Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12 : Thất bại

Sau ngày hôm đó, Tuyết Thất cảm thấy mọi thứ dường như trở nên căng thẳng và khó thở hơn. Cô không thể quên được sự chăm sóc của Diệm Cảnh Châu, nhưng lại càng không thể gạt bỏ cảm giác không an tâm khi thấy anh thân thiết với Đan Lâm. Cô tự hỏi, liệu mình có thể tiếp tục đối diện với cảm giác này?

Mỗi ngày trôi qua, cô không thể tập trung vào việc học. Những cảm xúc không ngừng lởn vởn trong đầu, khiến cô mệt mỏi. Nhưng thay vì cứ mãi băn khoăn, Tuyết Thất quyết định sẽ không để những chuyện này ảnh hưởng đến bản thân. Cô phải mạnh mẽ hơn, nhất là khi đã có mục tiêu rõ ràng trong học tập

Vào một buổi sáng, cô quyết định tham gia một cuộc thi học sinh giỏi môn Toán cấp trường. Tuyết Thất không nói gì với ai, cô âm thầm chuẩn bị, quyết tâm chứng minh bản thân. Ngay cả Thê Linh và Gia Ninh cũng không biết cô có ý định này

Khi kết quả được công bố, Tuyết Thất là người duy nhất trong lớp đạt giải cao. Cô đã làm được điều mà bản thân không ngờ đến. Cảm giác tự hào khi nhận giải thưởng làm cô cảm thấy như gánh nặng trong lòng đã được gỡ bỏ

Buổi lễ trao giải tổ chức tại trường, và khi Tuyết Thất bước lên nhận giải, cô vô tình bắt gặp ánh mắt của Diệm Cảnh Châu từ xa. Anh đứng ở góc phòng, nhìn cô với sự quan tâm. Tuyết Thất hơi do dự một chút, nhưng sau đó mỉm cười nhận giải. Có lẽ, trong khoảnh khắc ấy, cô đã thực sự làm chủ được cảm xúc của mình. Sau lễ trao giải, khi mọi người tản đi, Tuyết Thất định đi về thì bất ngờ gặp Diệm Cảnh Châu. Anh tiến đến gần cô, nét mặt nghiêm túc nhưng có chút gì đó nhẹ nhàng

"Chúc mừng em, Tuyết Thất" Anh nói, đôi mắt anh sâu thẳm, không chỉ là lời khen đơn thuần mà là sự tôn trọng

Cô cảm thấy một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, nhưng không muốn để những cảm xúc này chi phối. Tuyết Thất chỉ cười nhẹ và trả lời : "Cảm ơn thầy, em chỉ cố gắng hết sức thôi"

Diệm Cảnh Châu nhìn cô, có vẻ như anh muốn nói gì đó nữa, nhưng rồi lại thôi. Anh lặng lẽ đưa mắt nhìn đi chỗ khác, và họ đứng im lặng một lúc

Ngày hôm sau, Tuyết Thất vẫn chưa thể quên được tin nhắn của Diệm Cảnh Châu. Những lời anh viết như một sự động viên lớn lao, nhưng cũng chính nó khiến cô cảm thấy trái tim mình loạn nhịp. Cô đã không thể ngừng nghĩ về anh suốt cả buổi sáng, dù cô cố gắng giữ bình tĩnh và không để cảm xúc lấn át lý trí. Tuyết Thất biết mình phải làm gì để tập trung vào học, nhưng sao mà mọi thứ lại khó khăn đến thế

Trong tiết học tiếp theo, khi mọi người đang chăm chú vào bài giảng, cô ngồi lặng lẽ, tay nắm chặt chiếc điện thoại. Chợt một tiếng động nhẹ từ phía cửa lớp làm cô giật mình. Là Đan Lâm đang đứng đó, nhìn cô với ánh mắt không khỏi tò mò

"Em nhận được tin nhắn từ ai mà trông có vẻ... không tập trung vậy?" Đan Lâm nhẹ nhàng hỏi, nhưng có một chút gì đó dò xét trong giọng nói

Tuyết Thất nhanh chóng thu lại điện thoại, cố gắng giữ bình tĩnh : "Không có gì đâu ạ, chỉ là một tin nhắn về bài tập thôi"

Đan Lâm khẽ nhướng mày, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, dường như không tin vào những gì cô nói. Sau một lúc, Đan Lâm chỉ mỉm cười rồi tiếp tục bài giảng. Tuyết Thất cảm thấy có chút bất an, như thể bị nhìn thấu một phần cảm xúc của mình. Cô không muốn bất cứ ai biết về những suy nghĩ trong lòng, nhất là về Diệm Cảnh Châu, nhưng lại cảm thấy như mình không thể giấu mãi được

—————

Tan học, Tuyết Thất vẫn ngồi yên trong lớp học, tay nắm chặt chiếc điện thoại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tin nhắn từ Diệm Cảnh Châu. Những lời đơn giản nhưng đầy ý nghĩa ấy cứ xoay vòng trong đầu cô, khiến trái tim cô không thể thả lỏng. Cô biết anh chỉ đang khích lệ cô, nhưng tại sao lòng cô lại cảm thấy xao động đến vậy?

Đang suy nghĩ miên man, Tuyết Thất không nhận ra rằng lớp học đã gần hết giờ. Cô khẽ giật mình khi nghe tiếng chuông tan học, nhìn xung quanh thì thấy Thê Linh và Gia Ninh đã đứng sẵn bên cạnh cô từ lúc nào

"Cậu sao thế, Tuyết Thất?" Gia Ninh ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng : "Hôm nay trông cậu như đang trên mây vậy"

Thê Linh cũng chú ý đến sắc mặt của cô, ngồi xuống đối diện và khẽ hỏi : "Lại có chuyện gì sao? Cậu không phải là người dễ bị phân tâm mà?"

Tuyết Thất chỉ im lặng một lúc lâu, không biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, cô thở dài, buông điện thoại xuống và nhìn thẳng vào mặt hai người bạn thân thiết : "Tớ... Tớ đang không biết phải làm sao nữa. Cái tin nhắn này..." Cô chỉ vào chiếc điện thoại, rồi lại ngập ngừng : "Thầy Diệm gửi cho tớ. Tớ biết mình không nên nghĩ ngợi quá, nhưng sao lại không thể ngừng được? Tớ... thật sự không biết phải làm gì nữa"

Thê Linh và Gia Ninh đều im lặng trong giây lát, sau đó, Gia Ninh lên tiếng với vẻ rất thấu hiểu : "Tuyết Thất, cậu không phải là người dễ dàng để cảm xúc chi phối, nhưng chuyện này thì khác. Tình cảm của cậu dành cho thầy Diệm không thể giấu mãi được nữa. Tớ nghĩ anh ấy cũng nhận ra điều đó, còn cậu thì luôn tìm cách tránh né cảm xúc thật của mình"

Thê Linh gật đầu đồng tình, ánh mắt cô rất kiên định : "Cậu đã thích thầy ấy từ lâu rồi, cậu không cần phải giả vờ như không có gì. Cậu sợ bị từ chối đúng không? Nhưng nếu không thử thì sao biết được kết quả? Thầy ấy cũng chẳng phải là một người không để ý đến cảm xúc của cậu đâu"

Tuyết Thất nhìn hai người bạn với ánh mắt đầy hoang mang : "Cậu nói đúng, nhưng nếu thầy ấy không thích tớ thì sao? Lỡ như tớ thừa nhận mà thầy ấy không đáp lại thì... Tớ không biết liệu mình có thể chịu nổi không"

Gia Ninh mỉm cười an ủi : "Tớ hiểu, nhưng đừng để sợ hãi ngăn cản cậu. Dù thầy ấy có từ chối thì ít nhất cậu cũng biết được mình đã làm hết sức. Đừng để tình cảm này cứ chôn sâu trong lòng mãi. Cậu không thể cứ mãi sống trong sự bất an như vậy"

Thê Linh thêm vào : "Cậu phải hiểu rằng đôi khi việc nói ra cảm xúc cũng là cách giải thoát. Chưa thử mà đã sợ thì làm sao biết được sẽ có kết quả như thế nào? Và nếu cậu cứ mãi im lặng thì cậu sẽ luôn tự hỏi 'Nếu như mình đã nói thì sao nhỉ?'"

Tuyết Thất suy tư một lúc, lời khuyên của Thê Linh và Gia Ninh như một luồng sáng giúp cô tỉnh táo hơn. Cô biết rằng, nếu không thử một lần, cô sẽ không bao giờ biết được liệu tình cảm này có thể đi đến đâu. Diệm Cảnh Châu đã đối xử với cô rất khác biệt so với những người khác, và cô cũng cảm nhận được những thay đổi trong cách anh nhìn nhận cô. Có lẽ, chỉ cần cô dũng cảm thổ lộ cảm xúc của mình, dù có thành công hay không, cô cũng không phải sống trong sự giằng xé thêm nữa

"Tớ hiểu rồi" Tuyết Thất mỉm cười nhẹ nhàng, cảm giác như một gánh nặng đã được gỡ bỏ: "Tớ sẽ thử... Dù có thế nào đi nữa, tớ cũng sẽ thừa nhận tình cảm này"

Gia Ninh vỗ vai cô, ánh mắt động viên : "Tốt lắm, cậu cứ thẳng thắn mà nói. Chỉ cần thật lòng là được"

"Cậu đã quyết rồi thì đừng suy nghĩ thêm nữa" Thê Linh cười tươi : "Vậy thì, cứ bắt đầu từ bây giờ đi!"

Tuyết Thất gật đầu, trong lòng không còn cảm giác lo lắng như trước. Cô biết mình sẽ làm được, và cô không muốn lãng phí thêm thời gian nữa. Tình cảm này đã nhen nhóm lâu rồi, và giờ đây, cô sẽ dũng cảm đối diện với nó

—————

Chiều hôm sau, Tuyết Thất cảm thấy trái tim mình như một quả bóng bay trong gió. Mọi thứ xung quanh cô dường như mờ đi, chỉ còn một điều duy nhất lởn vởn trong tâm trí cô: Cô phải nói ra những gì mình cảm thấy. Thê Linh và Gia Ninh đã giúp cô nhận ra rằng nếu không làm gì, cô sẽ hối tiếc. Và giờ đây, cô không thể cứ mãi giấu kín cảm xúc của mình nữa

Khi cô bước ra sân trường, một cảm giác nôn nao đè nặng lên vai, những bước chân của cô như bị trì trệ. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy Diệm Cảnh Châu đi từ phòng giáo viên ra ngoài. Vẻ ngoài lạnh lùng, trang phục giản dị nhưng vẫn vô cùng thu hút, anh khiến Tuyết Thất không thể dời mắt. Đây chính là thời điểm quyết định

Với một quyết tâm, Tuyết Thất bước lại gần anh, trái tim đập loạn nhịp. Khi cô gọi anh, giọng cô có chút run rẩy, nhưng rất kiên định : "Thầy Diệm..."

Diệm Cảnh Châu dừng lại và quay lại nhìn cô. Một chút ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt anh, nhưng rồi chỉ là sự trầm tĩnh thường lệ : "Có chuyện gì không?"

Tuyết Thất hơi nuốt nước bọt, nhưng cô không muốn lùi bước. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, không để mình mất kiên nhẫn : "Em... em có chuyện muốn nói với thầy"

Diệm Cảnh Châu khẽ nhíu mày, đôi mắt sắc bén của anh chạm vào ánh mắt cô. Tuyết Thất không thể đoán được cảm xúc của anh lúc này, nhưng cô biết, đây chính là lúc để cô bộc lộ tất cả

"Em... thực ra, em đã thích thầy từ lâu rồi" Cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn : "Em không thể giấu mãi được nữa. Em... thực sự rất thích thầy"

Diệm Cảnh Châu nhìn cô chằm chằm, không nói gì trong vài giây. Tuyết Thất đứng đó, cảm thấy nhịp tim mình như ngừng đập, chờ đợi câu trả lời từ anh. Mỗi giây trôi qua như kéo dài mãi mãi, và khi anh mở miệng, giọng anh lạnh lùng và thẳng thắn

"Tuyết Thất" Anh bắt đầu, giọng điệu vẫn như mọi khi, không có chút rung động nào : "Tôi biết cảm xúc của em. Nhưng em phải hiểu một điều... Tôi và em, chúng ta không thể có gì hơn được nữa"

Những lời nói của anh như một cú đánh mạnh vào lòng Tuyết Thất. Cô cảm thấy như có một vật nặng đè lên trái tim mình, từng chữ từng câu của anh vang lên trong đầu cô như một tiếng vang xé lòng

"Thầy..." Cô không thể thốt ra thêm gì, chỉ có thể nhìn anh, cảm thấy lòng mình trống rỗng. Cô đã nghĩ rằng anh có thể đáp lại mình, nhưng không, tất cả chỉ là những lời lạnh lùng không chút cảm thông.

Diệm Cảnh Châu tiếp tục nói, đôi mắt anh vẫn bình thản : "Cảm ơn em vì đã thẳng thắn, nhưng sự thật là tôi không thể đáp lại tình cảm ấy. Tôi không thể vì một lý do nào đó mà thay đổi điều này"

Tuyết Thất cảm thấy trái tim mình như bị đâm một nhát. Những lời nói của anh lạnh lùng, nhưng lại rất rõ ràng, không hề có chút lưỡng lự.

"Em còn trẻ, tương lai phía trước vẫn dài. Hãy tìm một ai đó xứng đáng hơn tôi, người có thể mang lại cho em hạnh phúc thật sự" Anh tiếp lời, giọng không hề có sự thương tiếc, nhưng cũng không hề cay nghiệt

Câu nói ấy khiến Tuyết Thất cảm thấy như bị bỏ lại một mình trong cơn mưa, mặc cho cô cố gắng kìm nén, nhưng nước mắt vẫn bắt đầu rơi xuống. Cô không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa. Những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má, nhưng cô không thể nói thêm gì. Cô biết, dù có nói gì thì cũng chẳng thể thay đổi được gì

Diệm Cảnh Châu nhìn cô một lúc, nhưng chỉ đứng im lặng, không có ý định động viên hay an ủi : "Tôi nghĩ em đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, đúng không?"

Tuyết Thất chỉ có thể gật đầu, cảm thấy như bị xé tan thành từng mảnh. Cô quay lưng bước đi, mỗi bước chân càng trở nên nặng nề hơn. Trái tim cô không còn cảm giác nữa, chỉ còn lại sự trống vắng khó tả

Khi cô bước ra khỏi sân trường, cơn gió lạnh thổi qua, khiến cô càng thêm lạnh lẽo. Những lời từ chối của anh vẫn vang vọng trong đầu cô, làm lòng cô đau đớn. Cô không biết phải làm sao nữa. Tất cả những gì cô cảm nhận lúc này là sự trống rỗng, như thể trái tim cô đã bị rút cạn mọi cảm xúc

Trong khi cô đi dọc theo con đường vắng vẻ, Tuyết Thất tự hỏi liệu cô có thể sống mà không còn nghĩ đến Diệm Cảnh Châu nữa không. Nhưng đáp án lại quá rõ ràng. Trái tim cô đã trao hết cho anh, dù anh có từ chối hay không

—————

Ngày hôm sau, trái tim Tuyết Thất vẫn nặng trĩu vì những lời từ chối của Diệm Cảnh Châu hôm qua. Nhưng hôm nay, cô quyết định phải đối diện với sự thật, dù đau đớn. Cô không thể sống mãi trong những ảo tưởng, những lầm tưởng về tình cảm mà cô đã tự dựng lên trong lòng

Vậy thì, cô sẽ hỏi thẳng anh về điều đó. Cô cần hiểu rõ mọi thứ, cần phải biết liệu những sự quan tâm anh dành cho cô là thật lòng hay chỉ đơn giản là sự chú ý của một người thầy đối với học sinh. Liệu sự quan tâm ấy có ý nghĩa gì đối với anh, hay chỉ là sự an ủi vô tình?

Khi cô thấy Diệm Cảnh Châu đang đứng một mình trong hành lang, cô không do dự nữa. Cô tiến lại gần anh, đôi mắt không còn sự rụt rè như những lần trước. Tuyết Thất hít một hơi thật sâu, kiên định nhìn vào mắt anh : "Thầy, em có một câu hỏi muốn hỏi thầy"

Diệm Cảnh Châu liếc nhìn cô, vẻ bình thản như mọi khi : "Nói đi"

Cô cảm thấy một chút run rẩy trong lòng, nhưng không thể lùi bước : "Thầy đã quan tâm đến em từ lâu rồi đúng không? Em... em không hiểu vì sao thầy luôn lắng nghe những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống của em, luôn hỏi thăm và dõi theo em như vậy. Em không hiểu thầy thật sự nghĩ gì về em"

Diệm Cảnh Châu khẽ nhíu mày, có chút ngạc nhiên : "Em cảm thấy vậy sao?"

Tuyết Thất gật đầu, lòng nặng trĩu : "Vâng, em cảm thấy thầy đối xử với em đặc biệt hơn so với những học sinh khác. Thầy luôn chăm sóc em, để ý đến em, luôn ngồi lắng nghe khi em có chuyện buồn, nhưng... nhưng lại từ chối khi em bày tỏ cảm xúc của mình. Thầy... thật sự không có chút gì ngoài sự quan tâm dành cho em sao?"

Câu hỏi của cô khiến không khí trở nên căng thẳng. Diệm Cảnh Châu im lặng một lúc lâu, ánh mắt anh trông thật khó đoán. Tuyết Thất cảm thấy mọi thứ trong lòng mình như đang sụp đổ

"Thầy..." Cô cố gắng ngừng lại, không thể tiếp tục nói ra nữa. Mọi cảm xúc trong cô dâng lên, khiến cô nghẹn ngào : "Em chỉ là một học sinh thôi phải không?"

Diệm Cảnh Châu không vội trả lời, anh chỉ lặng lẽ nhìn cô. Đôi mắt anh vẫn không thay đổi, vẫn lạnh lùng như thế, như thể không thể đọc được trái tim cô. Cuối cùng, anh lên tiếng, nhưng lời nói của anh khiến Tuyết Thất như bị một cú đánh vào tim

"Em không hiểu đâu, Tuyết Thất" Anh nói, giọng anh trầm và lạnh : "Tôi là giáo viên của em, và đó là lý do tôi quan tâm đến em. Nhưng tôi không thể dành tình cảm đặc biệt cho một học sinh. Mối quan hệ giữa chúng ta chỉ nên dừng lại ở đó. Tôi đã cố gắng giúp em vì em là học sinh của tôi, không có gì hơn"

Lời nói của Diệm Cảnh Châu như một cú sét đánh mạnh vào cô. Tuyết Thất không thể kiềm chế được nữa. Cô cảm thấy nghẹn ứ trong lòng, không thể thốt ra lời nào. Tất cả những gì cô nghĩ và cảm nhận bỗng chốc tan vỡ thành từng mảnh vỡ

"Vậy là... tất cả chỉ là sự quan tâm của thầy đối với học sinh thôi sao?" Cô hỏi, đôi mắt đẫm lệ

"Đúng vậy" Diệm Cảnh Châu trả lời đơn giản, không hề có chút do dự

Tuyết Thất không thể chịu đựng thêm được nữa. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống, cô quay lưng bước đi nhanh chóng, không muốn anh thấy mình yếu đuối. Mỗi bước chân của cô nặng nề hơn, nhưng cô không thể dừng lại

Diệm Cảnh Châu đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô, nhưng không có động thái gì. Anh vẫn lạnh lùng như thế, không gọi cô lại, không chặn cô lại

Tuyết Thất cảm thấy mình như một con thuyền trôi dạt giữa cơn bão, không có điểm dừng. Cô bước ra khỏi trường, không để ý đến những ánh mắt của người xung quanh. Cô chỉ biết rằng mình cần phải ra ngoài, cần phải chạy trốn khỏi cảm giác đau đớn này

Một mình trong cơn mưa nhẹ, Tuyết Thất không thể kiềm chế được nỗi đau trong lòng. Cô khóc nấc lên, không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Chỉ có nỗi buồn sâu thẳm trong lòng cô, nhắc nhở cô rằng, đôi khi, tình cảm của mình không thể đạt được kết quả như mình mong muốn

Và Diệm Cảnh Châu vẫn đứng đó, lạnh lùng, không hề vội vã, không có chút luyến tiếc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #donphuong