"Hy sinh" của Seok Hoon
"Bố. Bố có chuyện gì cần căn dặn chúng con ạ?"
"Lễ khai giảng vừa rồi, Seok Kyung không lên sân khấu biểu diễn, là vì bị ốm sao?" Joo Dan Tae nhìn thẳng vào Seok Hoon và Seok Kyung với ánh mắt thăm dò đầy sâu xa.
"Vâng thưa bố. Seok Kyung bị đau họng khá nặng nên không hát được. Là lỗi của con, đã không chăm sóc em chu đáo và không quan tâm đến sức khỏe của em kịp thời." Joo Seok Hoon vừa nghe nhắc đến chuyện này, liền ngay lập tức đáp lại lời bố.
Joo Dan Tae đặt tay lên vai Seok Hoon:
"Seok Hoon à, con thân là anh trai, phải luôn luôn chú ý đến em gái. Seok Kyung từ bé đã được chăm kĩ, hiếm khi bị ốm vặt như thế này, lại còn đúng ngay vào dịp quan trọng. Bố hy vọng không có lần sau, con hiểu chứ?"
"Vâng."
"Còn Seok Kyung, nếu có chuyện gì khó khăn, con phải báo ngay để bố tìm cách giải quyết nhé. Con đường đường là thủ khoa của khoa thanh nhạc, mà lại bỏ lỡ cơ hội độc diễn trong tiết mục đó, bố cũng buồn lắm đấy."
"Vâng. Con sẽ không để chuyện tương tự xảy ra đâu bố ạ." Seok Kyung ngoan ngoãn gật đầu.
"Ừm, tốt lắm, không phụ công bố tin tưởng và thương yêu hai đứa."
"..."
"À mà, trường Cheong Ah sắp đến sẽ tổ chức cuộc thi tìm kiếm Đại sứ, hôm khai giảng bố đã nhận được thông tin này. Bố cũng đã tài trợ khá nhiều cho cuộc thi này rồi đó. Các con cũng tự tin giành được vị trí này mà, đúng không? Kiểu gì cũng phải bù đắp lại chuyện lễ khai giảng chứ, phải không nhỉ, Seok Kyung?"
Joo Dan Tae ném một ánh mắt dằn mặt hướng về cả hai anh em lúc này như một cách để xác nhận.
"Vâng ạ, nhất định rồi, thưa bố." Seok Hoon và Seok Kyung đồng thanh đáp lại lời Joo Dan Tae, rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
...
"Anh, vào phòng học đi, em có chuyện cần trao đổi với anh."
Seok Hoon dù không rõ chuyện mà Seok Kyung định nói là gì, nhưng vẫn đi theo cô vào phòng.
"Em nói đi."
"Vết thương trên lưng anh hôm bố gọi chúng ta vào phòng lần trước, là do bố gây ra sao?"
"Sao em lại hỏi chuyện này? Chuyện cũng qua lâu rồi, em đừng bận tâm. Vết thương cũng khỏi rồi, anh không sao nữa. Từ nay trở đi, chúng ta đừng để bố có cớ để ra tay là được." Seok Hoon tỏ ra bình thản, đặt hai tay trên đôi vai gầy nhỏ của Seok Kyung, trấn an cô.
"Vậy điều em nói là đúng rồi phải không? Anh dù sao cũng là con trai của bố mà, tại sao bố có thể nỡ hành hạ anh tàn nhẫn như thế?"
"Seok Kyung à, em còn chưa hiểu rõ tính bố hay sao? Bố sẽ không giữ kẻ không có giá trị ở bên bố đâu. Bố là người rất trọng thể diện, vì vậy, đừng để bố phát hiện bất kỳ hành động nào của chúng ta khiến bố mất mặt..."
"Nhưng... hôm đó rõ ràng em không gây ra lỗi lầm nào mà. Bài thi giấy trắng đó hoàn toàn chỉ là hiểu nhầm, hoặc có ẩn tình nào đó. Sao bố lại trút giận lên người anh mà chưa xác nhận thông tin chứ? Huống hồ, nếu điều đó có là sự thật, thì người sai là em, anh không đáng phải gánh lấy cơn thịnh nộ của bố..."
"Seok Kyung à, anh là con trai của Joo Dan Tae, nhưng cũng là anh trai của Joo Seok Kyung. Nếu em có làm ra bất kỳ chuyện gì sai sót, thì đó cũng là lỗi của anh, vì đã không quản em, không ngăn cản và chỉ bảo cho em. Vì thế, em đừng cảm thấy bứt rứt nữa, chuyện bị bố phạt là anh cam tâm tình nguyện."
Seok Kyung cảm giác như trái tim trong lồng ngực cô bị ai đó bóp nghẹn, nước mắt dẫu đã cố kìm lại nhưng vẫn ào ào tuôn ra.
"Anh ơi, em xin lỗi vì đã liên lụy đến anh. Từ bé đến giờ anh luôn là người gánh vác tất cả cho mọi lỗi lầm của em. Em xin lỗi, hức hức."
Thấy bộ dạng khóc nấc tức tưởi của Seok Kyung, Seok Hoon vô cùng đau lòng, cậu ôm chầm lấy cô, xoa xoa mái tóc thơm mùi bạc hà quen thuộc.
Tâm trạng Seok Kyung lúc này vô cùng mâu thuẫn. Cô tự thấy bản thân ích kỷ biết bao khi chỉ vì mục đích của cá nhân mà vạ lây Seok Hoon, khiến anh chịu đòn roi đau đớn.
"Seok Kyung à, mày không nên chỉ nghĩ bo bo nghĩ đến kế hoạch của bản thân, mà còn phải nghĩ cho cả Seok Hoon nữa. Mày không thể gây thêm bất kỳ phiền toái cho anh ấy. Mày đã nợ anh ấy quá nhiều lời giải thích chưa nói ra, và cả những năm tháng anh ấy dốc lòng bảo vệ, che chở, xem mày như em gái ruột mà đối đãi. Mày nhất định không được để những bi kịch đó tiếp diễn với Seok Hoon..."
"Seok Kyung à, phải làm sao mới toàn vẹn đôi đường chứ? Một bên là bù đắp những lỗi lầm ở kiếp trước với Ro Na và những người khác. Một bên là thuận theo tự nhiên, không làm Joo Dan Tae thất vọng để bảo vệ Seok Hoon? Mình phải sống như thế nào đây?..."
Seok Hoon không thấy phản ứng nào từ Seok Kyung bèn nhẹ nhàng ngước xuống nhìn xem, thì thấy cô bé đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Seok Hoon ôm Seok Kyung về giường ngủ, nhưng có vẻ hai tay cô vẫn bám chặt cậu không buông. Cậu đành mặc kệ, ôm cô ngủ ngon lành một giấc cho đến sáng.
...
Lúc Seok Kyung tỉnh giấc đã là 6h30 sáng, cô không rõ bản thân đã ngủ vào lúc nào, mà khi tỉnh lại đã thấy mình đang gối đầu lên cánh tay Seok Hoon, hai tay cô còn ôm cậu thật chặt.
"Seok Kyung ơi là Seok Kyung, có mệt cỡ nào cũng không nên cứ vậy ngủ quên không biết trời trăng mây gió là gì như vậy chứ. Ôi trời, khổ thân Joo Seok Hoon, cả đêm vừa làm gối kê đầu, vừa làm gối ôm cho mình ngủ."
Seok Kyung bỗng chốc cảm thấy tràn ngập tội lỗi, liếc qua xem bộ dạng ngủ say vẫn không hề có dấu hiệu muốn tỉnh giấc của Seok Hoon thì tim cô bỗng chốc hẫng đi một nhịp. Dường như bấy lâu cô đã quên mất, rằng cậu chưa bao giờ ngủ ngon và nhiều đến thế. Người anh này của cô lúc nào cũng thức khuya dậy sớm, nỗ lực và chăm chỉ hơn cô gấp trăm, gấp ngàn lần.
"Cái tên Joo Seok Hoon này cũng đẹp trai thật đó chứ, thừa hưởng hài hòa cả nét đẹp của bố và mẹ anh ấy. Lông mi con trai mà dài hơn cả con gái, thật đáng ghen tị mà. Còn cả sống mũi cao vút này nữa, có sức hút thật đấy..."
Seok Kyung mỉm cười đầy thỏa mãn khi được ngắm nhìn thỏa thích Seok Hoon mà không bị ai khác phát hiện. Ánh mắt của cô bỗng chốc tinh nghịch, không kiểm soát được, dừng lại ở đôi môi của Seok Hoon. Gương mặt cô tiến gần về phía gương mặt đang say giấc nồng của cậu, ngón tay không tự chủ được, trượt một đường lên sống mũi của cậu, rồi đến đôi môi ấy.
Chưa kịp để Seok Kyung trót lọt thực hiện hành động câu dẫn đầy nguy hiểm kia, đôi mắt Seok Hoon bỗng bất thình lình mở ra, khiến Seok Kyung có phần chột dạ, giật mình, ngã đè lên người Seok Hoon.
Seok Kyung hoàn toàn không hay biết, toàn bộ hành vi mờ ám nãy giờ của cô, đều đã hoàn toàn bị con người khó đoán kia nắm bắt được. Cô cố gắng nhúc nhích, nhằm thoát khỏi cảnh bị cậu chất vấn và dồn ép như lần trước. Thế nhưng, sự giãy giụa của cô, làm sao bì được với vòng vây rắn chắc của cậu chứ?
"Em có mưu đồ gì bất chính với anh đúng không, Seok Kyung?"
Nhận được câu hỏi nồng nặc sự ám muội của Seok Hoon, Seok Kyung vội lắc đầu lia lịa, nỗ lực chối bay chối biến:
"Làm gì có chứ. Em chỉ là, chỉ là ... muốn báo thức cho anh thôi. Chỉ đơn giản có vậy..."
"Vậy sao? Anh thì không nghĩ thế. Ánh mắt em cứ đảo qua đảo lại, nhìn gian lắm..."
"Thật đó, anh phải tin em, em thương anh còn không hết nữa là, sao phải có mưu đồ hãm hại anh chứ..."
Nhìn dáng vẻ căng thẳng đầy vụng về của Seok Kyung, Seok Hoon bật cười. Cô thật quá ngây ngô, và cũng đã hiểu sai ý của cậu. Cậu không hề muốn cáo buộc cô có ý đồ giết cậu, chỉ là cô gái ngốc nghếch này, thực sự không hiểu rõ cụm từ "mưu đồ bất chính" kia có nghĩa là gì, hay cũng có khả năng, là giả vờ không hiểu.
Seok Kyung không thấy bất kỳ phản ứng nào từ Seok Hoon, liền cho rằng cậu thực sự đang hiểu lầm và giận dỗi, bèn cúi đầu hôn thật nhanh vào trán cậu, rồi thừa cơ, nhảy xuống giường, thành công thoát khỏi cảnh tượng đầy xấu hổ.
Cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc, trước khi đóng cửa phòng, nói vọng lại:
"Anh mau dậy đi, còn chuẩn bị đi học."
Seok Kyung chuồn lẹ, để lại trong lòng Seok Hoon hàng tá cảm xúc xao động mãnh liệt. Cậu cảm giác toàn bộ cơ thể đều đã nóng lên khác thường từ khi nào. Nhìn vào gương phòng tắm, cậu phát hiện mặt cậu cũng đã đỏ ửng, bất giác cười ngoác mồm đầy sung sướng và hạnh phúc.
"Joo Seok Hoon à, xem ra thành quả của việc mày hi sinh thân mình đêm qua cũng thật xứng đáng nhỉ?"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com