Báo đáp
Thời gian cứ thế trôi đi, chuyện gì đến cứ đến, chớp mắt mà đám trẻ Hera đã hoàn thành xong kỳ thi Suneung vào Đại học Quốc gia Seoul với tâm thái vô cùng tự tin và thoải mái, kết quả mĩ mãn không thể nào đáng hoan hô hơn.
"Seol Ah à, việc cậu quyết định thi vào Đại học Quốc gia Seoul khiến tụi này kinh ngạc lắm đấy, cứ tưởng cậu sẽ quay về Mỹ để học Juilliard cơ."
"Thực ra, tớ muốn được sống ở Hàn Quốc cùng gia đình, vì đây mới là quê hương của tớ, và Đại học Seoul đã luôn là ước mơ và mục tiêu từ bé của tớ rồi. Tớ quá may mắn nên bây giờ mới đạt được mọi ước nguyện thế này. Với cả, ở đây có các cậu - những người bạn thú vị và thân thuộc đến thế, thì việc gì phải sang Mỹ chứ."
Câu trả lời của Seol Ah khiến cả bọn đều cười khúc khích thật vui vẻ. Đúng vậy, họ đều hạnh phúc khi lại tiếp tục được đồng hành cùng nhau trong chặng đường Đại học rồi.
...
"Cạn ly!"
"Chúc mừng vì bước ngoặt mới của Little Hera!"
"Yeah! Chúc mừng tất cả chúng ta đã thành công bước vào Đại học Seoul!"
Địa điểm tụ tập của Hera Kids lúc này là một nơi khá xa Seoul, không có khói bụi của thành phố, cũng không có quá nhiều ánh đèn hiện đại hay không khí xô bồ, vồn vã, ồn ào. Nơi này là quê nội của Eun Byeol và Ro Na, nơi có những trang trại trồng nho tươi ngon mơn mởn và cả hầm rượu nho lâu đời gia truyền nữa. Khung cảnh thật yên bình làm sao, khiến cả thảy những áp lực mệt nhoài trong mấy năm học cấp ba vừa qua bỗng chốc muốn tan biến.
Ro Na và Eun Byeol vô cùng hào hứng khi lần đầu mời bạn bè đến chơi ở trang trại của nhà nội, một làng quê yên tĩnh, nơi con người bầu bạn và hòa hợp cùng thiên nhiên một cách nhịp nhàng và ăn ý.
Cả bọn vừa nướng thịt, vừa rót cho nhau những ly rượu nho xịn sò nhất vì được ủ lâu năm trong hầm rượu quý báu của nhà nội Eun Byeol và Ro Na.
"Lần đầu tiên các cậu đến đây phải không? Tớ cũng là lần đầu đấy!"
Ro Na vừa nhâm nhi ly rượu của mình, vừa lên tiếng mở màn cho cuộc trò chuyện về đêm.
Je Ni cũng không lấy làm tò mò, vì cô bé vốn dĩ cũng ý thức được những chuyện phức tạp xảy ra xoay quanh gia đình của Ro Na và Eun Byeol trong thời gian qua.
"Ừ, hiểu mà. Dẫu sao thì cậu cũng mới nhận lại bố ruột trong vài năm gần đây, nên có lẽ cũng chưa từng được trải nghiệm cảm giác về thăm quê nội là thế nào."
Eun Byeol gật gù rồi cũng lên tiếng, thở dài đầy hoài niệm:
"Mà thôi, nói chi cho xa, ngay cả tôi cũng ít khi về đây lắm, vì từ khi tôi còn nhỏ, mẹ Cheon đã rất nghiêm khắc với tôi trong tất cả mọi chuyện, từ học hành, đến ăn uống, nghỉ ngơi hay kết bạn, chuyện gì mẹ cũng muốn tự tay sắp xếp và quản lý. Nhiều khi, tôi đã từng ngưỡng mộ và ghen tị với Je Ni biết mấy, vì mẹ của Je Ni rất dịu dàng và chiều chuộng cậu ấy, một người mẹ nắm rõ chuyện con gái mình muốn ăn món nào, thích chơi cùng ai, thích đi chơi ở đâu... Hồi đấy, tôi đã từng ước rằng mẹ Cheon chỉ cần đối xử như vậy với tôi dù chỉ là một ngày vỏn vẹn thôi cũng đã đủ..."
Seok Kyung có chút bất ngờ khi Eun Byeol bỗng cởi mở lòng mình hơn xưa, khi giờ đây có thể nhàn hạ mở miệng tâm sự, tỉ tê với cả bọn, nên bâng quơ hỏi Eun Byeol:
"Đó là khi ấy, còn bây giờ thì sao?"
"Bây giờ hả? Giờ thì tôi không còn cảm giác trách móc hay hận mẹ vì những việc mẹ làm nữa, khi đã nhận ra được tất cả những điều đó là vì bản thân tôi. Mẹ tham vọng và cầu toàn như thế, là vì muốn tôi trở nên thật hoàn hảo, và tương lai sẽ có một cuộc sống thật tốt đẹp mà thôi. Bản năng của một người mẹ là sẽ bất chấp mọi thứ để bảo vệ và che chở con mình mà."
"Đúng vậy, lúc trước khi mới tiếp xúc với mẹ Cheon, tớ đã từng nghĩ bà ấy là một người quản con cái rất chặt, chắc chắn sẽ cứng nhắc ép buộc con làm theo những gì mình yêu cầu, hướng con đến sự tỉ mỉ từng li từng tí. Nhưng mà, kể từ lúc biết được sự thật mẹ Cheon chính là người mẹ ruột của tớ, tớ cũng đã bình tĩnh để nhìn nhận con người thật của bà ấy một cách khách quan, thì phát hiện rằng, bà ấy vốn không hề là loại người vì hám danh hám lợi mà sẵn sàng hy sinh con mình, dùng con mình làm bàn đạp như mọi người nghĩ. Ngược lại, mẹ Cheon là người lo lắng cho tương lai của con cái rất nhiều, nên nhiều khi dẫn đến chuyện bất chấp, mặc kệ mọi thứ để khiến con mình xuất chúng như lời chị tớ đã nói đến khi nãy. Khác với mẹ Cheon, thì mẹ Oh là người nhìn vẻ ngoài vô cùng ôn hòa nhưng thật ra bà ấy cũng giống hệt hoa hồng vậy, xinh đẹp, đằm thắm nhưng có thể sẵn sàng dùng gai nhọn để đáp trả lại với bất kỳ ai tổn thương con mình. Cả hai người mẹ của bọn tôi đều là những người phụ nữ độc lập, tự cường cả."
"Trông Ro Na và Eun Byeol cười vui như vậy thì tụi này cũng mừng lây. Các cậu vì chuyện lùm sùm của gia đình mà suy sụp tinh thần cả một quãng thời gian dài đáng quan ngại chết đi được. Có lẽ bất kỳ ai trong đám mình cũng đã thay đổi nhiều sau khi trải qua từng ấy chuyện nhỉ. Bỗng nhiên tôi cảm thấy tự hào vì sự dũng cảm của chúng ta ghê vậy đó. Little Hera sắp trở thành Giant Hera rồi hahaha!" Je Ni vỗ tay đầy phấn khích.
"Je Ni à, cậu tự mà trưởng thành một mình đi, đừng kéo tụi tôi vào đấy nhé! Tôi cảm thấy tụi mình lớn nhanh quá, mới đó mà đứa nào cũng đã qua sinh thần 18 tuổi rồi, cảm giác có chút không nỡ..."
Seok Kyung biểu môi đầy hờn dỗi, trong thâm tâm cô cũng chả muốn thời gian trôi nhanh chút nào, mới đó đã sắp vào Đại học, mà ở kiếp trước, cô chưa từng được trải nghiệm quãng thời gian từ thời điểm này trở đi, nên cảm giác hơi mờ mịt mà mông lung.
Je Ni hơi cụt hứng, liếc sang nói bằng giọng trách cứ:
"Seok Kyung à, cậu không muốn trưởng thành cũng phải thôi, vì có Seok Hoon kè kè bên cậu che chở cho cậu rồi, nên cậu cứ từ từ mà lớn, cứ tiếp tục sống như một cô công chúa nhỏ đi ha."
"Ai mà chả phải trưởng thành chứ, chỉ là sớm hay muộn thôi. Có những điều dù không muốn thì chúng ta cũng phải chấp nhận mà." Min Hyuk ngồi mãi từ nãy, đến lúc này mới lên tiếng, lại còn là những lời nói có phần sâu lắng và trầm hẳn với bộ dạng thường ngày.
"Này Lee Min Hyuk, cậu hôm nay uống nhầm thuốc à, sao tự nhiên bật "deep mode" vậy? Cậu làm tụi tôi sởn cả da gà da ốc đấy trời ạ."
Eun Chan lên tiếng vạch trần Min Hyuk, khiến cả bọn cười nghiêng ngả, không hẹn mà nhìn chằm chằm vào Min Hyuk trêu chọc.
Cứ thế, những âm thanh hiếm hoi của trang trại trong màn đêm ngoài tiếng côn trùng ngoài vườn vo ve, thì chỉ còn lại tiếng cười nói rôm rả hòa cùng tiếng bếp lửa lách tách và tiếng choảng vào nhau của những cú va chạm giữa những ly rượu ngọt thơm nồng và ấm nóng.
Bấy giờ đã quá nửa đêm, cả bọn ai nấy đều quyết định trở về phòng nghỉ ngơi, còn lại một mình Ro Na, ngồi ngắm trăng và tiếp tục xử chai rượu còn dang dở của mình.
"Trăng đêm nay sáng thật đấy, sao cũng phủ đầy trời, các cậu ấy quả thật ngốc nghếch khi đi ngủ sớm như thế nhỉ. Ro Na à, chỉ còn mình mày ngồi chiêm ngưỡng bầu trời đêm mà thôi. Thật yên tĩnh, nhưng cũng có chút cô đơn mà! Đây là cái giá của sự trưởng thành sao?"
Ro Na chống hai tay lên gối, kê mặt lên nhìn trời, vừa ngẫm nghĩ vừa nói một mình.
"Ro Na à, cậu không cô đơn đâu, cậu còn có tớ mà."
Nghe ai đấy gọi tên mình, theo phản xạ, Ro Na dụi mắt khẽ ngoảnh mặt về phía sau, vóc dáng của chàng trai khôi ngô vừa quen thuộc lại vừa có hơi xa cách khiến cô bỗng như bừng tỉnh khỏi cơn say:
"Jung Doo Young?"
"Ừ, tớ đã về rồi đây."
Hai má của Ro Na lúc này ửng hồng vì men rượu, lại thấy sự xuất hiện đột ngột của Doo Young ở quê nội của mình thì vô cùng sửng sốt, không kịp có bất kỳ phản ứng gì để đáp lại.
Doo Young nhìn bộ dạng ngây ngốc, ngờ nghệch của cô lúc này, thầm đoán cô đang say nên không tỉnh táo lắm, bèn ngồi bệch xuống bên cạnh Ro Na, vỗ về cô:
"Ro Na này!"
"Hửm?"
"Cậu say rồi, để tớ đưa cậu về phòng nhé!"
Ro Na gạt phăng tay của Doo Young ra khỏi người mình, rồi chỉ thẳng vào mặt cậu, biểu cảm đầy tức tối:
"Này, Jung Doo Young, tớ không hề say nhé, cậu mới say thì có. Tớ rất ổn, hôm nay tớ rất vui, tớ sẽ ngồi đây tiếp tục làm bạn với rượu và thiên nhiên."
"Được, nếu cậu thích ngồi ở đây thêm một lát thì tớ cung kính không bằng tuân mệnh, sẽ ở đây cùng với cậu."
Ro Na lúc này cười xòa đầy đắc ý, cô lấy một chai rượu khác, chìa ra trước mặt Doo Young, hất hàm ám chỉ đó là phần của cậu.
Doo Young vui vẻ đón lấy, rồi bật nắp, đưa lên miệng uống ừng ực.
"Chà. Lâu lắm tớ rồi mới được thưởng thức rượu nho hảo hạng thế này, thơm ngon thật đấy!"
"Cũng phải, tớ sống ở Hàn Quốc mười mấy năm mà giờ mới được uống đó thôi, nói gì đến kẻ xa xứ lâu năm như cậu chứ."
"..."
"Mà này, Jung Doo Young, cậu về nước khi nào thế, sao cậu biết chúng tớ đang ở đây?"
"Tớ mới về đến sân bay Incheon sáng nay, sau đó được Eun Chan báo tin nên mới nhanh chóng đến đây..."
"Hả, gấp đến vậy?"
"Ừ... vì tớ nhớ cậu, nên tớ rất muốn gặp cậu, ngay và luôn."
Ro Na nhận được câu trả lời vượt xa khỏi ý nghĩ của mình thì lòng dâng lên vài gợn sóng nhỏ.
"Ro Na à, cậu vẫn chưa có bạn trai mà phải không?"
"Tất nhiên, tớ đâu có hứng thú gì với..."
Doo Young nhanh chóng lên tiếng cắt ngang câu nói ngập ngừng của Ro Na. Cậu vốn không hề có ý định muốn nghe câu trả lời từ cô, vì lòng cậu đã có một sự quyết tâm vững chắc.
"Vậy, tớ có thể làm bạn trai của cậu không? À không, phải là, cậu có thể trả ơn cho tớ bằng cách cho tớ cơ hội làm bạn trai của cậu được chứ?"
"Doo Young à, tớ..."
"Ha Ro Na, cậu nên nhớ rằng cậu còn nợ tớ một ân tình đó..."
Ngoài cả sự mong đợi của Doo Young, cậu chưa kịp nói hết câu thì phát hiện môi mình đã bị bờ môi của Ro Na chiếm lấy.
Cú sốc khiến Doo Young chưa thể định thần lại, cậu ngây người không cử động, mặc kệ Ro Na tự tiện càn quấy. Doo Young vốn không ngờ đến tình huống bối rối này, vì ban đầu cậu chỉ có ý định tỏ tình với Ro Na, rồi chuẩn bị cả tâm lý để nhận lời từ chối...
"Jung Doo Young, cậu không được từ chối, cậu chỉ cần ở yên và đón nhận thôi, có hiểu không hả?"
Ro Na rốt cuộc cũng thả lỏng, môi cô tạm thời rời khỏi môi cậu, nhưng cả người cô bấy giờ cũng chẳng còn sức lực mấy, nên đứng lên một cách yếu ớt và loạng choạng.
"Ro Na à, cậu nên về phòng nghỉ ngơi đi thôi, cậu uống nhiều rượu lắm rồi."
"Tớ không hề uống nhiều rượu, mà là cậu uống quá ít. Jung Doo Young, cậu quả thật là một cậu bé ngoan, thật sự rất ngoan đấy!"
Ro Na lại giở giọng lè nhè đầy hơi rượu phả vào mặt cậu, cô còn ấn cậu ngồi xuống, xoa xoa mái tóc của cậu khiến nó rối tung lên cả.
"Cậu xem tớ là cún con à?"
"Ừ, cậu thông minh phết nhỉ hahaha. Cậu thật dễ bảo và ngoan ngoãn, giống hệt Bé Đường của Seol Ah vậy, tớ rất thích nó, nó quấn người lắm, quả là một chú cún khả ái hehehe."
Ro Na tiếp tục nhìn Eun Chan rồi liên tưởng đến thú cưng của Seol Ah mà cười khành khạch, khiến Doo Young có hơi lạnh người, đành tiếp tục lấy thêm một chai rượu uống cạn để lấy thêm can đảm.
...
Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh trong vắt rọi qua màn cửa sổ phòng ngủ làm lộ ra khung cảnh mập mờ.
Khắp phòng, quần áo vứt bừa bãi trên nền nhà. Trên giường, hai thân thể quấn quýt dính chặt vào nhau. Tiếng thở dốc của người con trai hòa cùng tiếng rên nhẹ của người con gái làm cho căn phòng tràn ngập mùi hoan ái.
Thoáng bình phục hô hấp, Ro Na xác định người con trai đã ngủ say mới từ từ nhìn Doo Young đánh giá. Khuôn mặt Doo Young trông thật hiền lành phảng phất dáng vẻ ngây thơ thư sinh, hơi trái ngược dáng người hoàn mỹ nam tính của cậu, mà giờ phút này đang ngủ, giảm vài phần mạnh mẽ, tăng thêm vài phần an tĩnh.
Nhìn mi mắt cậu khép kín, cô không khỏi nghĩ đến vừa mới rồi cậu còn cuồng dã tham lam đòi hỏi mấy lần. Nghĩ đến đây mặt cô lại nóng bừng lên. Cô lặng lẽ xuống giường, quay đầu xác định cậu vẫn đang ngủ say, sau đó mới đi vào nhà tắm.
Ra khỏi phòng tắm, cô đi tới phòng thay quần áo. Đứng trước gương, Ro Na không khỏi giật mình. Khắp mình loang lổ đầy vết đỏ mập mờ hiện lên trên làn da trắng sáng. Mà đôi môi sau một hồi bị Doo Young hung hăng cắn mút cũng đã sưng đỏ.
Thật là! Ro Na đi đến bên giường nhìn lại khuôn mặt tinh tế kia. Trong lòng Ro Na có phần không hiểu. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được nam nữ khác biệt. Lần đầu tiên, cô biết hoan ái, nhưng thú thật lòng cô cũng không biết nên cảm giác như thế nào.
Ro Na nhớ tới những lời nói lảng vảng trong đầu ghi lại những chuyện diễn ra đêm qua, cô không khỏi nhíu mày suy nghĩ.
"Jung Doo Young, tớ xem như đã lấy thân báo đáp, trả hết ân tình còn nợ cậu. Từ nay về sau, không ai nợ ai bất kỳ điều nào nữa!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com