Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Không tỉnh lại quá lâu, Khaotung thân thể thực sự suy yếu lại chìm vào giấc ngủ.

Iris đi tới bên cạnh First, xoa xoa đầu First: "First của mẹ, con đã chịu đựng rất nhiều rồi phải không? Nhưng con thực sự rất tuyệt vời, mẹ rất tự hào vì con."

First ôm lấy Iris: "Mẹ, hơn một năm nay thật sự vất vả cho mẹ rồi. Xin lỗi ...... Hai chúng con cứ để mẹ phải lo lắng."

"Nói cái gì mà xin lỗi. Nói cho cùng, đều là trách mẹ không tốt, căn nguyên của tất cả đều là vì mẹ và Don, nếu không hai con cũng sẽ không phải chịu đựng những chuyện này...... Mẹ cái gì cũng không giúp được con."

"Ha ha, mẹ lại nghĩ lung tung rồi, nếu như mẹ và ông ấy không quen biết thì làm sao có thể có con, có phải hay không? Cho nên làm sao có thể là lỗi của mẹ, có lẽ những thứ này đều là vận mệnh an bài đi. Hơn nữa ai nói mẹ không giúp con, mẹ giúp con mang Tung về, vất vả giúp con chăm sóc em ấy chờ con trở về."

"Đồ ngốc, cái này nói cái gì giúp hay không giúp, mẹ cũng là mẹ của nó nha. Mẹ không cảm thấy vất vả, mẹ chỉ cảm thấy rất đau lòng vì nó. Bác sĩ nói với mẹ, Tung khi còn bé vốn là đã bị chấn thương tâm lý cho nên quả thật so với người thường càng dễ dàng mắc bệnh tâm thần, cho nên con cũng không cần quá tự trách, mẹ tin tưởng con nhất định có thể làm cho nó khá hơn."

"Ừm ừm, con hiểu rồi ạ. Hơn nữa con hiện tại đã thoát khỏi sự khống chế của Don, ông ta hẳn là sắp đi rồi..."

"Ông ta muốn rời khỏi nước này sao?"

"Không phải, mẹ, ông ấy... bị ung thư và sắp chết."

Iris im lặng một lúc: "Hắn cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi."

"Đúng vậy mẹ, cho nên cuộc sống sau này, chúng ta không cần lo lắng đề phòng nữa. Con có thể bảo vệ hai người."

"Vậy kế hoạch tương lai của con là gì? Con có muốn kế thừa sự nghiệp này không?"

"Bây giờ đi đến bước này, con đã đâm lao phải theo lao. Con...... tuy rằng vẫn hận ông ấy nhưng con không thể bỏ lại tập đoàn đang hỗn loạn, không thể phụ lòng nhân viên tin tưởng con đi theo con. Con nguyện ý tiếp tục đi tiếp. Huống hồ, còn có một người con không có biện pháp bỏ cô ấy lại."

"Ai? Có phải cô gái khoác tay con trên TV không?"

"A, mẹ có nhìn thấy không?"

"Mẹ đương nhiên nhìn thấy, n'Tung cũng nhìn thấy. Mẹ còn lo thằng bé hiểu lầm, nhưng nó không nói gì cả."

"Ừm, đó là chị gái con Luna, chị ấy cũng là con riêng của Don, thân thế rất đáng thương, chờ khi Don qua đời thì chị ấy cũng chỉ có một người thân là con. Hơn một năm nay, cũng là cô ấy luôn giúp con chăm sóc con. Có cơ hội con sẽ dẫn cô ấy tới gặp mọi người ạ."

"Được thôi... Don, ông đã gây bao nhiêu tội nghiệt rồi thế. Vậy kế tiếp phải làm sao đây? Con phải về xử lý chuyện công ty, n'Tung phải làm sao bây giờ?"

"Con có kế hoạch đưa em ấy đi. Con hiện tại đã có năng lực bảo vệ tốt em ấy, con liền đưa em ấy theo bên người."

"Thế này là tốt nhất rồi. Em ấy thực sự không thể chịu nổi việc con rời đi nữa rồi."

"Dạ mẹ, sẽ không bao giờ nữa. Mẹ mau về nhà nghỉ ngơi đi, nơi này có con rồi."

Cuối cùng Iris cũng thở phào nhẹ nhõm.

------

Khi Khaotung tỉnh dậy lần nữa, First đã ngủ gục bên giường bệnh. Cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo của First thật lâu, trái tim đập thình thịch, không thể tin được anh thật sự đã trở lại.

Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt rực lửa của Khaotung hay không, First tỉnh lại. Khaotung giật mình, lập tức nhắm mắt lại.

Cũng giống như tâm trạng rụt rè khi ở cùng nhà, Khaotung có chút bối rối khi đối mặt với sự trở lại đột ngột của First. Vừa rồi cậu thậm chí còn không dám chạm vào First.

Khi First nhìn thấy lông mi của Khaotung hơi run lên, anh biết cậu đã tỉnh, sờ sờ vào khuôn mặt tái nhợt của Khaotung.

"Tearak, sao em lại giả vờ ngủ?"

...Khaotung chỉ có thể cam chịu mở mắt ra, nhưng vẫn không dám nhìn First.

First biết tình hình của Khaotung không thể gấp gáp, anh chỉ có thể từ từ. Liền tự mình bắt đầu nói chuyện.

"Tung, em đã ở đây ba ngày rồi, anh đã hỏi bác sĩ trước mắt trị liệu đã không còn nhiều lắm, ngày mai có thể xuất viện, sau khi trở về nghỉ dưỡng là được. Em nguyện ý đi theo anh không, bởi vì anh... hiện tại đã gánh vác trách nhiệm, không thể bỏ lại công việc của mình. Anh sẽ đưa em bên mình, như vậy vừa có thể ở bên em cũng không làm lỡ những thứ khác. Em cảm thấy có được không?"

Khaotung ngay từ đầu đã muốn nói đồng ý, nhưng việc bị ốm lâu ngày đã khiến cậu mất tự tin. Cậu cảm thấy mình như một gánh nặng khi đi theo First... Vì vậy, cậu nói: "Không cần đâu, anh cứ đi làm việc đi, em không sao, em có thể về nhà đợi anh."

"Tại sao?"

"Ừm ...... Như vậy rất phiền toái cho anh này, hơn nữa, người khác nhìn thấy, cũng không tốt lắm..."

"Em đang nói cái gì vậy đồ ngốc? Tại sao em lại nói từ 'phiền toái' với anh! Em không phiền toái, em không phiền toái chút nào hết. Hơn nữa trước đây em chưa bao giờ để ý "người khác nhìn" như này.
Hơn một năm, khaotung của anh trở nên khiêm tốn và thận trọng khiến First cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Em nghe anh nói, em yêu, anh nhất định phải đưa em đi. Đừng nghĩ rằng anh chỉ chăm sóc em. Người cần em là anh! Chính anh mới là người thực sự không thể xa em thêm một ngày nữa, có được hay không?"

Thấy Khaotung vẫn có vẻ thiếu tự tin và do dự, First chỉ có thể sử dụng chiêu thức đặc biệt của mình...

Anh cúi đầu nằm xuống cạnh giường bệnh, bắt đầu giả vờ khóc: "Ôi... tungtung của anh không còn yêu anh nữa rồi, em ấy cũng không muốn ở bên mình! Một mình tôi sẽ làm sao đây? Tương lai... mình không thể sống được nữa, huhuhuhu..."

Trái tim Khaotung đột nhiên như bị điện giật, ngứa ran.

"Em làm sao có thể không yêu anh cơ chứ!"

Khaotung cuối cùng là không thể cưỡng lại nổi First như vậy......

First nhanh chóng ngẩng đầu lên, mỉm cười nắm lấy tay Khaotung rồi đặt lên má anh, trong mắt tràn đầy mong đợi.

"Vậy em đã đồng ý rồi phải không?"

Khaotung nhìn nụ cười ngọt ngào của First và cảm thấy như mình đang trải qua mấy kiếp. Cuối cùng không nhịn được mà bật cười...

"Tổng giám đốc Kanaphan, sao lại làm nũng như vậy a."

"Ở bên cạnh em anh mãi mãi là firfir của ngày xưa. " Lúc này ánh mắt First nhìn Khaotung, thâm tình đến mức tim Khaotung đập hụt một nhịp.

"Firfir của em thực sự đã trở về rồi ."

First trước khi xuất viện đã đưa Khaotung đến khoa tâm thần kiểm tra lại, dựa theo tình hình hiện nay của Khaotung, phương diện thuốc đã được điều chỉnh tương đối lớn, tránh tác dụng phụ quá lớn lại làm tổn thương cơ thể Khaotung. Nhưng quá trình thay thuốc cũng sẽ xuất hiện một số phản ứng phụ. Bác sĩ dặn đi dặn lại với First, cảm xúc của Khaotung vẫn có thể đột nhiên sụp đổ, đều là hiện tượng bình thường, để First nhất định phải kiên nhẫn, chăm sóc thật tốt...

First cuối cùng cũng trở về nhà với Khaotung. Vẫn là căn nhà Don sắp xếp lúc trước, chỉ là toàn bộ người giám sát anh đều rút đi, hiện giờ hoàn toàn là địa bàn của mình First. Nhà rất lớn, trong phòng ngủ là một căn phòng lớn với thư phòng, bên ngoài cũng có phòng tiếp khách rất lớn, vì vậy kế hoạch của First là làm việc trực tiếp tại nhà, như vậy việc chăm sóc khaotung sẽ rất thuận tiện.

First nói với Khaotung: "Tung, tạm thời đây là nhà của chúng ta. Trong thời gian này anh sẽ trực tiếp làm việc tại nhà. Sau này nếu em không thích thì chúng ta có thể đổi."

"Ha ha, firfir thật sự biến thành tổng giám đốc rồi! Nhà cũng có thể tùy tiện thay đổi. Em sao có thể không thích chứ, em...... Chỉ cần anh ở đây, ở đâu cũng được." Nói xong câu cuối cùng, giọng Khaotung giảm đi rõ rệt, First suýt nữa nghe không rõ.

Khaotung, người từng ăn nói tán tỉnh không chút ngượng ngùng, thực sự đã thay đổi rất nhiều... First chỉ có thể tự an ủi bản thân, từ từ thời gian trôi qua, Khaotung nhất định sẽ trở lại như cũ.

"Tungtung, anh đã bốn ngày chưa tắm, để anh mở nước, chúng ta cùng tắm. Người anh nặng mùi quá..." First nói xong xoay người chuẩn bị đi vào phòng tắm.

"A, anh...... tắm trước đi, em tự làm là được rồi."
First dừng bước.

"Tại sao tung? Trước kia chúng ta thường cùng nhau tắm mà."

"Ừm, không có gì, em... em chính là muốn tự mình tắm là được rồi." Khaotung nghĩ đến thân thể gầy yếu của mình hiện giờ, đột nhiên cảm thấy tự ti, cũng không muốn để First nhìn đau lòng vì vậy cũng chỉ muốn cự tuyệt.

First quay lại, ngồi xổm trước mặt Khaotung, "Tung, em quên lúc đưa anh từ bệnh viện về nhà đã chăm sóc anh như thế nào rồi sao? Em thậm chí còn không để anh tự đi lại. Nhưng bây giờ chỉ là trao đổi thôi, em liền cảm thấy không ổn sao? Lúc trước nếu anh không để em chăm sóc cho anh, em nhất định sẽ rất buồn. Như vậy hiện tại cũng giống như vậy, em không cho anh chăm sóc em, anh cũng sẽ buồn như vậy!"

Khaotung nhìn ánh mắt sáng long lanh của First, cuối cùng vẫn bại trận.

"Fir, đừng... ghét bỏ em."

"Em đang nói những lời ngu ngốc gì vậy? em từng ghét bỏ anh sao? Mặc kệ bộ dạng anh thế nào."

"Em....đương nhiên không có."

"Vậy tại sao em lại nghĩ anh sẽ ghét em? Sau này đừng nói những lời như vậy nhé?"

Khaotung bĩu môi, "Được...... firfir, em xin lỗi, em cũng không muốn biến thành như vậy. Nhưng em luôn không khống chế được..."

First nhanh chóng ôm Khaotung vào lòng: "Anh biết mà, em yêu, em chỉ bị bệnh thôi, chuyện này rất bình thường, sau này mọi chuyện sẽ ổn thôi, em biết không? Em chỉ cần tin tưởng anh và giao phó bản thân cho anh thôi, được không?"

Khaotung dựa vào vòng tay của First, cảm thấy nhẹ nhõm sau một thời gian dài vắng bóng, ngoan ngoãn gật đầu.

First liền đứng dậy, đưa tay nói: "Đến đây đi, cũng để cho anh ôm em đi tắm, như vậy mới công bằng!"

Khaotung cuối cùng cũng không từ chối First nữa. Đưa tay ôm lấy cổ First, First gần như không dùng chút sức lực nào ôm lấy Khaotung. Đây cũng là lần đầu tiên anh ôm Khaotung như vậy, nhẹ hơn anh tưởng rất nhiều. First đau lòng đến cay cay mũi, nhưng là không thể để cho Khaotung phát hiện, nhanh chóng di dời chú ý: "Cuối cùng cũng đến lượt anh ôm em như thế này, cảm giác không tệ đi!"

Khaotung có chút không thích ứng, thân thể hơi căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng phối hợp với giọng điệu của First: "Ừm, cảm giác này rất đặc biệt, Firfir, trước kia thích em ôm anh như này không?"

"Tất nhiên là anh thích! Dù anh ôm em hay anh ôm em, anh cũng rất thích! Bây giờ chỉ cần em giữ chặt để anh ôm em nhiều hơn. Sau này khi sức khỏe của em tốt hơn, em vẫn phải gánh vác trách nhiệm ôm anh!"

"Được rồi." Khaotung cuối cùng cũng thư giãn và mỉm cười.

First đã thật lâu thật lâu không nhìn thấy nụ cười như vậy của Khaotung, kìm lòng không được hôn lên đôi môi vẫn có chút tái nhợt của Khaotung.
Chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng kết thúc, trái tim hai người đều tan chảy, trong ánh mắt đối diện là tràn đầy tình yêu.

Thật sự, đã lâu không gặp......

Tắm rửa xong, First ôm Khaotung đến bên giường, sấy khô tóc rồi cho cậu nằm xuống, sau đó tự mình đi lấy nước và thuốc cho Khaotung uống.

Trên đường trở về, First luôn nghiên cứu những loại thuốc này, mọi người thảo luận trên mạng khiến anh vô cùng lo lắng. Nhất là loại thuốc Khaotung uống trước khi đi ngủ này, nếu lúc uống không phải nằm trên giường, sau khi thuốc nhanh chóng bốc lên người có thể đứng không vững, còn có thể xuất hiện ảo giác, sẽ mộng du... Còn có các loại tác dụng phụ của các loại thuốc khác cũng cũng nghiêm trọng theo cách riêng của chúng... Tung của anh đã phải chịu bao nhiêu tổn hại?

First đau lòng hôn lên trán Khaotung, vuốt ve gò má Khaotung: "Tearak, chúng ta nhất định có thể nhanh chóng thoát khỏi những loại thuốc này, về sau có anh ở bên cạnh em, em ở trong lòng anh nhất định có thể ngủ ngon, tựa như khi còn bé vậy."

Khaotung mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu.

Sau khi First sấy tóc rồi leo lên giường, Khaotung gần như đã ngủ say. First nhanh chóng ôm cậu vào lòng: "Tungtung, anh yêu em."

Khaotung mơ mơ màng màng cọ cọ vào First, nhẹ giọng hừ hừ.

------

First bởi vì công việc sớm đã tạo thành thói quen dậy sớm, nhìn khaotung còn đang ngủ say, liền hôn lên má cậu rồi đứng lên làm việc trước.

Bởi vì đi bệnh viện với khaotung vài ngày, công việc đã tồn đọng rất nhiều. First nhờ người đem toàn bộ tài liệu tới, trong phòng có thư phòng nhưng anh sợ làm ồn đến khaotung ngủ nên liền ở trong phòng khách xử lý.

Vì dùng thuốc lâu dài nên mỗi sáng khi thức dậy, khaotung sẽ bị choáng váng trong thời gian ngắn. Rèm cửa trong phòng bây giờ có tác dụng cản sáng rất tốt, gần như không thể nhìn thấy cảnh vật bên cạnh. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Khaotung ngủ ở đây. Trong khi đó, nỗi sợ hãi chợt dâng lên trong bóng tối, nhịp tim của Khaotung tăng tốc, cậu cảm thấy như đang rơi xuống vực thẳm.

"Mẹ ơi, mẹ ơi, con không nhìn thấy mẹ đâu rồi, mẹ đâu rồi!" – Khaotung gào lên không kiềm chế được. Trong khoảng thời gian bị bệnh, Khaotung đã quen với việc lệ thuộc vào Iris và phản xạ có điều kiện là gọi Iris.

Tay sờ soạng lung tung bên cạnh, đụng rớt ly nước trên tủ đầu giường, First cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh, vội vàng vọt vào phòng, thấy rõ trạng thái của Khaotung First cũng hoảng sợ, vội vàng ôm cậu vào trong lòng: "Tungtung là anh! Anh là First!
Không sợ, không sợ anh ở đây, không sợ. Anh ôm em, không sợ! Hãy hít sâu một hơi nào."

Khaotung run rẩy trong vòng tay của First, thở dốc. First một tay ôm chặt Khaotung, tay còn lại vuốt ve gáy Khaotung, nhẹ nhàng dỗ dành.

Vài phút sau Khaotung mới dần tỉnh táo lại.

"....fir?"

" Là anh, tung, anh đây."

" Em bị làm sao vậy?"

"Không sao đâu Tung, em chỉ là gặp ác mộng mà thôi. Trách anh trách anh, anh nên để đèn trong phòng. Sau này chờ em tỉnh lại anh sẽ đi ra ngoài làm việc, hoặc là anh sẽ xử lý trong phòng, em tỉnh lại là có thể nhìn thấy anh, sẽ không sợ hãi nữa."

Khaotung giãy giụa một lúc rồi mất hết sức lực, yếu ớt dựa vào vòng tay của First: "Fiir, anh có thể đừng rời xa em có được không..."

"Anh sẽ không rời đi, em yêu, anh sẽ không bao giờ rời xa em." First lại siết chặt tay anh hơn, cảm thấy vô cùng đau khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com