Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

101: THƯỢNG QUAN HẠO, RỐT CUỘC CHUYỆN NÀY LÀ SAO? + 102: BỖNG NHIÊN DỊU DÀNG

CHƯƠNG 101: THƯỢNG QUAN HẠO, RỐT CUỘC CHUYỆN NÀY LÀ SAO?

Khuôn mặt cô tái nhợt, trong mắt ánh lên sự sợ hãi, ngay lập tức đánh mạnh vào trái tim của Thượng Quan Hạo.
Anh nhớ tới lần đầu tiên lấy đi sự trong trắng của cô, để cô không mảnh vải che thân xuất hiện trước giới truyền thông. Trong đôi mắt trong veo của cô hiện lên sự tuyệt vọng như muốn chết đi ngay lập tức, siết chặt trái anh đến đau đớn.
Đứng dậy đi qua, cầm bộ quần áo bên cạnh lên đặt vào trong tay cô. Thân thể cao ngạo đứng thẳng của Thượng Quan Hạo chậm rãi cúi xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thản nhiên nói: "Yên tâm... Tôi sẽ không để em phải thảm hại như vậy lần nữa."
Tần Mộc Ngữ sững sờ, đôi mắt trong veo không dám tin tưởng nhìn anh, hồi lâu sau mới quay mặt sang chỗ khác, nói ra hai chữ: "Cảm ơn."
Khi cô mặc quần áo chỉnh tề đứng dậy, Thượng Quan Hạo đã đợi cô ở cửa đợi hồi lâu. Thân ảnh mảnh khảnh của Tần Mộc Ngữ vịn vào tường đi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thỉnh thoảng lại hơi thất thần. Thượng Quan Hạo nheo mắt lại, nắm lấy cánh tay cô khi cô bước tới, kéo lại gần anh, dùng cánh tay vững chắc của mình đỡ lấy cô.
"Còn đi được không?" Anh hỏi với vẻ mặt hờ hững.
Một câu nói, khiến Tần Mộc Ngữ cảm thấy xót xa trong lòng, đôi mắt trong veo rưng rưng nước mắt nhìn anh: "Thượng Quan Hạo, lúc anh làm những chuyện đó với ba tôi, có bao giờ anh suy nghĩ tới chuyện ông có thể chịu đựng được hay không chưa?"
Sắc mặt Thượng Quan Hạo lại trở nên ảm đạm.
"Tần Mộc Ngữ, cô nhất định phải cùng tôi tranh luận có phải không? Thương thế của cô là do tôi làm, cho nên tôi có nghĩa vụ chịu trách nhiệm với cô. Nhưng nếu cô như vì chuyện này mà cảm thấy tôi đang đối xử đặc biệt với cô, vậy thì cô đã sai rồi!"
"Tôi không cần anh chịu trách nhiệm!" Tần Mộc Ngữ đột nhiên cãi lại, trong mắt lấp lánh ánh lệ, "Tôi chỉ muốn một chút lương tâm của anh mà thôi, một chút là đủ rồi!" Chỉ cần một chút, ba cũng sẽ không phải ở trên giường bệnh chịu đau khổ như vậy!
"Tần, Mộc, Ngữ!" Thượng Quan Hạo nắm chặt cánh tay cô, nghiến răng gầm nhẹ!
Cô đau đến run lên, nhưng ánh mắt vẫn kiên định và đầy oán hận như cũ, không hề sợ hãi.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo cuồn cuộn bão táp, khuôn mặt tuấn tú u ám như thể đang đè nén cảm xúc vô cùng phức tạp, giọng nói trầm khàn: "Cô cho rằng người tôi là người như vậy sao? Tôi không có lương tâm... Cho nên dùng những chuyện này để ép buộc cô?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, hơi thở yếu ớt: "Đúng, anh là như thế đấy..."
Thượng Quan Hạo dùng sức ôm cô vào lòng, khuôn mặt tuấn tú đang cố kìm nén cảm xúc, nhìn thật sâu vào mắt cô.
"A... Tần Mộc Ngữ tôi có thể nói cho cô biết, dù cho tôi có là người như vậy thì cô cũng vẫn phải ở bên cạnh tôi... Nếu không tôi sẽ không để cho cô nhìn thấy chút lương tâm nào ở tôi đâu! Cô cứ từ từ mà cảm nhận đi!"
Trong ánh mắt yếu ớt của Tần Mộc Ngữ hiện lên sự thống khổ, run rẩy nói nhỏ: "Vì sao.... Vì sao anh lại làm vậy với tôi? Người muốn kết hôn với anh là chị gái tôi, chứ không phải tôi! Anh nhìn cho rõ đi!"
"Tôi nhìn rất rõ ràng!" Anh cúi đầu xuống, hạ thấp giọng xuống, hơi nghiến răng nói, "Ngược lại thì cô nên hiểu rõ người cô không nên đắc tội là ai! Nếu không muốn bị tổn thương thì cô phải ngoan ngoãn nghe lời cho tôi...."
Cô cắn chặt răng: "Tôi sẽ không... Tôi có chết cũng không khuất phục trước kẻ đã lấy sinh mệnh của ba tôi ra để uy hiếp tôi. Anh nên vứt cái suy nghĩ này đi!"
Sự oán hận trong đôi mắt trong veo của cô khiến anh bị tổn thương!
Lửa giận đã lên đến đỉnh điểm, đột nhiên Thượng Quan Hạo đẩy mạnh thân thể mềm mại trong vòng tay anh ra, khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn trắng bệch.
Tần Mộc Ngữ va vào tường, thân thể gầy yếu hơi run rẩy, dùng cánh tay chống đỡ thân thể, nhẹ nhàng thở hổn hển.
"Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa... Nếu không tôi sẽ trực tiếp bóp chết cô!" Thượng Quan Hạo trầm giọng nói ra mấy chữ này, khuôn mặt tuấn tú u ám, nới lỏng cà vạt, lửa giận và sự đau đớn lấp đầy ánh mắt, quay người đi ra ngoài.
Phổi của anh sắp nổ tung vì tức giận, cô gái chết tiệt này, anh hận không thể lôi đầu óc của cô ra để tẩy sạch một lần! Anh đúng là điên rồi, điên rồi thì mới có thể không từ thủ đoạn để trói buộc cô bên người!
*
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên y tế, cuối cùng Tần Mộc Ngữ cũng đến được phòng bệnh của Tần Chiêu Vân.
Cảm giác chua xót xâm chiếm trái tim cô.
"Ba!" Cô kêu một tiếng chạy vào trong, lo lắng nắm chặt bàn tay ông, nhìn ông đang mê mang bất tỉnh, nước mắt làm mờ cả hai mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, rưng rưng nước mắt, cô nhìn thoáng qua xung quanh. Ba vẫn đang đeo mặt nạ dưỡng khí, tay đang truyền dịch, máy đo nhịp tim vẫn không hề ngừng lại....
Chuyện này...
"Tần tiểu thư, tình hình của ba cô thực sự rất tệ, không thể tiếp tục nằm ở phòng bệnh thường, cho nên phải chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt này. Bây giờ phải dùng máy thở mới duy trì được sự sống, nhưng cũng không kéo dài được bao lâu. Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho bệnh nhân sớm tỉnh lại..."
Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ nhìn quanh bốn phía, hơi sững sờ, và cảm thấy rất nghi ngờ.
"Không phải nói bỏ hết rồi sao?" Cô quay đầu sang nhìn nhân viên y tế trước mặt, "Không phải là thuốc và thiết bị hỗ trợ cho ba tôi đều bị ngừng sao? Bây giờ vì sao lại..."
"A!" Nhân viên y tế hiểu ra đôi chút, "Ý cô là hai ngày trước đúng không? Thuốc và thiết bị cũ cũ đó đã không còn tốt nữa, hiện tại đã được thay mới toàn bộ. Tất nhiên là do Thượng Quan tiên sinh phân phó, Tần tiểu thư thấy có vấn đề gì sao?"
Tần Mộc Ngữ sững sờ tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng trắng bệch.
Cô nhớ lại lời nói của Thượng Quan Hạo trong đoạn tin nhắn thoại uy hiếp kia, những lời nói đó rất chân thực khiến người khác sợ hãi, và cả cuộc điện thoại cô gọi tới bệnh viện, cô tưởng rằng...
Đôi tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay ba, Tần Mộc Ngữ cắn môi, nhìn dáng vẻ gầy yếu xanh xao của ông, run giọng nói: "Không thể nào... Vì sao ba tôi lại như thế này? Vì sao sắc mặt ông lại kém như vậy, tại sao giống như đã già đi hai mươi tuổi, vì sao giống như là ba tôi sắp chết đến nơi rồi!"
Nước mắt đong đầy trong hốc mắt, cô chất vấn bác sĩ.
Vẻ mặt của nhân viên y tế lại rất bình tĩnh, "Tần tiểu thư, cô cũng biết, không ăn uống được, chỉ duy trì sự sống bằng thuốc thì thân thể thành ra như thế này cũng là tất nhiên. Xin hãy tin tưởng, Tần lão tiên sinh được như vậy cũng coi như là rất tốt rồi."
Hô hấp của Tần Mộc Ngữ yếu ớt, ánh mắt lấp lánh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo ẩn chứa cảm xúc phức tạp.
"Ý của anh là Thượng Quan Hạo không hề làm gì ba tôi, đúng không?"
Nhân viên y tế ngẩn ra, cười nói: "Tần tiểu thư, tôi nghĩ những gì tổng giám đốc làm với Tần tiên sinh đều là chuyện tốt."
Cô hơi kinh ngạc, cùng với đó là sự nghi hoặc ngày càng lớn, đè chặt trong lòng Tần Mộc Ngữ.
Cô cắn môi, nâng tay ba lên, chỉ là cô không thể kìm nén được tiếng lòng của chính mình——
Thượng Quan Hạo, rốt cuộc chuyện này là sao?
*
Vài ngày sau.
"Vì sao?" Tần Mộc Ngữ nhìn trưởng phòng nhân sự trước mặt, nghi hoặc nói, "Tại sao lại muốn thuyên chuyển công tác của tôi lên làm trợ lý cho tổng giám đốc?"
Trưởng phòng nhân sự nhìn vẻ mặt của cô, ưu nhã cười cười: "Tần tiểu thư, tuy rằng tôi không tiện nói ra, thế nhưng chắc cô cũng có thể hiểu đây là chủ ý của ai, vì vậy đừng làm khó những người như chúng tôi, cô nói đúng không?"
Ngón tay gầy yếu run lên, Tần Mộc Ngữ lập tức hiểu rõ ý của hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc đỏ lúc trắng.
"... Anh có thể nói với anh ta một tiếng giúp tôi được không? Tôi làm việc ở chỗ này tốt lắm, không cần phải chuyển đổi công việc." Cô cắn môi, đáy mắt hiện lên một chút cô đơn.

CHƯƠNG 102: BỖNG NHIÊN DỊU DÀNG

Trong mắt vị trưởng phòng nhân sự hiện lên cảm xúc phức tạp, vẫn mỉm cười, có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai với cô.
Ý tứ của hắn, đã rất rõ ràng.
Cô gái trẻ trước mặt này, đã từng là cô con gái được Tần Chiêu Vân nâng niu trong bàn tay, mỗi ngày trôi qua ở Tần thị đều được vầng hào quang bao quanh. Nhưng chỉ được vài tháng mà thôi. Hiện tại cô chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản đứng trước mặt hắn, sinh mệnh của cô lại bị một người đàn ông nắm chặt trong tay, cho dù là không cam lòng, cũng chỉ có thể tuân theo.
Điện thoại di động trong túi áo đột nhiên rung lên.
Mắt Tần Mộc Ngữ sáng lên, nhẹ nhàng cúi đầu chào: "Tôi xin phép ra ngoài trước."
Cô đi ra ngoài, cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Alo?" Áp chiếc điện thoại di động nhỏ nhắn lên tai.
"Tầng mười bảy, lên đây ngay lập tức." Giọng nói của Thượng Quan Hạo truyền đến, vẫn lành lạnh như nước.
Tần Mộc Ngữ khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đại sảnh trống trải, rộng thênh thang, "Thượng Quan Hạo, tôi không muốn thay đổi công việc, anh để tôi yên ổn làm ở đó được không? Cho dù tôi có mệt mỏi hay khổ sở, cũng không phiền anh bận tâm."
Đôi môi mỏng gợi cảm của Thượng Quan Hạo áp sát vào điện thoại, cười khẽ, "Còn chưa có quen phải không? Loại cảm giác đem tự do của mình giao cho người khác này có thích hay không?"
Cô nhíu mày chặt hơn: "Anh không cần lần nào cũng giở thủ đoạn ra để ép buộc tôi. Vì sao anh không tự mình thử cảm giác này một lần, xem anh có thấy thích không?!"
"Nếu như không ép buộc, em có thể ngoan ngoãn nghe lời sao?" Giọng nói của Thượng Quan Hạo trầm thấp.
"..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ đỏ lên, "Tôi không thể, thế nhưng..."
Anh cười khẽ, cắt ngang lời của cô: "Ba phút nữa nếu như không nhìn thấy em, tôi cũng không ngại xuống kho hàng bế em lên đây."
Tiếng "tút tút tút" trong điện thoại vang lên, sau đó trở nên im lặng ngay lập tức.
Tần Mộc Ngữ nắm chặt điện thoại, cô tự cắn cánh môi mình đến đau nhức.
*
Tầng mười bảy toà nhà Tín Viễn, có thể nói là bỏ không, ngoại trừ phòng khách ở ngoài được trang hoàng sang trọng, còn có ban công rộng ở để hóng gió.
Tần Mộc Ngữ từ trong thang máy đi ra, đôi mắt trong veo nhìn xung quanh một lượt.
Nơi này không hề có ai.
Cô không biết phải làm sao, nhưng cũng không muốn gọi điện thoại để hỏi anh đang ở đâu, đành phải tự mình đi tìm một vòng. Khi đi đến lối ra ban công cô không kìm được nên bước vào trong. Nhìn bầu trời nhìn từ độ cao của tầng 17 thì sẽ như thế nào nhỉ?
Tần Mộc Ngữ thật không ngờ rằng, cô mới bước vào có một bước, thì nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục đi giày da ngồi trên ghế sofa êm ái ở trong góc ban công rộng rãi, ánh mắt anh sâu như biển.
"Anh..." Cô không nói nên lời, bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt đứng trên ban công trống trải hiện lên vẻ cô đơn.
Thượng Quan Hạo dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, đứng dậy đi tới, bóng dáng cao lớn che phủ cô. Đối diện với nhau một cách tĩnh lặng như vậy, người không thể chịu được chính là Tần Mộc Ngữ. Cô nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn đi, phớt lờ ánh mắt của anh, mái tóc mềm mại bị cơn gió khẽ thổi bay.
Thượng Quan Hạo cười nhẹ, "Muốn nhìn phong cảnh ở đây sao?"
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, không hiểu vì sao anh lại đột ngột hỏi điều này.
Bàn tay bị nắm lấy, Tần Mộc Ngữ còn đang sững sờ, thì đã bị kéo tới mép ban công đón những cơn gió nhẹ thổi tới, độ cao của thành ban công cũng không quá thấp, cao đến eo cô. Vì vậy cô có thể yên tâm đứng ở chỗ này mà không sợ ngã xuống, nhưng nhìn thôi cũng cảm thấy chóng mặt.
Tầng mười bảy, vô cùng cao.
Cô hít thở khó khăn, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, theo bản năng co rúm người lại, nhưng bàn tay rộng lớn đang nắm tay cô thì càng siết chặt hơn.
"Sợ sao?" Thượng Quan Hạo nghiêng người sang, hỏi cô.
"Thượng Quan Hạo, anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?" Cô nhịn không được hỏi.
Đôi mắt của Thượng Quan Hạo sâu thẳm như biển, nhẹ nhàng kéo cổ tay cô, ôm lấy cô từ phía sau áp sát vào lồng ngực anh, cánh tay to lớn quấn quanh vòng eo nhỏ nhắn, dẫn cô tới tựa sát vào lan can cùng nhau ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài toà nhà.
"Chúc mừng." Anh chỉ đơn giản nói ra hai chữ, "Chúc mừng em ngoan ngoãn trở thành người phụ nữ của tôi."
Sắc mặt của Tần Mộc Ngữ lạnh lùng.
Cô quay đầu lại nhìn anh chằm chằm: "Tôi không thấy chuyện này có gì đáng để chúc mừng."
Thái độ thù địch và sự oán hận của cô, thể hiện ra rõ ràng đến vậy.
Ánh mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo bao trùm cô, anh mỉm cười, không hề để tâm tới sự thù địch của cô.
Ánh mắt của Tần Mộc Ngữ trở nên phức tạp, nghĩ đến tình trạng của ba ngày đó, cô nhìn anh, hạ giọng xuống khó khăn nói: "Thượng Quan Hạo, rốt cuộc anh có ý gì? Anh lấy bệnh tình của ba ra để uy hiếp tôi, nhưng anh lại không hề làm những chuyện đó với ông.... Rốt cuộc anh là người như thế nào? Anh muốn làm gì?"
Phải chăng những lời đó chỉ là để cảnh cáo, nhưng nếu sau này cô vẫn không chịu nghe lời, thì những chuyện đó có phải sẽ trở thành sự thật?
Thượng Quan Hạo nhìn xuống, dưới hàng lông mi dày đậm là đôi mắt đen sâu thẳm, "Em nghĩ như thế nào? Tần Mộc Ngữ, em cho rằng tôi là loại người gì?"
Tần Mộc Ngữ nghẹn lời quay mặt đi: "Tôi không biết."
Thượng Quan Hạo ôm cô, khóe môi nở một nụ cười nhẹ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Đừng có biểu lộ bộ dạng hận thù căm hờn như vậy nữa, cũng đừng quên cách đây không lâu, em vẫn còn rất mong muốn tôi có thể đối xử với em như thế này..." Cô gái trong vòng tay anh khẽ run lên, Thượng Quan Hạo tiếp tục nói: "Đã quên rằng em từng thích tôi như thế nào sao? Thời gian ấy, có phải em cũng khát khao tôi sẽ dành tình cảm cho em giống như với chị gái em! Giống như lúc này, ôm em, hôn em, cho dù là điều cấm kỵ cũng không quan trọng... Có đúng không?"
Tần Mộc Ngữ bị lời nói của anh làm cho tức giận, mặt đỏ bừng lên, nhìn anh, kịch liệt kháng nghị, "Anh im miệng, đừng nói nữa, tôi chưa từng muốn như vậy!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng lên, bộ dạng này khiến ai nhìn thấy cũng yêu thích.
Thượng Quan Hạo giữ chặt eo của cô, ôm cô càng chặt hơn, dùng sức giữ lấy phần gáy của cô, ghi lại từng biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn của cô vào trong đáy mắt.
Khoé môi của anh hơi cong lên, thì thầm nói: "Đúng, em chưa từng."
Bởi vì tất cả những thay đổi trong cảm xúc, anh là người hiểu rõ nhất.
Anh biết rõ bản thân mình đang mất dần sự khống chế, càng ngày anh càng muốn cô, càng ngày anh càng không từ bất cứ thủ đoạn nào. Cho dù chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa hôn lễ sẽ diễn ra, anh cũng muốn giữ lấy cô, giam cầm bên người.
Bất luận cô có phải là em gái của Cẩn Lan hay không, mặc kệ bọn họ ở cùng một chỗ là trái với ý trời thế nào.
Trong tâm trí anh lúc này, chỉ còn lại hình ảnh ngày đó Cẩn Lan tới công ty, anh đi tới kho hàng, chứng kiến cô bị chính chị của mình đánh cho một cái bạt tai. Sau hàng loạt thương tổn kia, anh đang dần mất kiểm soát, lúc này cũng bắt đầu thấy hối hận.
"Hiện tại tâm trạng của tôi rất tốt.... Tần Mộc Ngữ, em có thể nói ra một nguyện vọng của mình, tôi sẽ xem xét giúp em thực hiện hoá điều đó." Thượng Quan Hạo tựa vào trán cô, nhẹ giọng nói.
Sự đền bù mà anh có thể nghĩ đến tạm thời chỉ có như thế này.
Tần Mộc Ngữ sững sờ, trong đôi mắt trong veo hiện lên sự khó tin, có chút ngạc nhiên.
Gió thổi đến làm rối tung mái tóc của cô, chẳng lẽ đầu óc của anh cũng bị gió làm cho rối loạn rồi sao?
"Thượng Quan Hạo, hôm nay anh không phát sốt đấy chứ?" Cô nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt trong veo, khó khăn nói ra câu này.
Thượng Quan Hạo khẽ mỉm cười, "Nói đi... nguyện vọng gì?"
Tần Mộc Ngữ càng thêm kinh ngạc, cắn môi, thậm chí không dám tin, kiễng chân lên nhéo nhéo hai má của anh, rất chân thực.
Bây giờ cô thật sự chắc chắn rằng ngày hôm nay Thượng Quan Hạo không được bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com