Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đối mặt

"Này, nhà tôi tự dưng trở thành nơi tụ tập của các cậu từ bao giờ thế?" Eun Chan tỏ vẻ gắt gỏng, hướng ánh mắt về đám bạn Little Hera đã và đang ngồi ăn và học tại nhà cậu trong gần cả tháng qua.

Seok Kyung thấy Eun Chan đá đểu thì bất mãn đứng dậy, tay cầm điện thoại trong tư thế sẵn sàng:

"Ha Eun Chan! Tụi này sẽ trả phí cho cậu, tính tiền đi, chuyển ngay và luôn, cậu khỏi cần càu nhàu nữa."

Eun Byeol như ngửi được mùi căng thẳng, bèn đứng dậy, xuề xòa đáp:

"Seok Kyung à, cậu mặc kệ Eun Chan đi, khẩu xà tâm phật ấy mà. Đừng để ý đến mấy chuyện linh tinh nữa, câu này cậu làm chưa, đáp án bao nhiêu vậy?"

...

Cả bọn tiếp tục cặm cụi học ôn thi cuối kỳ, vừa làm bài, vừa không sợ đói, khi đã có đồ ăn tiếp tế được Je Ni và Ro Na chôm chỉa từ nhà mang đến. Chính vì thế, từ chỗ chỉ là nơi trú ẩn tạm thời của Eun Byeol, căn hộ riêng của Eun Chan bỗng được xem là địa điểm tụ tập không thể nào lí tưởng hơn của Hera Kids trong mấy tuần rồi.

"Je Ni và Ro Na này, hai cậu không bị mẹ dò hỏi chuyện lén mang thức ăn ra ngoài thường xuyên như vậy hả?" Eun Byeol nhỏ giọng hỏi, tâm trạng khá hiếu kỳ và hoang mang.

"Mẹ tôi có hỏi, nhưng tôi chỉ bảo là đem thức ăn đến ăn chung với các cậu thôi, nên hình như mẹ tôi cũng chả nhắc đến chuyện ấy nữa." Je Ni nhún vai trả lời.

"Mẹ tớ cũng thế, lúc đầu cũng có thấy hơi kỳ lạ, nhưng sau này có lẽ tần suất xảy ra quá thường xuyên nên cũng không quan tâm nữa." Ro Na cũng gật gù đồng cảm.

Seok Kyung bấy giờ ngồi khoanh tay đối diện, một cách vô cùng nghiêm chỉnh, nói với Eun Byeol:

"Eun Byeol à, chẳng lẽ cậu tính ở đây cả đời à? Chuyện cậu với mẹ cậu, dù tôi không rõ chính xác đầu cua tai nheo như thế nào, nhưng tôi nghĩ, khi nào cậu thấy tâm lý ổn hơn, thì cũng tìm cách làm lành với mẹ cậu đi. Cậu định giận bà ấy mãi sao?"

Chuyện Seok Kyung vừa nói cũng không phải là Eun Byeol chưa từng nghĩ tới, thế nhưng có lẽ Eun Byeol vẫn cần thêm thời gian để suy nghĩ kĩ về mọi chuyện. Chẳng hạn như việc nên đối mặt với Cheon Seo Jin như thế nào đây, với tư cách là đứa con gái mà người mẹ ấy có công dưỡng dục mười mấy năm qua, hay với tư cách là đứa con gái ruột của kẻ thù không đội trời chung? Chưa kể, hiện tại Eun Byeol cũng đang không biết phải nói ra sự thật cho Ro Na thế nào, cũng như việc nhận lại người mẹ ruột Oh Yoon Hee của mình...

Cảm giác được Eun Byeol dường như đang phải xử lý hàng tá suy nghĩ rối ren trong đầu lúc này, cả bọn liền quyết định chào tạm biệt rồi ra về, để lại không gian tĩnh lặng để Eun Byeol ngẫm nghĩ kĩ càng.

Eun Chan nhìn vẻ trăn trở đầu bù tóc rối của Eun Byeol mà thở dài rồi xoay người đi về phòng của mình.

"Alo, vâng, tôi đây. Chắc có lẽ tháng sau tôi sẽ về lại Mỹ, chuyện cậu cần xác nhận, tôi đã có đáp án."

"..."

"Hả? Chuyện tôi nhờ cậu có kết quả rồi sao? Quả là một tin không thể nào tuyệt vời hơn. Cảm ơn cậu nhiều nhé!"

"..."

"Sao? Ý ư? Hừm, được, tôi có thể sắp xếp. Vậy khi đó gặp nhau rồi trao đổi chi tiết hơn nhé. Tạm biệt cậu."

Eun Chan vừa ngắt máy khỏi cuộc điện thoại vừa rồi, liền lập tức đối mặt với ánh mắt đầy vẻ tra xét của Eun Byeol, khiến cậu hơi loạng choạng vì giật mình.

"Cô gái đó là ai?"

"Hửm?"

"Tôi hỏi cậu, cô gái mà cậu vừa liên hệ qua điện thoại, là ai?"

Eun Chan có chút ngạc nhiên trước câu hỏi của Eun Byeol:

"Sao cậu lại hỏi thế? Chỉ là một người bạn lúc trước từng học chung với tôi bên Mỹ thôi, cũng không phải thân thiết gì đâu."

"Không thân thiết mà gọi nhau vào nửa đêm ư? Cậu đừng hòng qua mắt được tôi, khai thật đi, Ha Eun Chan, không phải cậu... đang bắt cá nhiều tay đó chứ?"

Eun Chan suýt nữa té ngã vì lời buộc tội hài hước đến độ khiến cậu cười chảy nước mắt của Eun Byeol.

Nhìn thái độ kỳ quặc của Eun Chan, Eun Byeol cảm thấy vô cùng khó hiểu, liền phô ra biểu cảm nghiêm túc, bắt chéo tay tra hỏi:

"Cậu đừng có mà đánh trống lảng đấy, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu."

"Tôi có bắt cá bao giờ đâu mà nhiều tay với cả một tay? Cậu đừng nghi oan cho người tốt đó."

"Tôi không chỉ bắt gặp mỗi hôm nay đâu, tôi quan sát thấy có một số thuê bao quốc tế cứ gọi mãi vào máy cậu nhiều lần rồi, có vẻ như đối tượng đó cũng là người hôm nay nói chuyện với cậu nhỉ? Cậu nghe cho rõ đây Ha Eun Chan! Tôi chỉ muốn cảnh cáo cậu, nếu đã xác định theo đuổi Seok Kyung thì đừng có lằng nhằng với đứa con gái khác. Cậu mà dám làm tra nam, thì tôi cho cậu biết tay đó."

"..."

Eun Chan quyết định không đáp lại lời của Eun Byeol ngay, mà kéo sát cô lại gần mình, rồi thì thầm bên tai cô:

"Tôi thích ai, trong lòng cậu rõ nhất mà, Ha Eun Byeol!"

Ha Eun Byeol bỗng cảm thấy có chút khó thở, toàn thân cô bỗng trở nên căng thẳng, hai má cũng bắt đầu đỏ ửng lên.

Một đống câu hỏi chạy ngang chạy dọc trong đầu Eun Byeol:

"Cái tên Eun Chan này, sao lại kề mặt sát mặt mình như vậy? Không thấy ngột ngạt hay gì?"

"Ôi, bệnh tim của mình lại tái phát rồi sao, lẽ nào là vì... mình quên uống thuốc?"

Eun Byeol lắc đầu lia lịa, vô tình khiến đầu cô đập vào đầu của người đang đối diện với khoảng cách không thể nào gần hơn, khiến cậu theo phản xạ mà la oai oái.

Eun Byeol mặc kệ Eun Chan, dứt khoát rời khỏi phòng, để lại Eun Chan với cái đầu đau đớn sau màn tiếp cận nửa đùa nửa thật lúc nãy.

"Eun Byeol à, đến một thời điểm thích hợp, cậu sẽ nhận ra thôi, bây giờ có lẽ vẫn chưa phải lúc..."

...

Bae Ro Na vừa mở cửa nhà, đập vào mắt cô bé là thân ảnh của bộ ba không thể nào ngang trái hơn: Oh Yoon Hee, Ha Yoon Cheol, Cheon Seo Jin.

"Ro Na à, con vừa về chỗ Eun Byeol về đúng không? Eun Byeol vẫn ổn chứ?" Cheon Seo Jin lòng nóng như lửa đốt, gương mặt tràn ngập sự lo lắng, hỏi Ro Na.

"Vâng, cậu ấy vẫn sống tốt lắm, nhưng dường như bây giờ cậu ấy không muốn gặp cô đâu, cô Cheon ạ!"

"Ro Na à, bố xin lỗi..."

"Bố à, chúng ta nói chuyện sau được không? Con sắp thi cuối kỳ, nên phải dành thời gian học bài bây giờ đây."

"Ro Na à, mẹ xin lỗi con." Ro Na bất chợt khựng lại vì cậu nói phát ra từ miệng Cheon Seo Jin, chứ không phải là người mẹ Oh Yoon Hee của cô bé.

"Cô vừa nói gì cơ ạ, cô Cheon?"

"Mẹ nói là mẹ xin lỗi con, Ro Na, con gái của mẹ. Mẹ xin lỗi vì đã nhận ra con quá muộn, mẹ xin lỗi vì những chuyện xấu xa mà mẹ đã gây ra cho con và mẹ nuôi Oh Yoon Hee trong thời gian qua."

"Mẹ ư? Chuyện này là sao chứ? Tại sao hôm nay ba người lạ quá vậy? Mẹ à, cô Cheon đang nói gì vậy? Điều đó không phải là sự thật đúng không? Mẹ à, mẹ hãy mau xác nhận đi."

Ro Na không thể chấp nhận được những lời mà Cheon Seo Jin vừa nói, liền đến nắm tay Oh Yoon Hee bằng ánh mắt vô cùng hoang mang, khẩn thiết cầu xin.

Nước mắt ai nấy đều đã bất giác tuôn trào từ khi nào. Oh Yoon Hee cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, vỗ nhẹ tay Ro Na, chân thành đáp lại lời con bé:

"Ro Na à, những gì mẹ con vừa nói là sự thật đấy, dù thật khó tin đúng không, nhưng mẹ tin rằng, Ro Na hiểu chuyện và ngoan ngoãn của mẹ, sẽ sớm đủ tỉnh táo và bao dung để đối mặt với chuyện này, nhỉ?"

Ro Na ôm chầm lấy Oh Yoon Hee, khóc thút thít:

"Mẹ à, trước giờ con chỉ có một người mẹ duy nhất, là mẹ Oh Yoon Hee mà thôi. Tại sao mẹ nỡ nói những chuyện này với con chứ. Con không tin được, không đời nào..."

Ha Yoon Cheol và Cheon Seo Jin chứng kiến biểu hiện xúc động và phản ứng hốt hoảng, ngờ vực của Ro Na thì trong lòng lại ngày càng nặng nề, đau khổ.

"Ro Na à, bố và mẹ về trước đây. Con nghỉ ngơi và thi cho tốt nhé!"

Ha Yoon Cheol nói xong, liền kéo Cheon Seo Jin rời khỏi ngay lập tức.

Đêm đó, là một đêm thật dài, thật khó đi vào giấc ngủ, với cả hai chị em Ro Na và Eun Byeol...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com