Chap 11: vòng luẩn quẩn
Sắc mặt của Trang Noãn Thần gần như màu xanh trắng, hàm răng cắm chặt xuống môi khẽ run. Giang Mạc Viễn vội vàng đưa tay tới ôm cô, lại bị cô đẩy ra, khẽ cau mày, giọng nói nghẹn ngào vô lực, "Đừng đụng vào tôi."
"Noãn Noãn ——" Giang Mạc Viễn thấy sắc mặt cô tái nhợt trông dọa người, mạnh mẽ ôm lấy cô, phát hiện cô đang nhẹ nhàng run lên sau đó dùng lực ôm chặt, "Thật xin lỗi, đều là anh sai." Trang Noãn Thần không còn hơi sức giãy giụa hơn nữa, mặc cho anh ôm, trái tim cũng nhảy lên dồn dập, chỉ có thể đưa tay gắt gao đè ép ngực, hóa giải đáy lòng khó chịu.
"Sa Lâm cầm nhầm văn kiện, anh đi khách sạn thật sự là đi lấy văn kiện, Sa Lâm đau chân, lúc ấy mọi người lại chờ anh trở về họp, anh không muốn lãng phí thời gian chỉ có thể ôm cô ta về khách sạn, Noãn Noãn , sinh nhật em anh hơn ai hết muốn cho em vui mừng, thời điểm đi công tác thậm chí còn đấu giá sợi dây chuyền này trở về, bởi vì ta anh biết em rất yêu thích nó, quyển tạp chí kia em lật không dưới mười lần, xem lại như vậy nhất định là em xem trọng nó. Anh không biết sao lại rơi vào tay Sa Lâm, không có quà tặng, anh chỉ có thể chuẩn bị cái khác, thậm chí còn nghĩ tới đón em cùng nhau đi ăn bữa ăn tối, phòng ăn anh đã bao rồi, chỉ là tạm thời thật sự có chuyện. Anh lấy văn kiện lập tức trở về công ty, nhanh chóng để trước mười hai giờ về nhà mừng sinh nhật em."
Giang Mạc Viễn lần đầu tiên kiên nhẫn hướng giải thích hành vi của mình với người khác, ôm thật chặt cô chỉ sợ cô bay mất, nói đến chỗ này, anh giọng điệu chậm lại, cúi đầu nhìn cô mặt tái nhợt, dịu dàng nói, "anh thật sự cho là chuyện này anh sẽ xử lý tốt, nhưng không nghĩ tới vẫn là làm thương tổn em, thật xin lỗi, anh chỉ nghĩ đến bảo vệ em, chưa từng nghĩ tới để Sa Lâm đến tổn thương em."
Trang Noãn Thần hốc mắt hồng hồng, nhưng đã không có nước mắt, ánh mắt vô định nhìn thẳng phía trước, không nhúc nhích. Thấy thế, Giang Mạc Viễn thở dài, lại nhận thấy được thân thể của cô không hề run giống như trước mới nâng mặt cô lên, cúi đầu, nhìn cô ánh mắt lộ rõ lo âu và đau lòng, " còn muốn anh giải thích như thế nào em mới có thể tin đây?" Cô không nói, lông mi dài che kín đáy mắt đau đớn. Giang Mạc Viễn đưa tay sờ sờ cái ớt cô, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu sau đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, nhặt lên daay chuyền trong hộp gấm rồi đi tới, ngồi ở bên người cô, "Sợi dây chuyền này là ta anh đặc biệt vì em chuẩn bị, anh giúp em đeo lên, được không?" Kinh nghiệm dỗ phụ nữ, anh là không kịp Mạnh Khiếu , như thế này đã là việc tốt nhất anh có thể nghĩ tới.
Trang Noãn Thần rốt cuộc giương mắt, dây chuyền tinh xảo phản chiếu trong con ngươi cô, giống như Dạ Lan ánh sao tử loại sáng chói mắt. Cô chậm rãi đưa tay, đầu ngón tay xanh nhạt đụng chạm một chút vào dây chuyền. Giang Mạc Viễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng cô rốt cuộc đồng ý, vừa mới chuẩn bị đeo len cho cô, cô lại cầm lấy dây chuyền, ánh mắt chống lại mắt của anh —— "người phụ nữ khác mang qua, tôi không cần." Dứt lời, liền đem dây chuyền trong tay thả lại trong tay anh, giọng nói lạnh nhạt.
Giang Mạc Viễn ngưng trệ nụ cười yếu ớt trên môi, đầu tiên là sửng sốt sau đó bất đắc dĩ, đem dây chuyền để qua một bên, đôi tay bóp chặt bả vai của cô, mày rậm dính vào một tia nghiêm khắc, "Noãn Noãn , em phải như thế nào mới có thể hết giận? Nên giải thích anh đều đã giải thích, em còn muốn anh phải làm như thế nào?" Người đàn ông nóng nảy lộ rõ bực dọc, văng lên một chuỗi bực tức.
Ngước mắt, hờ hững, "anh rốt cuộc không nhịn được?"
"Không có, anh nào có không nhịn được?" Giang Mạc Viễn vội vàng giương môi cười làm lành, cẩn thận kéo tay của cô, "anh chỉ sợ em vì chuyện nhỏ này làm hại thân thể, em xem sắc mặt em tái nhợt thật dọa người. Như vậy đi, em hỏi, chỉ anh ta có thể trả lời anh đều sẽ trả lời em, chỉ cần em có thể hết giận, muốn anh làm cái gì cũng được." Trang ấm sáng sớm rốt cuộc thở dài, "
"Trước tiên anh buông tôi ra." Giang Mạc Viễn sửng sốt. . "Anh bóp tay bị thương của tôi." Cô lạnh lẽo nói câu. Giang Mạc Viễn đáy mắt ảo não, vội vàng buông tay ra.
Cô chạy đến góc trên sofa, ôm gối vào trong ngực, co rúc ở trong góc như đứa trẻ bất lực. Giang Mạc Viễn sợ nhất chính là thấy một màn như vậy, có một hôm anh bận đến rất khuya mới về nhà, vào phòng khách liền nhìn thấy cô cũng là cái bộ dáng này dựa vào trên ghế sa lon, nhắm mắt ngủ thiếp đi, một khắc kia anh rất tự trách, cảm giác mình chỉ lo công việc không có thời
gian chăn sóc cô, hôm nay, vào giờ phút này càng phải như vậy, không chỉ có lòng tự trách còn đau lòng cực kỳ, cô vẫn luôn thiếu cảm giác an toàn.
"Tôi muốn nghe tất cả mọi chuyện có liên quan đến Sa Lâm." Hồi lâu, cô bật ra câu. Câu này giống như là thánh chỉ làm cho Giang Mạc Viễn thở phào nhẹ nhõm, cô đã thấy qua Sa Lâm, anh cũng không còn cần thiết lừa gạt cô cái gì nữa, gật đầu một cái liền đầu đuôi ngọn ngành kể những chuyện có liên quan đến Sa Lâm, Sa lâm cùng Trình Thiếu Tiên thế nào cùng Mạc Viễn ra sao tất cả đều kể ra. Kể lại thời gian rất lâu, anh nói rất cặn kẽ, chỉ là đến cuối cùng, kể lại chuyện của Mạc Thâm có mấy lần dừng lại.
"Được rồi đừng nói nữa, tôi đều biết." Trang Noãn Thần đúng là vẫn không muốn nhìn anh nhớ lại thời gian trải qua đau đớn, nhất là nghe anh nói lúc ấy tự mình thi thể Mạc Thâm về thì lòng của cô cũng bi thương theo. Đây là cần bao nhieu đau lòng với ẩn nhẫn mới có thể làm được chuyện này? Không khó nhìn ra, anh cùng Mạc Thâm quan hệ rất tốt, cho dù anh hôm nay đã luyện thành hỉ nộ không biến sắc, Nhưng khi nhắc đến em trai tốt cũng khó tránh khỏi ánh mắt thâm trầm đau đớn. Lòng của cô, theo anh mà bi thương.
Thật ra thì, cô rất muốn tiến lên nhẹ nhàng ôm anh, nhưng là, cái ý niệm này thủy chung là dừng lại ở trong đầu không cách nào hành động.
Giang Mạc Viễn nhìn cô, thấy bộ dạng động lòng người của cô khiến đáy lòng hiện lên trìu mến, nhẹ giọng nói, "Vậy em, hiện tại tin tưởng anh rồi sao?"
Cô giương mắt, ánh mắt bình tĩnh. "Chuyện Sa Lâm? Cô ta bây giờ làm thế nào?" Không có trả lời lời của anh, cô ngược lại quăng một vấn đề khác ra ngoài. Anh nghe vậy bày tỏ không hiểu. "Anh xử lý chuyện của anh và cô ta như thế nào đây?." Trang Noãn Thần chỉ rõ điểm này.
Giang Mạc Viễn đến gần cô, đưa tay khẽ vuốt mặt của cô, vẻ mặt nghiêm túc, "Tin tưởng anh, anh sẽ xử lý tốt."
Ánh mắt của cô ở giữa không trung nhìn thẳng anh. Anh không nhịn được cúi đầu hôn môi của cô, cô lại nghiêng đầu tránh được. "Noãn Noãn . . . . . ." Giang Mạc Viễn sắp phát điên, nhưng vẫn là cố nén đè xuống. "Anh đã từng hôn qua cô ta." Cô cau mày. Giang Mạc Viễn sửng sốt, thật lâu mới im lặng cười cười, "anh nói anh là bị cưỡng bức , em tin không?"
"Anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?" Cô hỏi ngược lại.
Giang Mạc Viễn đưa tay xước tóc, có chút dở khóc dở cười, "Đổi lại là anh cũng vậy sẽ không tin."
"Anh bảo tôi phải tin tưởng anh là bị cưỡng bức , vậy có phải hay không muốn tôi đi tin tưởng đang ông đều sẽ bị phụ nữ cưỡng bức?" Trang Noãn Thần tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, "Bò không uống nước còn có thể bắt uống sao? Anh không phải nên đẩy ra cô ta sao? Các người hôn một màn nhưng lại kéo dài thật lâu."
"Đổi loại cách nói được không?" Giang Mạc Viễn thật là lần đầu thấp giọng như thế dụ dỗ phụ nữ, nói thật nhỏ, "Không thể gọi làm hôn một màn, em có thể nói nó là một màng cưỡng hôn."
"Giang Mạc Viễn !" Trang Noãn Thần kêu to tên của anh, "anh có phải hay không cảm thấy tôi không có tác phong tác phong?"
Giang Mạc Viễn vội vàng đưa tay ôm cô vào trong ngực, bàn tay ở phía sau lưng cô khẽ vuốt an ủi, "anh nói là sự thật." Ngày đó anh không có lập tức đẩy cô ta ra là lỗi của anh, nhưng lúc ấy thật ra thì anh cũng rất muốn biết mình đối với Sa Lâm thật một chút cảm giác cũng không còn, lúc cùng Sa Lâm môi môi kề nhau, trong đầu anh thế nhưng tất cả đều là Trang Noãn Thần , một khắc ấy anh coi như là hoàn toàn hiểu, Sa Lâm đã thành quá khứ, người anh cần chỉ có Trang Noãn Thần . "Anh yêu chính là em, không phải cô ta." Anh ở bên tai nàng nhẹ nói một câu như vậy, trầm nhẹ, kiên định.
Trang Noãn Thần đôi tay vây quanh hai chân, cúi đầu, một câu chưa nói. Thật ra thì, cô không miên man như vậy, cũng không còn đánh mất lý trí, cô tức giận không giả, nhưng muốn một người đàn ông trời sinh tính kiêu ngạo khổ cực giải thích hơn nửa ngày, không một chút cảm động không một chút xúc động là giả . Thật ra thì cô thủy chung đang trách chính mình, cô cảm giác, vô luận mình thế nào, ưu tú như thế nào nữa, cùng anh ở chung một chỗ trong lòng gánh nặng cũng rất nặng, như vậy cũng tốt. Kiêu ngạo như anh, rõ ràng là biển sâu lại bị cô lúc này lặn xuống nước lại bị mắc cạn, không phải cô không muốn tự tin, cũng không phải là cô cố ý sinh sự, chỉ là bình tĩnh cẩn thận suy nghĩ một chút, môn đăng hộ đối chuyện như vậy thật ra thì vẫn là cần thiết. Đối mặt với tình yeu của Giang Mạc Viễn, cô không dám cho đi quá nhiều hy vọng, bởi vì cô không biết nên yêu anh như thế nào , cũng sợ mình cuối cùng sẽ trở nên như oán phụ làm anh chán ghét. Anh yêu cô, cô biết, thái độ của anh quang minh chính đại, không chút nào che giấu; cô thương anh, cô không muốn cho anh biết, phụ nữ đều rất cảm tính , một khi xông phá tầng cửa sổ này, cô cần phải lo được lo mất. Giang Mạc Viễn có thể dụ dỗ cô lần một lần hai, thậm chí là mười lần tám lần, nhưng có thể nhẫn nhịn cả đời sao? Cô sợ thương anh, yêu đến mất đi chính mình, yêu đến ngay cả mình cũng không nhận ra mình, như vậy thì thật đáng sợ rồi. Giang Mạc Viễn cũng đã giải thích đầu đuôi mọi chuyện, cô nghe, thật ra thì không muốn đi tin tưởng anh cũng khó khăn. Hôm nay chỉ là Sa Lâm liền để cho cô cởi một lớp da, như vậy về sau này? Thành công như anh, hiện tại cũng chẳng qua mới 30 mấy tuổi, đến bốn mươi tuổi thì sao? Cô biết mình, yêu đã sinh lo, yêu đã rất sợ rồi. "Em cho anh thời
gian xử lý chuyện Sa Lâm." Nửa ngày, cô mở miệng lần nữa.
Giang Mạc Viễn không nhịn được ôm sát cô, "Cám ơn em." Tin tưởng của cô làm anh uất ức.
"Nhưng là ——" cô lời nói xoay chuyển. đuôi lông mày anh cảm thấy khẩn trương, cúi đầu nhìn chằm chằm cô, đôi môi khẽ mím. "Cho em thời gian yên lặng một chút thôi." Giọng nói của cô thốt ra, thở dài, vùi mặt vào trong gối ôm, ngôn ngữ nghe vào có chút mơ hồ không rõ, "em mệt quá, thật sự rất mệt mỏi."
Giang Mạc Viễn nghe vậy càng thêm đau lòng, cúi đầu hôn xuống đỉnh đầu của cô, đau lòng nói, "Thật xin lỗi, anh có thể hiểu." Trong khoảng thời gian này, cô nhìn thấy quá nhiều chuyện, biết quá nhiều chuyện, đổi lại phụ nữ khác còn không không biết cùng anh náo thành cái dạng gì, thậm chí nói chính xác còn có thể đến tai công ty, nhưng cô không có, nhịn tới hôm nay mới phát. Như thế đã cho anh đủ mặt mũi rồi.
Chap kế: mỗi người một ngả
Chúc các bạn một ngày tốt lành!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com