Chương 1
Hôm nay là ngày Khaotung nhận được thư thông báo trúng tuyển và sắp có thể đến nước E, học cùng trường đại học với anh trai First. Đây là kết quả mà Khaotung đã mơ ước gần như mất ăn mất ngủ, liều mạng học tập gần hai năm. Nhưng cậu vẫn tỏ ra vô cảm, vẫn cầm điện thoại bật sáng màn hình rồi lại tắt đi.
Ban đầu gia đình dự định tổ chức tiệc chúc mừng khaotung. Họ đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon và trang trí sống động. Kết quả là Khaotung về đến nhà vẫn im lặng như mấy ngày trước. Mẹ cậu luôn là một người rất chu đáo, thực ra bà đã phát hiện ra điều gì đó không ổn với Khaotung từ lâu, ban đầu bà nghĩ rằng cậu ấy sẽ trở lại bình thường sau khi nhận được lời đề nghị... Sau khi đi dạo quanh phòng khách mấy lần, cuối cùng bà cũng không nhịn được mà ngồi xuống cạnh cậu.
"TungTung, con làm sao vậy, có thể nói với mẹ không?"
Khaotung nằm trên sofa để điện thoại lên ngực, nhắm mắt lại. Bà cũng không vội, ở bên cạnh nhìn cậu.
Một lúc sau, Khaotung cuối cùng không nhịn được ngồi dậy: "Mẹ... First, anh ấy đã không liên lạc với con một tuần rồi, con..."
Bà biết hai anh em bọn họ vô cùng thân thiết và hầu như ngày nào họ cũng liên lạc với nhau, có đôi khi đang ăn tối chỉ cần nhận được cuộc gọi từ First, Khaotung sẽ lập tức chạy về phòng bắt máy, thậm chí cơm cũng không thèm ăn nữa. Cho nên một tuần không liên lạc chắc chắn không phải là bình thường...
" Các con... chẳng lẽ là cãi nhau rồi?"
"Không có." Khaotung thầm nghĩ, sao cậu có thể cãi nhau với anh ấy được.
"Mẹ, First có thể gặp phải chuyện gì hay không, trong lòng con vô cùng bất an, con không thể nói cho mẹ biết nhưng con cảm thấy thực sự rất khó chịu." Khaotung nắm chặt áo, khóe mắt có chút ửng đỏ.
Thật ra mẹ hai ngày trước cũng có gọi điện thoại cho First, muốn nói cho First về tình trạng của Khaotung có vẻ không tốt, kết quả đương nhiên cũng là gọi không được. Nhưng nghĩ tới lúc trước First từng nói đang có một đề tài quan trọng phải bận rộn nên bà cũng không có suy nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại xem ra quả thật có điều gì đó không ổn. Trước tiên là an ủi Khaotung và nói rằng sẽ không có vấn đề gì đâu, đừng lo lắng quá. Sau đó sẽ nhờ bố nó tìm một số mối liên hệ và liên hệ với nhà trường để xem thế nào.
Khaotung thức đến khuya mà vẫn không nhận được cuộc gọi của First. Vừa chìm vào giấc ngủ, cậu đã gặp ác mộng. Trong giấc mơ, First có những vết sẹo khắp cơ thể và bị trói trong căn hầm tối. Anh ấy quá yếu để có thể nói được những câu hoàn chỉnh. Chỉ còn nghe thấy tiếng "Tung...Tung" ngắt quãng. Khaotung bừng tỉnh khỏi giấc mơ, một cảm giác bất an mãnh liệt kéo cậu chìm xuống như một cơn lốc xoáy.
"Fir, anh rốt cuộc đang ở đâu?"
Sau đó là cả đêm mất ngủ. Cậu không khỏi nhớ lại tuổi thơ đau khổ của mình, những đêm cậu cảm thấy bị cả thế giới bỏ rơi và cô đơn. Nhớ lại đêm mưa lần đầu tiên gặp First và mẹ, nhớ lại nụ cười của First đã đưa cậu từng chút từng chút một ra khỏi bóng tối, nhớ lại vòng tay ấm áp và mùi thơm dễ chịu của cơ thể First... Hai gia đình đã đoàn tụ khi Khaotung 7 tuổi, tính đến lúc chia tay ở sân bay đã hơn hai năm thì họ gần như chưa bao giờ xa nhau.
Trong những tháng đầu tiên Fir đi du học, Khaotung không thể thích nghi được chút nào. Tính tình thất thường, có đôi khi bố mẹ nói chuyện với cậu cậu cũng hoàn toàn không cho bất kỳ phản ứng gì. Cũng chính là First ngày này qua ngày khác luôn an ủi Khaotung qua video và điện thoại. Có sự chênh lệch múi giờ đến sáu tiếng và đôi khi First thậm chí còn dành toàn bộ thời gian ngủ ít ỏi của mình để nói chuyện với Khaotung. Đêm đó Khaotung nhìn First ngủ thiếp đi vì kiệt sức, tiếng thở đều đều phát ra từ điện thoại khiến cậu cảm thấy đau khổ và không thể chịu đựng được. Cậu khao khát biết bao được bay đến bên anh ngay lúc này và ôm anh thật chặt trong vòng tay...
Để First có thể học tập và sinh hoạt bình thường, cuối cùng cậu cũng bắt đầu vui lên. Điều kiện là mỗi ngày anh phải liên lạc với cậu, chỉ cần một tin nhắn cũng đủ biết đối phương vẫn ổn. Từ đó trở đi, Khaotung bắt đầu học tập chăm chỉ, chỉ để được nhận vào cùng một trường đại học và được ở bên First. Thành tích của Khaotung không xuất sắc như First, vì vậy để đạt được mục tiêu này thực sự không phải là một điều dễ dàng. Mà mỗi ngày liên lạc với First, chính là động lực lớn nhất của cậu. Hôm nay đã là một tuần kể từ khi cậu không liên lạc được với anh, thậm chí hôm nay là ngày cậu nhận được đề nghị nên First chắc chắn không thể nào bỏ lỡ được. Lúc này Khaotung trong lòng đã kiên định cho rằng First nhất định là gặp phải chuyện gì bất khả kháng, nhưng trước mắt cậu một biện pháp giải quyết cũng không có.
Sáng sớm hôm sau, bố nói với Khaotung rằng ông đã tìm cách xác nhận với nhà trường và họ nói rằng First đang bận nghiên cứu một đề tài quan trọng và vẫn an toàn. Nhưng Khaotung không thể tin được...dù đó là trực giác hay sự hiểu biết của của cậu về First.
Cách thời gian xuất ngoại ban đầu còn có một tháng, nhưng Khaotung đã hoàn toàn không thể chờ đợi lâu hơn nữa, nghĩ hết mọi biện pháp làm cho thời gian sớm hơn. Nhưng các loại thủ tục đều vô cùng tốn thời gian, cách ngày nhận được đề nghị vẫn là qua nửa tháng nữa. Kỳ thật trong lúc đó bố mẹ cũng cảm thấy rất lo lắng cho First, nhưng bọn họ dù sao cũng còn có công việc, vả lại xin visa tạm trú cũng rườm rà, trước mắt việc họ có thể làm cũng chính là giúp Khaotung xử lý tốt thủ tục để cho cậu mau chóng bay qua. Bố sau nhiều lần hỏi thăm đã nhận được một email, đó là đoạn quay video First đang thực hiện một dự án. Nhưng chỉ cần một ngày không được trực tiếp liên lạc với First, Khaotung cũng không thể hoàn toàn tin tưởng rằng First vẫn ổn. Dù sao ngay cả khi First chỉ có một phút rảnh rỗi, đều nhất định sẽ sẵn lòng nói cho Khaotung biết rằng anh ổn. Làm sao anh ấy có thể bận rộn đến mức biến mất?. Anh ấy nhất định phải biết cậu đang lo lắng, anh ấy nhất định biết cậu không tìm thấy anh sẽ phát điên, anh ấy nhất định biết... Trạng thái Khaotung hiện tại đã tồi tệ tới cực điểm, ngoại trừ những giao tiếp cần thiết thì sẽ không mở miệng nói chuyện, trái tim người một nhà đều thắt chặt, sống một ngày như bằng một năm.
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến ngày xuất phát, bố mẹ đưa Khaotung đến sân bay, bọn họ nhìn bóng lưng Khaotung làm thủ tục lên máy bay, rất nhiều lời vốn muốn nói nhất thời đều biến thành trầm mặc, trong lòng tất cả đều là tràn ngập lo lắng đối với hai đứa con trai. Khaotung quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, ba người đều thiếu chút nữa nhịn không được mà rơi lệ, Khaotung rốt cục nhịn không được tiến lên ôm chặt bố mẹ, nói không cần lo lắng, cậu và First nhất định đều sẽ rất tốt. Sau đó cậu vội vã đi vào trạm kiểm soát an ninh mà không ngoảnh lại.
Tính đến nay, First đã mất liên lạc được 28 ngày.
--------
Quá trình đến căn hộ của First có thể được coi là rất thuận lợi. Phần lớn điều này là nhờ anh trai "mặt trời nhỏ" của Khaotung. First lúc nào cũng nói với Khaotung về mọi thứ, lúc rảnh rỗi thì làm gì cũng ước gì được kể hết tất cả mọi thứ cho Khaotung. Mỗi ngày nghe những lời vụn vặt của First, đối với Khaotung mà nói ấm áp như được phơi nắng, mà cũng phần mà First thích nhất trong cuộc sống nhàm chán này. Vì vậy, mặc dù Khaotung không ở bên cạnh anh, anh biết tất cả về thói quen của cậu ...
Tất nhiên là cậu biết số phòng của First và đúng như dự đoán không có ai ở đó cả. Khaotung đã tìm đến người quản lý căn hộ, mô tả tình hình mất liên lạc với First và đưa ra nhiều tài liệu khác nhau để chứng minh cậu là em trai của First. Người quản lý là một người bà thím béo khoảng năm mươi tuổi, người thoạt nhìn rất thân thiện, bà đối với sự hoạt bát thích cười lại lễ phép First rất có ấn tượng. Sau khi kiểm tra giấy tờ, bà ấy đưa cho Khaotung chìa khóa dự phòng của căn hộ First. Trước khi quay người, Khaotung nghe thấy bà nói đã gần một tháng rồi bà chưa gặp First, còn tưởng rằng anh đã về nước...
Cuối cùng cũng bước vào căn hộ của First. Đúng như dự đoán, một lớp bụi mỏng rơi xuống bàn. Cảm giác xác nhận sự nghi ngờ thật không dễ chịu chút nào. Khaotung không cầm được nước mắt nữa. Căn phòng mà cậu đã nhìn thấy vô số lần trong những bức ảnh, trong video này cuối cùng cũng hiện ra trước mắt. Đây là chiếc ghế sofa mà First phàn nàn vì quá nhỏ; đây là chiếc máy pha cà phê nhỏ First sử dụng mỗi sáng; đây là chiếc bồn tắm mà First nói rằng anh thích nhất và ngạc nhiên nhất trong căn hộ; đây là chiếc bàn mà First thường thức muộn để viết báo cáo... tất cả những gì hiện lên trong đầu là miệng nhỏ của First phát ra tiếng và trái tim đau đến mức Khaotung lần đầu tiên nhận ra rằng nỗi đau là một điều cụ thể như vậy. Mệt mỏi và tuyệt vọng, đầu óc rối bời sau khi nhìn xung quanh một lúc, cậu ngã xuống giường của First. Sau gần một tháng mất ngủ và chạy khắp nơi, cậu không chịu nổi sự mệt mỏi nữa, ôm chăn bông của First rơi nước mắt rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Trên chăn vẫn còn thoang thoảng mùi hương của First, đối với cậu lúc này đây đơn giản là loại thuốc an thần tốt nhất trên đời. Cậu cần nghỉ ngơi, cần thể lực và đầu óc tỉnh táo để giải quyết chuyện tiếp theo.
Lúc cậu tỉnh dậy trời còn chưa sáng cho nên tạm thời cậu chưa thể đi ra ngoài hỏi hàng xóm và bạn học của First, cũng không thể nào biết được cái gọi là đề tài của trường học có thật sự khiến First thậm chí không có thời gian để trở về căn hộ hay không. Dù chỉ mới có vài tiếng nhưng đây đã là giấc ngủ ngon nhất mà Khaotung có được gần đây. Trong phòng của First có một ít bánh quy và nước, sau khi vội vàng xử lý, Khaotung bắt đầu cẩn thận kiểm tra những manh mối có thể còn sót lại trong phòng. Mặc dù First có tính cách hoạt bát và vẻ ngoài vô tư nhưng thực ra anh ấy là một người rất cẩn thận và có kế hoạch làm việc rất tốt. Khaotung đương nhiên hiểu rất rõ điều này nên cậu quyết định bắt đầu với những thứ như sổ ghi chép. Không mất nhiều công sức để tìm ra mục tiêu, lịch trình chung của First đã được ghi lại trên đó... Có thể thấy First quả thực đang tham gia một dự án, nhưng cũng không có khả năng không có thời gian rảnh rỗi, Khaotung lại vội vàng lật đến trang cuối cùng, quả nhiên chính là một ngày trước khi First mất liên lạc, ngoại trừ ghi chép kế hoạch học tập, còn có thêm một dòng ghi chú bổ sung: Keep an appointment with Don...
Don?. Trong nháy mắt Khaotung cảm thấy choáng váng. Là Don kia sao? Cha ruột của First!
___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com