Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

63: TÔI KHÔNG HÈN HẠ NHƯ VẬY! + 64: HÌNH PHẠT ĐẦU TIÊN

CHƯƠNG 63: TÔI KHÔNG HÈN HẠ NHƯ VẬY!

Thượng Quan Hạo phất tay ra lệnh cho người đàn ông mặc âu phục đen lui xuống, thân ảnh cao lớn đi về phía băng ghế dài.
Trong bầu không khí lạnh lẽo, cổ tay bé nhỏ của Tần Mộc Ngữ đặt trên băng ghế, hàng mi vẫn còn ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn với làn da trắng nõn, vết tát đỏ bừng vẫn hằn lên rõ ràng.
Anh cười khẩy, người phụ nữ này vẫn định tiếp tục giả vờ sao? Nhìn thấy Cẩn Lan ra nông nỗi này, chẳng phải cô ta rất vui mừng đúng chứ?
Anh đã nói rồi, tất cả những thương tổn mà Cẩn Lan phải chịu đựng, anh muốn đòi lại từng chút một trên người Tần Mộc Ngữ.
Thượng Quan Hạo từ từ cúi người xuống, một tay chống vào chỗ tựa lưng của chiếc ghế, ống tay áo màu đen có chút gì đó ảm đạm đến đáng sợ. Trong giấc ngủ mê man dường như Tần Mộc Ngữ cảm nhận được sự nguy hiểm, ánh mắt sắc bén đang nhìn lướt qua gương mặt cô khiến người ta rùng mình, cô bị đánh thức.
Hai mắt mở lớn, bầu không khí lạnh lẽo thấm vào quần áo. Sự chua xót trong mắt cô dịu đi một lúc, khi cô ngước mắt lên nhìn thì thấy Thượng Quan Hạo, giật nảy mình suýt nữa ngã từ trên ghế xuống đất.
Ánh mắt cô đầy cảnh giác như chú nai con đang hoảng sợ, khiến trái tim Thượng Quan Hạo càng thêm lạnh lẽo.
Anh cười lạnh: "Thế nào, luyến tiếc không muốn đi? Còn muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô ấy sao?"
Tần Mộc Ngữ nghe ra sự mỉa mai trong giọng nói lạnh lùng của anh, chậm rãi ngồi dậy, mái tóc đen dài rơi nhẹ trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ: "Tôi chỉ muốn xem tình hình của chị tôi hiện giờ ra sao, nhưng anh chắc chắc sẽ không cho tôi vào trong? Không sao, tôi sẽ đi hỏi bác sĩ."
Sắc mặt Thượng Quan Hạo càng lạnh hơn, đột nhiên nắm chặt cổ tay cô, nói một cách tàn nhẫn: "Tần Mộc Ngữ, nếu bây giờ cô thẳng thắn thừa nhận chuyện đó là do cô làm, tôi sẽ cân nhắc để giảm bớt đau khổ cho cô. Nhưng nếu như cô tiếp tục giả vờ vậy thì đừng trách tôi không khách khí!"
"Anh đã từng khách khí với tôi sao?" Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như nước.
Cổ tay rất đau, sức lực của người đàn ông này vẫn luôn thật khủng khiếp, cô cố kiềm chế bản thân mình ngăn sự run rẩy. Cô rất muốn biết, anh có bao giờ đối xử với chị gái cô thô bạo như thế này không. Anh nắm lấy tay cô như một thanh sắt chứ không phải là xương cốt của con người.
Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm cô vài giây, cười lạnh lẽo thành tiếng: "Được, rất tốt, xem ra cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng."
Cô gái, đừng có trách tôi không khách khí với cô!
Đột nhiên kéo cô từ trên ghế dậy, Tần Mộc Ngữ đau đớn nên khẽ kêu lên một tiếng, thực sự là bị anh dùng hết sức lực kéo dậy! Chân không đứng vững nên lảo đảo ngã vào lòng anh.
"Đừng kêu lớn tiếng như vậy, tôi cũng không muốn để chị cô thấy tôi đối xử với cô như vậy. Bây giờ cô ấy vẫn nghĩ cô rất hiền lành." Ánh mắt băng lạnh của Thượng Quan Hạo nhìn người đang ở trong vòng tay anh chằm chằm, "Cũng không cần phải giả mù sa mưa ngồi ở đây cả đêm. Nếu như tôi rời khỏi đây, ai mà biết được người phụ nữ lòng dạ rắn rết như cô sẽ làm gì cô ấy?"
Tần Mộc Ngữ chịu đựng cơn đau đớn tê dại từ cánh tay bị túm đến gần như trật khớp. Nắm lấy tay áo anh đứng vững, hơi thở yếu ớt nhìn vào khuôn mặt anh, nghiến răng nói: "Anh không cần phải nói khó nghe như vậy, tôi không hèn hạ như thế!"
"Điều cô đã làm còn hèn hạ hơn những gì tôi nói nhiều!" Thượng Quan Hạo tiến lại gần mặt cô, "Nếu như tôi muốn trả thù cô, thì việc đầu tiên sẽ là tìm một đám người đến cường bạo cô, để cô nếm thử cảm giác đó!"
Đêm tối, u ám đến mức khiến lòng người sợ hãi!
"Này, hai người nhỏ giọng chút!" Y tá trực đêm đi tới, đứng ở phía xa nói với bọn họ, "Bệnh nhân đang ngủ, ồn ào cái gì?"
Vừa dứt lời, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của người đàn ông đó quét qua, lạnh lẽo như băng.
Y tá nghẹn lời, sợ đến nỗi không dám nói nữa, chỉ lẩm bẩm đi về phòng trực ban.
Thượng Quan Hạo một lần nữa giữ chặt cô gái nhỏ ở trước mặt, lạnh lùng lôi cô đi. Tần Mộc Ngữ bước đi lảo đảo suốt dọc đường, cô không biết rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì, chỉ nghĩ được rằng anh đã nói sẽ tìm một đám người đến cường bạo cô, cô.....
Khuôn mặt nhỏ càng tái nhợt, những dấu tay để lại do bị tát hiện lên rõ rệt.

CHƯƠNG 64: HÌNH PHẠT ĐẦU TIÊN

"Thượng Quan Hạo... Vì sao anh không chịu suy nghĩ cho rõ ràng. Nếu thật sự là do tôi làm thì tôi sẽ ngu ngốc chờ ở đây để bị anh bắt sao?" Giọng nói của cô nhẹ nhàng, lúc này mới thể hiện rõ sự trẻ con và ngây ngô, cũng có chút sợ hãi, "Tôi chỉ muốn gặp chị một chút, chuyện đó thực sự không liên quan tới tôi!"
Thân ảnh của Thượng Quan Hạo cao lớn, không nói thêm lời nào.
Người đàn ông này trở nên tĩnh lặng không nói gì cả càng khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn.
Lôi cô ra khỏi bệnh viện, Thượng Quan Hạo mới lạnh lùng xoay người lại, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo, anh cúi đầu xuống, nhìn khuôn mặt cô chằm chằm, chậm rãi lên tiếng: "Tần Mộc Ngữ, cô cũng nên hiểu cho rõ. Từ trước đến giờ tôi không có hứng thú để suy xét xem cô đang nghĩ gì, tôi chỉ quan tâm làm thế nào để bắt cô trả giá cho những gì mà cô đã gây ra với Cẩn Lan... đã rõ chưa?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, nhìn anh chăn chú, đôi mắt trong veo buồn bã.
Ánh mắt cô như đang nói rằng, đó không phải lỗi của cô, cô cũng không làm ra những chuyện bẩn thỉu và tàn nhẫn như vậy!
"Chết tiệt... Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi!" Thượng Quan Hạo gầm nhẹ, hận không thể cô bóp nát trong vòng tay anh!
Cô vẫn như cũ nhìn không chớp mắt, đôi mắt trong veo như nước.
"Đi lên cho tôi!" Anh nghiến răng thốt ra vài chữ, hung hăng túm cô đến bên chiếc xe, nhét vào ghế lái phụ.
Tần Mộc Ngữ căng thẳng nắm chặt dây an toàn, ánh mắt đầy sự đề phòng, cô thực sự hoài nghi, người đàn ông này hận cô đến mức lái xe mang theo cô chết cùng, nhưng chỉ e là làm như thế, cũng không thể khiến mối hận trong lòng anh được giải tỏa.
"Rốt cuộc anh muốn đối phó với tôi như thế nào, có thể nói trực tiếp cho tôi biết được không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, thấp giọng hỏi người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.
"Cô không cần vội vàng như thế." Thượng Quan Hạo cười khẩy, liếc nhìn cô một cái, tàn nhẫn nói: "Tôi sẽ từ từ cho cô biết!"
Nói xong, anh nhấn mạnh chân ga, dây an toàn thít chặt vào ngực, chiếc xe lao đi vùn vụt như tên bắn.
*
Tần Mộc Ngữ có nghĩ đến trăm ngàn lần cũng không ngờ được rằng, anh lại tàn nhẫn máu lạnh đến như vậy!!
Trong đêm khuya gió lạnh gào thét đến thấu xương, cô không biết Thượng Quan Hạo đưa cô đi đến chỗ nào, chỉ biết lúc xe dừng lại thì xung quanh tối đen như mực, lạnh lẽo thấu xương. Anh kéo cô ra khỏi xe, đẩy mạnh xuống ven đường!
Chiếc váy màu trắng của cô bị gió tốc lên, mấy sợi tóc cũng bị thổi tung.
"Muốn biết tôi sẽ đối phó với cô thế nào đúng không?" Cặp mắt đen như đá obsidian của Thượng Quan Hạo vô cùng lạnh lẽo, khoé miệng hơi giật giật, "Trước tiên cô hãy nhận hình phạt thứ nhất này đi đã..... Cút cho xa một chút, tốt nhất là đừng bao giờ để tôi phải nhìn thấy cô nữa."
Anh nói xong, mở cửa xe, một mình vào trong xe.
Ở đây chỉ có trời và đất, bóng tối và hoang vắng kéo đến. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, rưng rưng nước mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trong xe.
Cô đã sớm nhìn lướt qua xung quanh, không có lấy một ngọn cây cọng cỏ, chỉ có con đường quốc lộ dài tăm tắp và hoang vu!
"Thượng Quan Hạo..." Cô run rẩy gọi một tiếng.
Cánh cửa xe đã đóng, anh không nghe thấy gì, chỉ tao nhã mà lạnh lùng quay đầu xe, từ từ khởi động xe.
"... Thượng Quan Hạo!!" Tần Mộc Ngữ chạy theo, bàn tay mảnh khảnh đập vào cánh cửa kính xe, nước mắt bị gió thổi rơi xuống, "Anh hãy mở cửa cho tôi vào! Tôi không biết đây là đâu! Hãy để cho tôi về nhà!! Mở cửa ra!"
Thần sắc anh lạnh lùng, không thèm nhìn cô lấy một cái, thản nhiên phóng xe đi.
"Thượng Quan Hạo!!" Cô hô to một tiếng, nhưng chiếc xe đã lao đi nhanh như chớp!
Trên con đường cao tốc hoang vắng, ở khúc rẽ có ánh đèn xe sáng lên. Gió càng gào thét dữ dội hơn, Tần Mộc Ngữ ôm chặt lấy mình, nước mắt thi nhau rơi xuống: ".....Anh hãy cho tôi về nhà đi.... Tôi không làm chuyện đó! Tại sao anh lại không chịu tin, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy!!"
Bóng đêm tịch mịch, không ai nghe thấy giọng nói của cô, khắp nơi chỉ có bóng tối và nỗi sợ hãi vây quanh cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com