23: NẾU NHƯ BẤT NGỜ XẢY RA CHUYỆN + 24: BÍ MẬT CỦA ANH
CHƯƠNG 23: NẾU NHƯ BẤT NGỜ XẢY RA CHUYỆN
Tần Mộc Ngữ thẫn thờ không biết mình đã ngồi vào trong xe như thế nào.
Người đàn ông bên cạnh toàn thân tản ra hơi thở lạnh giá, lái xe bằng một tay, ngón tay thon dài ưu nhã khẽ chạm vào môi... đó là nơi mà cô vừa mới không khống chế được hôn lên, mùi thơm dịu nhẹ cùng cảm giác mềm mại của thiếu nữ vẫn còn vương vấn, trong lòng anh cảm thấy khó chịu và tức giận, nhưng không biết trút vào đâu.
Tần Mộc Ngữ hận không thể tìm một cái lỗ nào đó để chui vào. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc đỏ lúc trắng, trong đầu không ngừng vang vọng những lời nói đầy châm chọc của anh. Trong lòng cô vừa tủi thân vừa đau đớn, vô cùng khó chịu.
Chiếc xe đi vào đường cao tốc, điện thoại di động trong túi anh rung lên.
"Có chuyện gì?" Thượng Quan Hạo bắt máy.
Tần Mộc Ngữ dựa đầu vào ghế ngồi, trong đôi mắt tràn ngập sự bối rối và buồn bã. Ngạc nhiên khi thấy anh vươn tay ra trước mặt mình, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp và dễ nghe của anh: "Điện thoại của chị cô."
Cô có chút kinh ngạc, dè dặt cầm lấy điện thoại.
"Alo? Chị."
"Tiểu Ngữ, em tan học chưa? Tan học rồi thì mau bảo Hạo đưa em đến bệnh viện trung tâm! Ba, ông ấy..." giọng nói của Tần Cần Lan có chút nghẹn ngào, "Ông vừa mới ngất xỉu trong cuộc họp hội đồng quản trị! Em nhanh qua đây đi!"
"Cái gì?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần mộc Ngữ tái nhợt.
*
Ở bệnh viện thành phố.
Tiếng bước chân loạng choạng, hỗn loạn ồn ào, Tần Mộc Ngữ vừa xuống xe đã vội vã chạy vào trong, tiếng gió thổi vù vù bên tai nhưng cô cũng không cảm nhận được. Chạy thật nhanh cho đến khi nhìn thấy cửa phòng phẫu thuật. Từ xa trông thấy một nhóm y tá đẩy cáng cứu thương đi vào, đèn đỏ trước cửa phòng phẫu thuật sáng lên.
"Ba... ba!" Tần Mộc Ngữ kêu lên một tiếng, chạy về phía đó, nhưng tay chỉ có thể chạm đến cánh cửa đã đóng lại.
"Tiểu Ngữ!" Tần Cẩn Lan đi tới nắm lấy tay Tần Mộc Ngữ.
"Tiểu Ngữ, đừng kích động, ba chỉ vừa mới được đưa vào đây nên không được trì hoãn thêm nữa!" Tay cô nắm lấy bả vai Tần Mộc Ngữ, "Ba đã được đưa vào rồi, chúng ta chỉ có thế đợi ở ngoài này, chờ phẫu thuật xong!"
Tần Mộc Ngữ ngực phập phồng, sắc mặt đỏ lên, giọng khàn đi nói: "Không phải cơ thể ba luôn rất tốt sao? Sao lại đột nhiên ngất xỉu?"
"Trước đây ba đã có tiền sử bệnh, chẳng qua lần này quá đột ngột..." Tần Cẩn Lan giải thích.
"... Là như thế nào..." đợi Tần Mộc Ngữ bình tĩnh hơn một chút.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nhưng cô chưa từng gặp phải chuyện như thế này nên mới hoảng sợ như vậy.
"Đến bên này ngồi một chút." Tần Cần Lan kéo tay cô đến bên ghế dài ở bên cạnh.
Tâm trạng hoảng loạn của Tần Mộc Ngữ cuối cùng cũng đã dịu xuống, cô như cánh hoa dịu dàng ngồi trên ghế, trong mắt xuất hiện một tầng hơi nước nhàn nhạt. Cô không có người thân, nếu nói có, vậy thì cha và người chị gái xa cách mấy chục năm chính là những người thân duy nhất của cô. Cô luôn nghĩ rằng đời này của mình đã mất mát quá đủ rồi, nhưng sự tàn nhẫn của cuộc sống chưa bao giờ ngừng lại.
Thượng Quan Hạo cũng đi tới, Tần Cẩn Lan đứng dậy nói chuyện với anh, Tần Mộc Ngữ vẫn cúi gằm đầu xuống không ngẩng lên.
Trong trái tim cô đang rất rối bời, nhớ tới chuyện mình vừa làm, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhẹ nhàng hít sâu một hơi, cô đứng dậy, nhẹ giọng mở miệng nói: "Chị, chị chờ ở đây nhé, em đi tìm bác sỹ hỏi thăm tình hình một chút, em muốn tìm hiểu bệnh tình trước kia của ba."
Tần Cẩn Lan quay đầu lại: "Được, em nhớ chú ý một chút đừng để bị lạc."
Tần Mộc Ngữ gật đầu: "Vâng ạ."
Nói xong cô vội vã rời đi, từ đầu đến cuối không dám nhìn mặt Thượng Quan Hạo.
Trong phòng làm việc của bác sỹ trưởng khoa, bác sĩ rút một tập tài liệu ra đưa cho cô: "Đây là bệnh án hai năm trước của chủ tịch Tần, cô xem qua đi. Lần trước là vì huyết áp của bệnh nhân quá cao lại dễ bị kích động, cho nên được xếp vào loại bệnh dễ tái phát. Lần này vẫn chưa chuẩn đoán được nguyên nhân, chúng tôi phải tiến hành kiểm tra thêm."
Ngón tay xanh xao của Tần Mộc Ngữ lật những trang giấy, nghĩ đến chuyện hai năm trước, đó không phải là...
Trong đôi mắt trong veo hiện lên một tia sáng.
——Cuộc nội chiến của Tần thị, Thượng Quan Hạo nắm mọi quyền hành, năm đó Tần Chiêu Vân không từ thủ đoạn tiêu diệt anh.
CHƯƠNG 24: BÍ MẬT CỦA ANH
"Tần tiểu thư, có vấn đề gì sao?" Vị bác sỹ thấy cô ngây người, mở miệng hỏi.
"À, không có gì." Tần Mộc Ngữ trả lại hồ sơ bệnh án, "Khi nào có kết quả chuẩn đoán thì báo cho tôi, tôi muốn biết rõ bệnh tình của ba tôi, có thể chứ?"
Bác sỹ gật đầu: "Được, không có vấn đề gì."
Tần Mộc Ngữ từ trong phòng làm việc của bác sỹ đi ra, vừa đi vừa suy nghĩ suốt dọc đường, hai năm trước rõ ràng là Thượng Quan Hạo đã khiến ba tức giận đến phát bệnh, vì sao chị vẫn thích anh ta nhiều đến vậy? Chị thật sự đã yêu Thượng Quan Hạo đến mức bất chấp mọi chuyện rồi sao?
Đi đến chỗ rẽ cô bước từng bước, ngước mắt lên lập tức nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa sổ ——
Tần Cẩn Lan có chút yếu ớt tựa vào ngực Thượng Quan Hạo, trong mắt ẩm ướt, tay vòng qua thắt lưng cường tráng của anh. Ngay lập tức bước chân của cô dừng lại, cổ họng như bị nghẹn cứng, không dám đi qua, mắt Thượng Quan Hạo lơ đãng ngước lên, va vào ánh mắt cô.
"Đừng khóc... ông ấy sẽ không có việc gì đâu..." Thượng Quan Hạo cúi đầu nhẹ giọng dỗ dành Tần Cẩn Lan, ngón tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, thấy cô vẫn còn thương tâm, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô, nuốt hết sự nghẹn ngào và chua xót của cô.
Nụ hôn mạnh mẽ mà triền miên, đổi lại một tiếng than nhẹ của Tần Cẩn Lan, sự cường thế của anh càng làm nổi bật sự yếu đuối của cô, khích thích dây thần kinh của mọi người.
Tần Mộc Ngữ nghẹt thở, xoay người tựa vào tường, không nhìn bọn họ nữa!
Cô cúi đầu thở hổn hển, bị một cảnh thượng vừa nãy kích thích không ít, hơn nữa cô cảm thấy Thượng Quan Hạo làm như vậy là để cho cô nhìn. Ánh mắt anh lạnh lẽo như băng, chính là muốn tự cô nhìn cho rõ ràng, người anh yêu chính chị gái cô_ Tần Cẩn Lan, để cô tự lượng sức mình, biết khó mà rút lui!
Đột nhiên bầu không khí trở nên ngột ngạt, cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn đi, bỗng dưng cảm thấy tương lai thật mù mịt.
*
Không ai ngờ rằng, lần này Tần Chiêu Vân lại hôn mê hết nửa tháng.
Mỗi ngày Tần Mộc Ngữ đều chạy đến bệnh viện, ngày ngày đều ở bên cạnh chăm sóc cho Tần Chiêu Vân, máy trợ hô hấp hoạt động suốt ngày đêm, duy trì mạng sống cho ông.
"Tiểu Ngữ, em cầm lấy hộp giữ nhiệt!" Tần Cẩn Lan chạy đến, cầm hộp giữ nhiệt đưa cho cô, "Buổi trưa em nhớ ăn uống đầy đủ, nếu trưa em không về nhà, thì cứ đi thẳng từ bệnh viện đến trường. Hạo sẽ đưa em đi." Lúc nói trong ánh mắt Tần Cẩn Lan hiện lên sự áy náy, "Công việc của chị ở công ty quá bận rộn, nên không thể đến bệnh viện chăm sóc cho ba, vất vả cho em rồi..."
Tần Mộc Ngữ vội vàng lắc đầu: "Không có gì đâu chị, em cũng hiểu chị bận nhiều việc nên rất mệt, ba ở đó chị cứ giao cho em!"
Tần Cẩn Lan có chút cảm động, mỉm cười: "Được."
Cô mang theo hộp giữ nhiệt đi tới chiếc xe đỗ trước cửa biệt thự, vẫy tay chào tạm biệt chị, mở cửa xe bước vào.
Lúc cô lên xe, Thượng Quan Hạo đang gọi điện thoại, cô mơ hồ nghe được một chút.
"... Tạm thời không nên động vào số cổ phần đó. Cũng không nên bắt trước những người khác mà rút cổ phần ra khỏi công ty. Anh có chắc là ông ta sẽ không tỉnh lại không...." Giọng nói của anh thầm thấp lộ ra vẻ uy nghiêm, trong mắt tản ra sự lạnh lùng chưa từng có, nắm trong tay tất cả mọi thứ.
Thấy Tần Mộc Ngữ đã lên xe, anh mới dừng cuộc nói chuyện, tắt máy.
Nhưng chỉ có nói mấy câu như vậy, đã đủ khiến Tần Mộc Ngữ vô cùng lo sợ.
Thượng Quan Hạo không nói thêm gì nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn Tần Cẩn Lan đứng trước cửa nhà, trao cho cô một cái ánh mắt đầy dịu dàng, khởi động xe chậm rãi rời đi. Tần Mộc Ngữ ngồi im lặng bên cạnh anh, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Thượng Quan Hạo, tôi nghĩ, thực ra với năng lực của anh, anh không cần phải ở lại Tần gia để làm những việc như thế này. Anh có thể có làm việc ở đâu cũng tốt hơn là làm vệ sĩ. Ba tôi không trọng dụng anh là vì sự cảnh giác và đề phòng của ông quá lớn. Vì sao anh không thử thay đổi, tìm nơi nào tốt hơn?"
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hỏi anh về những chuyện này.
Mắt Thượng Quan Hạo ngước lên, nhìn lướt qua khuôn mặt cô trong gương chiếu hậu. Cô vẫn chưa tròn 19 tuổi, trong sáng và non nớt đến mức khiến tim người khác đập loạn nhịp.
"Cô có vẻ rất thích quản chuyện của tôi?" Giọng điệu anh lạnh nhạt, không nghe ra cảm xúc gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com