Cảm giác bị dồn ép
Cheon Seo Jin về nhà với tâm trạng tức tối, định xông thẳng vào phòng Eun Byeol để tìm và mắng cho con bé một trận thì tay cô bỗng bị Ha Yoon Cheol thô bạo kéo lấy vào phòng của hai người.
"Anh đang làm cái quái gì vậy? Bỏ tay tôi ra ngay. Anh có biết hôm nay Eun Byeol đã làm tôi mất mặt như thế nào trước bao nhiêu người không hả? Tôi đã phải vất vả lo liệu cho Eun Byeol đến nhường nào chứ, để rồi nhận lại kết quả nhục nhã này sao? Tôi phải phạt con bé mới được, không hiểu vì lý do gì mà hôm nay nó lại hành xử thiếu suy nghĩ như thế. Nó học đâu ra cái thói to gan như vậy chứ!"
Cheon Seo Jin thốt ra một tràng dài, tâm trạng vô cùng bực bội, cơn giận trong lòng đã kìm nén từ khi bắt đầu buổi lễ đến lúc này chỉ chờ chực phun trào.
"Cô còn có mặt mũi để nói những lời kinh tởm đó sao?" Ha Yoon Cheol nhìn thẳng vào mắt Cheon Seo Jin, làm cô trong chốc lát có phần hơi kinh sợ.
"Anh nói sao? Sao tôi lại không có quyền lên tiếng chứ? Người đã cực khổ chăm lo cho con bé từ nhỏ đến giờ là ai hả? Là tôi. Anh có bao giờ thực sự quan tâm và chú ý sát sao đến con cái của mình chưa? Chưa bao giờ... Vậy nên, người không có tư cách để phán xét tôi, chính là anh đó, Ha Yoon Cheol!"
"Nghe này Cheon Seo Jin, cô đừng xem bản thân cô là nhất nữa, đừng cố đóng vai người mẹ hiền, người vợ đảm trước mặt tôi. Thay vào đó, cô hãy cố sống thật tử tế và trong sạch đi, chí ít là trước mặt Eun Byeol. Cô có muốn làm gì thì cũng phải giữ hình tượng tốt đẹp trong lòng con bé chứ. Tại sao lại làm cái trò dơ bẩn như vậy và để con bé suy sụp đến mức đó hả?"
"Anh... ý anh là gì?"
"Cô tự mình xem lại việc mà cô làm đi, đừng thấy tôi không nói gì có nghĩa là tôi không biết. Eun Byeol đã ăn tối, uống thuốc và nghỉ ngơi rồi. Điện thoại con bé có câu trả lời mà cô cần biết đó."
Cheon Seo Jin nghe vậy liền vội vàng chộp lấy chiếc điện thoại trên tay Ha Yoon Cheol. Tin nhắn chứa video đáng xấu hổ kia đã vạch trần việc ngoại tình trơ trẽn giữa Joo Dan Tae và Cheon Seo Jin, khiến kẻ trong cuộc bấy giờ hơi run sợ.
"Anh... anh cũng biết chuyện đó từ trước rồi ư?"
"Phải. Tôi biết. Tôi đã đi theo dõi cô từ cuộc hẹn mà cô cho tôi leo cây lần trước. Tôi biết, nhưng vì Eun Byeol nên cố giấu trong lòng, không muốn ảnh hưởng đến tâm lí con bé. Còn cô thì sao? Cô ngoại tình đã đành, còn để người khác phát hiện rồi đi phát tán clip thì còn ra thể thống gì nữa? Chính vì quá sốc trước việc biết cái tin động trời này mà con bé mới bỏ trường, đi bộ đến bệnh viện để tìm tôi đó. Eun Byeol của tôi mà có mệnh hệ gì, tôi có giết cô cũng không thể bù đắp lại được những tổn thương của con bé đâu."
"Anh... anh ơi, em xin lỗi mà, em xin thề không bao giờ có lần sau nữa. Em... em chỉ là quá mù quáng khao khát tình yêu từ người khác thôi. Anh chưa bao giờ nói yêu em, nên em mới tìm đến người đàn ông đó. Em..."
Cheon Seo Jin quỳ gối, xoa xoa hai tay cầu xin sự tha thứ của chồng mình.
Đáp lại Cheon Seo Jin đang khẩn thiết khóc lóc tỏ vẻ hối lỗi kia, Ha Yoon Cheol chỉ gạt phăng tay cô ra, rồi đóng sập cửa phòng, đi ra ngoài.
...
"Joo Seok Kyung, em đứng lại cho anh!"
Joo Seok Kyung từ lúc bị Joo Seok Hoon la mắng lúc sáng thì luôn cố ý tránh mặt, giữ im lặng, không nói chuyện hay tiếp xúc trực tiếp với Seok Hoon từ trường học cho đến khi về penthouse.
"..."
"Em đang giả điếc đó hả? Còn dám lơ cả anh? Em muốn chọc anh tức điên đúng không?"
Seok Hoon nhận thấy lời nói của mình có vẻ vô dụng, bèn chạy thật nhanh, kéo Seok Kyung vào phòng.
"..."
"Em không có gì cần giải thích với anh sao? Seok Kyung?"
"Em... em không có gì cần nói cả. Em đang ốm mà, khụ khụ, anh mau ra khỏi phòng em đi, kẻo bị em lây bệnh đó."
"Dừng lại màn kịch này được rồi đó."
"Hả?"
"Anh nói là em đừng diễn nữa, em có đau họng thật đâu mà lây với chả lan. Tập trung vào vấn đề chính đi. Tối nay anh mà không nghe được câu trả lời đàng hoàng của em thì anh ngủ ở đây luôn, không đi đâu hết."
"Ơ, anh bị hâm à? Sao em phải giả vờ đau ốm làm chi, ai chả muốn bản thân khỏe mạnh chứ? Em sống ngay thẳng lương thiện không thẹn với lòng, nên không thấy cần phải nói nhiều với anh đâu."
"Hay cho câu không thẹn với lòng. Em... em... em đừng có mà làm càn."
Seok Hoon như phát hỏa, cậu tiến về phía Seok Kyung, hai tay cậu nắm chặt hai tay của Seok Kyung, ép cô vào tường. Trước mặt Seok Kyung bây giờ là thân hình cao lớn của Seok Hoon, khoảng cách giữa gương mặt hai người ngày càng thu hẹp. Bắt gặp được ánh mắt như có tia lửa của Seok Hoon, lòng Seok Kyung bỗng có chút run rẩy.
"Anh định làm trò gì đây hả, Joo Seok Hoon?" Seok Kyung cố tỏ vẻ mạnh mẽ, hét thật to vào mặt Seok Hoon.
"Hét cũng to đấy nhỉ, giọng em vẫn khỏe chán. Thế mà vờ vịt giả ốm, em nghĩ anh là ai mà để màn kịch giả trân này qua mắt chứ."
"Ờ, em giả vờ đó, thì sao? Chẳng phải em cũng đang làm việc thiện tích đức đấy sao. Anh không thấy Ro Na xứng đáng hát solo trong lễ khai giảng hơn em hả? Giọng cậu ấy hay như thế, kĩ năng lại rất điêu luyện, ngoại hình sáng sân khấu, tính cách lại khiêm tốn..."
"Đủ rồi!"
"Ơ..."
"Ơ cái gì. Em cứ luôn mồm luyên thuyên về người khác làm gì, sao không nhìn nhận lại bản thân em đi. Em thi vào Cheong Ah bằng thực lực cả lý thuyết lẫn thực hành. Danh hiệu thủ khoa ấy của em là thật, nỗ lực của em cũng là thật, và kết quả bầu chọn công bằng của mọi người cũng thật nốt. Tại sao em phải đánh giá thấp bản thân để rồi nhường cơ hội tỏa sáng cho người ta chứ?"
"Em... em..."
Seok Kyung trước màn tấn công bằng lời lẽ hết sức thuyết phục của Seok Hoon thì bỗng lắp ba lắp bắp không biết nên nói sao cho hợp lý nữa. Quả thật, những hành động trong thời gian qua của cô đều khá phi logic và thậm chí kỳ quặc trong bối cảnh của kiếp này.
"Em có còn xem anh là người em tin tưởng và thân thiết nhất như em từng nói không? Tại sao anh lại cảm giác như em giấu anh rất nhiều chuyện luôn đó..."
Seok Hoon lại tiến gần đến gương mặt Seok Kyung thêm một chút, với khoảng cách này, chỉ cần cô động đậy nhẹ hoặc ngước lên tí xíu thôi thì sẽ chạm ngay vào mặt cậu mất.
Thấy Seok Kyung vẫn không hề có ý định trả lời, Seok Hoon bèn đưa mặt mình áp sát vào mặt Seok Kyung, khiến tim cô như muốn thót ra ngoài.
"Joo Seok Kyung, em có hứa sẽ thành thật giải thích mọi chuyện với anh không? Trả lời anh ngay bây giờ, hoặc nếu không, em muốn nhận trừng phạt thì cứ tiếp tục im như hến đi."
Đầu óc trống rỗng của Seok Kyung lúc này đành theo bản năng sinh tồn mà đáp lại:
"Được. Em hứa. Em nhất định sẽ giải thích hết tất cả với anh, nhưng giờ chưa phải lúc thích hợp. Anh hãy tin em, và cho qua lần này đi mà. Em sẽ kể rõ ràng mọi chuyện và trả lời thật lòng hết những câu hỏi mà anh muốn. Được không, anh?"
Seok Kyung lại tiếp tục giở trò mè nheo, năn nỉ ỉ ôi với bộ dáng đáng yêu như mỗi lần cô bé bị cậu nắm được thóp. Cậu vốn không muốn làm khó cô, nhưng lại muốn cô chịu chút trừng phạt nhỏ, nên vẫn làm ra vẻ áp bức cô thêm một chút.
Seok Kyung thấy hơi thở nam tính và gương mặt góc cạnh hoàn mĩ của Seok Hoon càng lúc càng tiến lại gần mặt mình, thì đôi mắt như không tự chủ được mà nhắm tịt lại. Bộ dạng của cô lúc này làm cậu vừa hả hê, vừa buồn cười.
Cậu búng nhẹ lên trán cô một cái, rồi hai tay nhéo má cô:
"Tha cho em đó, đồ ngốc!"
Cậu cười tươi đầy thỏa mãn, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
"Phù. Dọa chết mình rồi. Cái tên Joo Seok Hoon này hôm nay bỗng dưng lớn mật thế nhỉ, có gan ăn hiếp cả Joo Seok Kyung này ư? Ôi tim mình, xém chút nữa đã vọt ra khỏi lòng ngực mất. Chết tiệt!"
Seok Kyung ngồi trên giường hì hục thở.
"Tiêu đời rồi. Kiểu gì đã hứa thì phải thực hiện. Seok Kyung ơi là Seok Kyung, mày bị tên đầu gỗ Seok Hoon đó lừa vào tròng rồi. Kiểu này đành phải nói ra hết sự thật với anh ấy thôi. Huhu."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com