Bảo Vệ 2 (ABO)
Chú ý: ABO, thiết lập theo truyện của tác giả không liên quan đến mạch truyện chính của game, có gặp lại em gái( main nữ), có OOC
__________________
Nơi cổ họng khô khốc, hơi thở bắt đầu gấp gáp, dây thần kinh căng như dây đàn, ánh mắt hoảng loạn thêm chút tia hi vọng từ đáy mắt cậu lóe lên, hình ảnh bao ngày cậu tìm kiếm xuất hiện rõ ràng, lồng ngực như vỡ tung từ cảm xúc khó tả bây giờ
"Lu.....Lumine...là em thật sao?"
Cô gái chầm chậm đưa mắt nhìn cậu, sự điềm tĩnh lẫn ân cần nhìn lấy Aether, tên Sứ Đồ Vực Sâu dần lùi về sau lưng cô cẩn thận từ từ gật đầu nhường chỗ cho cô tiến về phía trước. Bước chân nhẹ nhàng tiến dần về phía trước, đến khi hai người cách nhau một khoảng không xa thì cô ấy cất tiếng nói
"Đã lâu rồi không thấy anh, Aether, anh vẫn khỏe chứ?"
Lời chào hỏi mở đầu câu chuyện sau một khoảng thời gian dài dằng dặc không gặp nhau, kể từ lúc sau lần gặp em tại ngôi đền có Thất Thiên Thần tượng lật ngược, cậu đã luôn mong chờ gặp lại em gái thật nhanh. Đến bây giờ người đã hiện ra trước mặt, cậu hoàn toàn không thể biết nên làm gì lúc nãy
Ánh mắt tròn xoe mở to, màu vàng nơi đáy mắt long lanh ngập ngừng thu lấy hình ảnh người em gái. Đôi môi khép hờ dần run lên, hít lấy từng luồng hơi lành lạnh. Cậu tiến lại gần em gái, vươn tay lên khoảng không như muốn kiểm xem đây phải là người thật không
Đôi tay cậu nắm được bàn tay của Lumine, tay cậu rất nhỏ nhưng không hiểu sao lúc nào cũng âm ấm dễ chịu, dịu dàng xen lẫn gấp gáp cậu ôm trọn đôi tay thon thả của cô vào lòng bàn tay. Như cảm nhận được thứ xúc cảm quen thuộc, cậu mon men đưa tay vuốt mái tóc ngắn của em gái, nhìn kĩ lại khuôn mặt đã lâu ngày xa rời. Hốc mắt phút chốc cay cay rồi nhòe đi lúc nào không hay, ngấn nước dần nặng rồi lăn dài trên má cậu. Không nói không rằng, Aether cứ thút thít khóc lên
Paimon thấy cậu tiến lên phía trước cũng lo lắng bao lần, cô bé cố gắng lớn giọng bảo Aether cẩn thận nhưng do cậu thật sự rất bất ngờ thêm việc đã lâu chưa gặp người thân khiến cậu không nghe lọt tai tạp âm nào, không thể dời đi sự chú ý vào bất cứ đâu vào lúc này nữa
Paimon:" Aether! Cậu phải cẩn thận không chừng là cái bẫy đó"
Chỉ thấy cậu cúi đầu lấy tay quẹt nước mắt, bao nhiêu mệt mỏi vì tìm kiếm em gái mà trút ra, đôi mắt đỏ hoe nhưng không thể dừng lại, cậu đưa tay như giấu đôi mắt ngập nước vào, như không ngừng được cảm xúc dâng trào ra ngoài của cậu
Mặc kệ Paimon đang cố níu kéo chiếc khăn choàng cổ của cậu. Aether tiến lên ôm lấy em gái vào lòng, dỗ dành như một người anh trai hết mực yêu thương em gái mình, cậu vừa khóc vừa chất vấn
"Lumineeee, em đã đi đâu vậy chứ, anh đã tìm em rất lâu, rất khó khăn em có biết không hả, hức....huhu...hức, em có khỏe không, em có gặp trắc trở gì không, tại sao lại không chịu về với anh chứ...hức"
Thấy cậu đang vỡ òa trong cảm xúc làm Paimon cũng khó xử, cô bé đơ người để cho Aether đang nức nở không ngừng
Dừng một lúc giọng nói nhẹ nhàng của Lumine thốt lên
"Em xin lỗi. Anh đừng khóc"
Đôi mắt của Lumine như có như không vô tình nhìn lấy Aether, trong đôi mắt chỉ chất chứa sự lo lắng nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Liếc mắt sang Paimon khiến cô bé thấy lạnh sống lưng, câm lặng một khoảng không ít
Aether lấy tay dụi đi khuôn mặt đang ngập ngụa nước mắt, đôi mắt tròn xoe nhìn ngắm người em gái lâu ngày không gặp, trong lòng cồn cào thấp thỏm
"Em là trở về với anh đúng không. Đừng đi nữa, mau về nhà với anh thôi"
Nghe đến chữ nhà, ánh mắt Lumine bỗng vô hồn chốc lát nhìn cậu, khoảnh khắc đó tuy ngắn nhưng bị cậu ghi lại khiến cậu bất giác thấy rùng mình
"Nhà? Ta có nhà ở lục địa này à?"
Lumine bỗng tiến gần đến trước mặt Aether. Trong giây lát nghe câu hỏi làm cậu đứng người, kí ức của cậu như chỉ được hình thành từ lúc cùng em gái vào Teyvat rồi bị một vị thần lạ mặt chia cách đến bây giờ, còn lại hoàn toàn không có lấy thêm bất kì mảnh trí nhớ khơi gợi nào
"Ta...ta không có nhà ở đây nhưng ta vẫn cạnh nhau để nương tựa được mà. Mau quay về với anh đi. Lumine"
Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cậu bao bọc lấy đôi tay của Lumine thêm chặt, niềm hi vọng này cậu không muốn vụt mất, nhất định cậu phải đem Lumine trở về để làm rõ các mảnh kí ức kì lạ, để làm rõ những bí ẩn của lục địa khó hiểu và cuối cùng là để đoàn tụ cùng nhau
Ánh mắt Aether nhìn chằm chằm Lumine, con ngươi rưng rưng lên không ngừng, sắc vàng ánh lên từ đáy mắt ngập tràn sự hi vọng, níu lấy từ niềm tin to lớn dành cho người em gái thân thuộc
Khoảng một lúc, Lumine ngập ngừng rồi lại cười mỉm nhẹ trên môi, nụ cười thật đẹp và nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự bí ẩn khó hiểu, cô cất giọng chầm chậm
"Em xin lỗi anh rất nhiều vì không thể làm như hi vọng của anh được, hãy tha thứ cho em Aether, em đến đây không phải để quay trở về, còn rất nhiều thứ mà em chưa thể hoàn thành và hôm nay em đến đây để làm một trong những điều đó"
Aether cảm thấy có chút sợ hãi, tông giọng cậu bỗng chốc cao lên
"Em nói gì vậy, Lumine? Sao lại không trở về chứ, em đang nói gì vậy?!"
Gió thổi nhè nhẹ vút qua mái tóc vàng óng của cô đi theo ánh mắt ảm đạm nhìn lấy cậu, đôi mắt đó trong trẻo, xinh đẹp như của Aether vậy nhưng thời khắc này không mang theo vẻ trong sáng như của Aether mà mang lại cảm giác gây lạnh sống lưng bất chợt
Lumine:" Xin lỗi anh nhiều nếu em có làm anh khó chịu, xin hãy thứ lỗi cho em, Aether"
Aether:" Hả??, em nói gì vậy?"
Nói rồi bỗng bất chợt từ phía sau gốc cây to lớn xuất hiện thêm một tên vực sâu kì lạ, hắn ta cùng tên xuất hiện lúc đầu tiến gần đến Aether, không nói không rằng áp chế lấy cậu
Aether chưa kịp phản ứng, kiếm còn chưa đụng đến chuôi một li đã bị hai tên cưỡng chế hai bên khiến cậu hoảng loạn không thể cử động được thêm
Paimon thấy được rất hoảng loạn, con bé định lao vào thì Lumine vẫy tay một cái một màng kính vô hình xuất hiện chia cách khiến con bé không thể tiến thêm về phía trước nữa
Paimon la lớn:" Aether, Aether!!!"
Cậu như chưa kịp hiểu lấy tình huống này, thật sự bất ngờ và hoảng loạn đến tột độ, cố vùng vẫy lấy cánh tay mạnh nhất có thể, cậu vùng lấy cơ thể hết sức thoát khỏi sự kiềm cặp của hai tên vực sâu, miệng la lớn về phía Lumine
"LUMINE, EM LÀM GÌ VẬY, BẢO HỌ THẢ ANH RA"
Giọng nói Lumine vẫn chậm rãi không một chút cảm tình, tiến gần lên trước mặt Aether, rõ ràng là em gái cậu nhưng sự lạnh lùng này thật sự khiến cậu nghi ngờ, hoảng sợ
"Em xin lỗi anh rất nhiều vì đã làm anh thấy hoảng sợ, đừng lo Aether, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, sẽ không sao cả. Em sẽ không làm tổn hại đến anh đâu"
Aether:" MAU THẢ ANH RA, EM ĐỊNH LÀM GÌ VẬY, LUMINE, MAU DỪNG LẠI"
Lumine:" Bình tĩnh đi Aether, sẽ không sao cả"
Lumine đưa tay ra sau gáy Aether, dù cậu có chuyển động, gắng sức thoát ra thế nào cũng không được, đôi tay lành lạnh đó của cô lướt gần đến gáy làm da gà của cậu nổi lên, hơi lạnh nhè nhẹ từ gáy truyền đến cả người làm cậu thấy khó chịu, hoảng sợ cực độ
Ngón tay nhỏ nhắn của Lumine đặt đến nơi gáy của cậu, ban đầu chỉ cảm nhận được sự lạnh từ ngón tay dần dần chuyển sang cảm giác nóng hổi lan dần ra khắp cơ thể, điều không ngờ nhất là nó lại từ từ chuyển sang cảm giác đau đớn lạ thường. Vùng gáy như bị kim châm chích đâm vào, nó khiến cậu thấy đau nhức nơi đó không ngừng, cơn đau ban đầu cậu còn bình tĩnh đôi chút được nhưng lúc sau thật sự như muốn xé tan vùng gáy của cậu ra vậy. Không những thế cảm giác đau đớn kinh khủng này còn dần lan ra khắp cơ thể khiến cậu dần mất thần trí, điên cuồng giãy giụa khỏi lúc này
Aether la hét thất thanh:" DỪNG LẠI, LUMINE, MAU DỪNG LẠI. EM ĐANG LÀM GÌ VẬY?! MAU DỪNG LẠI ĐI, LÀM ƠN MAU DỪNG LẠI"
Tiếng gào thét thảm thương của Aether cũng đủ hiểu đau đớn cực độ đến thế nào, Paimon ở ngoài màng kính vừa sợ hãi vừa lo lắng cho cậu rất nhiều, con bé sốt sắng muốn phá vỡ cái bức tường vô hình này ngay lập tức để giúp cậu, la hét theo cậu không ngừng rồi lại cầu xin lấy Lumine
Lumine lúc này vẫn không ngừng lại, ngón tay từ nơi gáy tiếp tục truyền lấy thứ gì đó vào trong gáy Aether, tập trung vô cùng như dồn hết sức lực kì bí nào đó. Dù nghe rõ tiếng hét la nhưng cũng không thể làm cô trục trặc gì dù chỉ một chút
"Cố lên Aether, chỉ một chút nữa thôi"
Aether đau đến điên cuồng, không thể chịu thêm nữa, đến lồng ngực cũng không thể thở được, cảm giác ngột ngạt như chèn lấy hơi thở thoi thóp của cậu, lồng ngực phập phồng liên hồi, miệng cậu há hốc vừa gào thét vừa hít lấy từng luồng hơi lạnh vào để thở được, đôi mắt mơ hồ không chịu được mà tuôn trào nước mắt, đôi lúc nghiền nhắm chặt mắt như muốn xóa nhanh cơn đau này khỏi cơ thể. Đôi tay nắm chặt lại thành đấm ban đầu tựa hồ không thể gắng gượng được nữa, quơ quào trên không trung tìm lấy một điểm tựa cứu lấy bản thân khỏi cơn ác mộng kinh hoàng
Trong đầu cậu không còn tỉnh táo không còn có thể nghĩ ngợi được gì, tưởng chừng cậu như đang đến với bờ vực của sự sống và cái chết vậy
Một lúc sau, Lumine dứt tay khỏi gáy cậu dừng lại hành động, lúc này Aether như được cứu khỏi địa ngục, thở hồng hộc từng hơi, mồ hôi lạnh trên khuôn mặt tuôn trào không dừng lại, con ngươi như vô hồn không thể giữ lại tia sống nào
Dừng một chút, Lumine tiến đến vuốt mái tóc bị ướt đi do mồ hôi lạnh dính vào của Aether, nhẹ nhàng vuốt gọn lên sang một bên, ánh mắt lúc này đầy yêu thương đúng nghĩa của một người em gái dành cho anh trai mình, chỉ tiếc Aether đã không thể nhìn được tình cảm này của em gái lúc này
"Em xin lỗi, Aether, xin lỗi anh rất nhiều"
Vừa nói xong, không biết Lumine có đang gấp việc gì, cô ra hiệu cho hai tên Sứ Đồ Vực Sâu đang giữ lấy cậu buông thả cậu ra. Sau khi trải qua cơn đau kinh hoàng, cậu hoàn toàn mất sạch sức lực, ngã khuỵu trên bãi cỏ, tay chân cậu bủn rủn, run lẩy bẩy. Hơi thở hoảng loạn không ngừng, mắt đã tèm nhem mờ mờ không nhìn rõ xung quanh do nước mắt ngập ngụa
Hai tên Sứ Đồ Vực Sâu bước đến ra đằng sau Lumine, chầm chậm mở ra cánh cổng như từ không gian khác ra. Lumine nhìn lấy Aether, đáy mắt lóe lên sự lo lắng cho anh trai mình, tuy có khựng lại vì thấy cậu đã kiệt sức thế nào nhưng cũng không thể làm gì
"Có thể anh sẽ khó hiểu về hành động của em nhưng rồi anh sẽ biết nó là gì thôi, Aether....anh cần khám phá thế giới này, em vẫn đủ thời gian để chờ đợi lúc ta gặp lại nhau, hãy trải qua bằng bản thân anh nhé. Em biết ở thế giới này anh có một người vô cùng yêu thương anh, hãy nương tựa người đó trong khoảng thời gian khó khăn này nhé, đó là một người đáng tin cậy. Cuối cùng xin lỗi anh rất nhiều, tạm biệt, Aether"
Nói lời, cô bước qua cánh cổng biến mất trong không trung. Để lại Aether nằm trên bãi cỏ, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn lấy cô biến mất, miệng còn lẩm bẩm nhỏ nhẹ "Lumine, Lumine"
Cô biến mất cũng là lúc bức tường vô hình nhốt Paimon cũng mất đi, con bé chạy lại sốt sắng gọi lấy Aether, lay cậu dậy. Vì trải qua sự đau đớn như xé xác như vậy cậu không còn một tí sức lực nào nữa, cứ như vậy ngất lịm luôn trên bãi cỏ ở đây, mặc kệ mọi thứ xung quanh
Paimon la hét không ngừng:" AETHER, AETHER, CẬU SAO VẬY, MAU TỈNH DẬY ĐI, ĐỪNG LÀM TỚ SỢ, AETHER!!!"
Hết phần 2
_____________________
Hêh, khum tin được tui có thể chạy cái chương này nhanh vậy luôn, chắc do cái này có kịch bản khiến tui thấy hào hứng hehe
Mọi người ăn tết zui khôm nè
Sắp tới chắc tui cũng phải bận vào việc học hành rất nhiều kèm thêm sức khỏe nên chắc không rõ fic sẽ như nào nữa, nhưng nếu tạm nghỉ tui sẽ đăng thông báo cho mọi người và sẽ sớm quay lại nha, yêu mọi người rất nhiều nè💖💖💖
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com