Bật mí bí mật
Joo Dan Tae bị đả kích mạnh, nhịp tim bỗng tăng nhanh, đầu căng hơn dây đàn, ngay sau đó ngất xỉu tại chỗ.
Seok Hoon và Shim Soo Ryeon vốn đã bàn bạc với nhau từ trước, cùng nhau đến văn phòng của Joo Dan Tae để trao đổi một số chuyện. Hai mẹ con mở cửa phòng làm việc, đập vào mắt là hình ảnh Joo Dan Tae ngất xỉu bất động, còn Seok Kyung lại đang ngã bệch với vũng máu đỏ au, Shim Soo Ryeon và Seok Hoon vô cùng thẫn thờ và rụng rời, ngay lập tức hô hào thật to.
Seok Hoon nhanh chóng bế Seok Kyung lên, còn Soo Ryeon cũng gọi thư ký vào hỗ trợ, đưa Joo Dan Tae vào bệnh viện.
"Seok Kyung à, chuyện gì đã xảy ra giữa em và bố vậy? Vết máu đó..."
"Là bố đẩy em ngã."
"Sao cơ, vậy máu đó là của em ư, bố nhẫn tâm đả thương em? Ôi trời ơi, anh cần phải mời bác sĩ đến ngay, em nằm yên ở đây, đừng nhúc nhích, nhé!"
Seok Kyung đưa tay mình, kéo lấy cánh tay của Seok Hoon, ngăn cản cậu khỏi việc gọi bác sĩ:
"Không cần đâu, em không sao hết, anh đừng đi!"
Seok Hoon không giấu được sự bồn chồn và lo âu, nắm lấy đôi bàn tay của Seok Kyung, dịu dàng trấn an cô:
"Em đừng sợ, có anh ở đây rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi. Bác sĩ phải kiểm tra mới bảo đảm được, em không cần phải một mình chịu đựng cơn đau, anh chắc chắn sẽ nhờ bác sĩ giỏi điều trị cho em."
Seok Kyung thấy bộ dạng cuống cuồng đầy vụng về và hài hước của Seok Hoon thì trong lòng vô cùng buồn cười. Cô choàng tay ôm cậu từ phía sau:
"Seok Hoon à, em không bị gì cả thật mà. Chuyện máu me, thực ra đó không phải là máu của em đâu."
"Hả?"
"Chỉ là một mánh khóe của em để lừa bố thôi."
"Vậy... đó chỉ là... đạo cụ mà em chuẩn bị sẵn thôi hả?"
"Ừ, chỉ là một chút chất lỏng với màu mè và mùi hương tương tự như máu, món đồ hữu ích đó là do Eun Chan nghiên cứu ra, tiện thể em xài thử luôn."
"..."
Shim Soo Ryeon sau khi đã thu xếp ổn thỏa với bên phòng bệnh của Joo Dan Tae, liền lập tức chạy sang phòng Seok Kyung, khuôn mặt tràn ngập sự hoảng hốt.
"Seok Hoon à, bác sĩ đã kết luận chưa con? Tình hình sức khỏe của Seok Kyung bây giờ thế nào rồi?"
Seok Kyung vội vã đáp lời:
"Con ổn m..."
"Mẹ không hỏi con nhé Seok Kyung!"
Shim Soo Ryeon gạt phăng, cắt ngang câu nói dang dở của Seok Kyung, có vẻ như người mẹ này đang giận dỗi hay bực bội điều gì với cô thì phải.
Seok Hoon cũng không chần chừ mà lên tiếng ngay:
"Mẹ ạ, Seok Kyung không sao cả. Em ấy..."
"Không sao là thế nào? Hai đứa tính giấu mẹ đến khi nào hả? Mẹ cũng đâu phải là một người mẹ bảo thủ, cổ hủ hay lạc hậu đâu? Nếu hai đứa thật lòng yêu nhau, mẹ cũng chẳng cấm cản, huống hồ, tụi con còn có cả em bé, vậy mà lại chẳng thèm nói với mẹ một tiếng. Chuyện đó cần gì phải e ngại mà che giấu chứ? Mẹ chắc chắn sẽ không phản đối hay bài xích chuyện hai đứa có con ở thời điểm này đâu. Seok Hoon à, Seok Kyung à, các con dù thế nào cũng sẽ đều là con của mẹ, mẹ tuyệt đối không bao giờ ngừng yêu thương và che chở cho hai đứa kể cả khi có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa."
"Mẹ à, thật ra chỉ là hiểu lầm thôi." Seok Kyung lí nhí giải thích, không dám cãi to vì cô bé sợ lại bị Shim Soo Ryeon la mắng.
"Hiểu lầm cái gì? Các con đừng hòng ngụy biện nữa, bố các con vừa nói cho mẹ nghe mọi chuyện rồi."
Seok Hoon và Seok Kyung nhìn nhau đầy ái ngại, ngầm hiểu được ý tứ trong lời nói của Shim Soo Ryeon là gì, bèn lắc đầu nguầy nguậy, nhanh nhảu giải thích, nhưng chưa kịp bật lại lời nào, thì Shim Soo Ryeon đã xòe ra trước mắt Seok Hoon, Seok Kyung một xấp ảnh, đa phần là những tấm ảnh chụp lại khoảnh khắc thân mật, yêu đương thắm thiết của hai nhân vật chính.
"Đấy, lại cãi mẹ nữa đi. Hai đứa chuyện gì cũng đã làm rồi lại còn không dám thừa nhận! Nếu không phải nghe được từ miệng Joo Dan Tae, chắc có lẽ mẹ vẫn cứ đóng vai trò là bù nhìn trong cuộc đời của hai đứa nhỉ? Hai đứa còn xem mẹ là người mẹ thực sự hay không? Tại sao chuyện quan trọng như vậy lại không cho mẹ biết? Các con không tin tưởng hay tôn trọng mẹ à?"
Shim Soo Ryeon xúc động mạnh mà bật khóc nức nở, trong lòng lúc này vô cùng rối bời. Seok Kyung và Seok Hoon vội đến ôm mẹ thật chặt, chậm rãi giải thích từng chuyện một, thậm chí còn gọi bác sĩ đến để xác nhận. Shim Soo Ryeon sau khi đã gỡ bỏ hiểu nhầm, bỗng thấy bản thân có hơi kích động vô lý, nên lên tiếng:
"Dù không phải là có thai thật thì hai đứa cũng phải cân nhắc kĩ lưỡng đi, cái tội dám lừa lọc Joo Dan Tae không dễ nào mà thoát được hậu quả đâu. Với cả, nếu thật sự có tình cảm với nhau, thì cứ đường đường chính chính mà hẹn hò rồi kết hôn khi cảm thấy thích hợp, đừng có lén lút này nọ rồi sau này lại than thân trách phận với mẹ đấy!"
Shim Soo Ryeon nói xong, một lần nữa liếc nhìn Seok Hoon và Seok Kyung rồi xoay người rời khỏi bệnh viện, để lại hai cặp mắt vô cùng ngơ ngác và ngờ nghệch, nhìn nhau đầy bất lực.
...
"Kính gửi: Chủ tịch Joo Dan Tae,
Khi ngài đọc được lá thư này, cũng là lúc tôi sẵn sàng thực hiện bất kỳ hành động nào gây bất lợi cho ngài, thế nên, hãy suy nghĩ thật thận trọng và hành xử đúng mực, đừng khiến tôi phải ra tay đấy!"
Nhận được một bức thư nặc danh với nội dung vô cùng mập mờ, khó hiểu, Joo Dan Tae giận dữ xé nát rồi vo tròn thành một cục, ném vào giỏ rác.
"Lại là dăm ba cái trò giả thần giả quỷ của Seok Kyung đây sao! Thật không biết nặng nhẹ, đã cảnh cáo rồi mà vẫn còn ngoan cố!"
Joo Dan Tae lẩm bẩm trong miệng, tức thì khi đó, điện thoại ông vang lên tiếng chuông báo tin nhắn mới, là một đoạn ghi âm ngắn có chứa thông tin Joo Dan Tae tự nhận mình là Baek Jun Ki.
"Không thể nào! Sao chuyện đó có thể bị người khác phát hiện được, là kẻ nào đã biết được sự thật chấn động đó chứ! Là ai dám đe dọa Joo Dan Tae bất khả chiến bại này hả?"
Joo Dan Tae mất bình tĩnh, gào lên một cách đầy tức tối với cái giọng có phần run rẩy vì chột dạ.
Tiếng gõ cửa phòng làm việc bất thình lình khiến tim Joo Dan Tae giật thót, cũng góp phần chen ngang vào đống câu hỏi nan giải trong đầu Joo Dan Tae lúc bấy giờ.
"Thưa Chủ tịch, ngài có một bưu phẩm mới vừa được gửi đến ạ!"
Joo Dan Tae ra hiệu cho nhân viên nhanh chóng đặt phong thư trên bàn rồi khóa cửa lại, vội vã xé toạc ra để xem nội dung thông điệp bên trong.
"Xin chào,
Chủ tịch hẳn là vô cùng hài lòng với món quà bất ngờ của tôi nhỉ? Ngài còn nhớ những việc bẩn thỉu và rùng rợn mà bản thân đã từng làm để danh chính ngôn thuận sống dưới cái tên Joo Dan Tae chứ?
Không nhớ liền được cũng không sao, vì tôi sẽ rộng lượng cho ngài thời gian tận 1 tuần để ngẫm lại và chuẩn bị mọi thứ cho màn thú tội của mình. Ngần ấy thời gian có lẽ quá đủ cho ngài minh mẫn và tỉnh táo để lựa chọn đấy: hoặc tự đầu thú, hoặc để tôi khui? Thế nào, ngài Baek?"
...
"Anh nghĩ liệu bố có bị chuyện đó lay động rồi thức tỉnh không?"
"Hy vọng trong một tuần đó, bố sẽ sớm ngộ ra những tội ác man rợ của mình và chấp nhận quay đầu thú tội, trả giá cho những hành vi táng tận lương tâm trong quá khứ. Còn nếu thực sự bố vẫn ấu trĩ, cố chấp chối bỏ và chạy trốn đến cùng, anh sẽ trực tiếp thực hiện bước kế tiếp, mà không dễ dàng bỏ qua cho bố đâu!"
"Bước kế tiếp?"
"Ừ, tụi anh đã có kế hoạch dự phòng rồi, em sẽ sớm biết ngay thôi."
"Tụi anh ư, là anh và...?"
Seok Hoon thì thầm câu trả lời vào tai Seok Kyung, khiến cô tròn mắt kinh ngạc, như không tin nổi vào tai mình.
"Hóa ra cậu ấy cũng... Ôi trời đất thiên địa ơi, sao chuyện nào của kiếp này cũng bị xoay chuyển chóng mặt thế này? Việc em trùng sinh quả thật đã tạo nên hiệu ứng cánh bướm thật rồi, một thay đổi nhỏ dẫn đến nhiều thay đổi vụn vặt khác, rồi từ đó tạo thành thay đổi lớn lúc nào không hay. Thật không ngờ tới sức ảnh hưởng của việc em trùng sinh lại mãnh liệt và gây chao đảo như thế! Seok Hoon à, chuyện anh thích em, phải chăng cũng chỉ là hệ quả của hiệu ứng cánh bướm mà em gây ra ư?"
"Seok Kyung này, tất cả những điều em vừa nói đều đúng, duy chỉ có chuyện anh thích em, là biến cố độc lập hoàn toàn, không liên quan gì đến việc em có trùng sinh lại hay không."
"..."
"Bởi vì, từ kiếp trước, anh đã thích em rồi, không phải chỉ đến kiếp này anh mới nảy sinh cảm xúc đặc biệt với em đâu."
"..."
"Anh, cũng từ thế giới đó, đến đây, giống như em. Nói cách khác, anh đã trùng sinh một lần nữa cùng với em, đó cũng là điều duy nhất mà anh che giấu em cho đến tận bây giờ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com