đến đỉnh điểm, Khánh đưa thứ tinh dịch của mình vào trong cơ thể cậu, cuộc hoan ái kết thúc, cậu ngủ thiếp đi..
Anh ôm cậu vào lòng, hai người dần đi sâu vào giấc ngủ, trước đó anh không quên đặt lên trán cậu 1 nụ hôn....
" Ngủ ngon Phương Tuấn, vất vả cho em rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com