Lời mời của Seok Kyung
"Seok Kyung à, con ốm sao?"
Shim Soo Ryeon đẩy cửa bước vào phòng, hay tin Seok Kyung vừa ngã bệnh và đau họng, người mẹ này bất chấp công việc bộn bề, vội lái xe về nhà để kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô con gái nhỏ.
"Con không sao đâu mẹ ạ. Chỉ là cảm cúm thông thường thôi, chắc nghỉ ngơi ít hôm sẽ khoẻ. Chủ yếu là con gái của mẹ không thể lên sân khấu hát trong lễ khai giảng rồi, mẹ không buồn vì điều này chứ?"
"Không đâu, sức khỏe con mới là điều quan trọng nhất. Con còn nhiều cơ hội khác, còn nhiều sân khấu khác đang đợi. Mẹ nhất định sẽ mong chờ ngày đó. Con nghỉ ngơi đi nha. Công chúa của mẹ thích ăn gì nào, hôm nay mẹ sẽ tự tay nấu cho con."
"Wow thích quá, món nào con cũng thích, chỉ cần là đồ ăn mẹ nấu, con sẽ ăn thật ngon miệng hehe." Seok Kyung nhõng nhẽo với mẹ Soo Ryeon.
"À Seok Kyung này, nếu con cảm thấy mệt quá không đi học nổi thì mẹ sẽ báo Seok Hoon xin phép cho con nghỉ vài hôm."
Seok Kyung như chột dạ chuyện gì, bèn nhanh nhảu đáp lời mẹ:
"Dạ, mẹ đừng nói gì với anh nha. Chuyện con ốm còn chưa báo anh biết. Con sợ anh lo lắng cho con. Dù gì mới chỉ khai giảng thôi, không thể vì chút bệnh vặt này mà làm phiền anh, mẹ nhỉ?"
Seok Kyung chớp chớp mắt, nhìn thái độ như muốn lấy lòng này của con bé, Shim Soo Ryeon đành gật đầu nhẹ xem như đồng ý vậy. Con gái cô quả thật trưởng thành lên từng ngày rồi, con bé đã biết nghĩ cho người khác nhiều hơn...
Điều Seok Kyung lo sợ nhất lúc này là Seok Hoon biết được chuyện cô giả ốm để rút khỏi tiết mục solo trong buổi khai giảng. Cậu mà biết chắc chắn sẽ chất vấn cô, khi ấy cô phải trả lời như thế nào mới hợp lí đây chứ.
"Cầu mong Joo Seok Hoon đừng phát hiện chuyện Joo Seok Kyung đau họng giả! Làm ơn đừng để anh ấy biết, ngày mai là khai giảng rồi..."
Seok Kyung nhắm mắt, chắp tay thầm cầu nguyện trong lòng. Cứ nghĩ đến những hành vi thay đổi khác lạ của cô ở kiếp này, càng ngày cô càng không dám nhìn thẳng vào mắt của Seok Hoon. Số lượng những việc kỳ quặc mà Seok Kyung che giấu Seok Hoon mỗi ngày một tăng, khiến bản thân Seok Kyung cũng rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Lòng cô vừa bứt rứt, vừa căng thẳng, mặt khác lí trí cô như có một sự quyết tâm đầy kiên định với mục đích lúc đầu khi cô mới trùng sinh.
"Xém nữa mình lại quên mất vụ tai nạn kiếp trước của Bae Ro Na. Mẹ con cậu ấy bị tai nạn xe hơi khi trên đường đến lễ khai giảng còn gì. Giờ phải tìm cách ngăn chặn sự cố kinh hoàng đó lại ngay..."
Seok Kyung đột nhiên nghĩ được sáng kiến, liền lấy điện thoại, nhấn máy gọi cho Bae Ro Na:
"Ro Na à, tôi là Seok Kyung. Hôm nay tôi muốn mời cậu qua nhà tôi ăn tối, không biết có tiện cho cậu không?"
"Cảm ơn vì lời mời của cậu nha Seok Kyung, vậy lát đến Hera Palace tớ sẽ gọi cậu."
Bae Ro Na nhận được cuộc gọi của Joo Seok Kyung thì trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc lâng lâng lạ thường, gương mặt cô bỗng chốc có chút nóng nhẹ.
"Lần đầu đến một nơi sang trọng như thế, mình nên mặc trang phục nào thì phù hợp nhỉ?" Bae Ro Na lần lượt lấy trong tủ đồ ra những set đồ yêu thích, lần lượt ướm vào người để lựa chọn. Đối với cô, bữa ăn tối hôm nay thật đặc biệt trong đời.
...
Nhận được tín hiệu đến nơi của Ro Na, Seok Kyung nhanh chân xuống tận sảnh để đón cô bạn lên penthouse. Shim Soo Ryeon thấy sự hiện diện của Bae Ro Na thì có chút ngạc nhiên.
"Mẹ ơi, hôm nay con rủ bạn mới của con đến nhà mình ăn cơm. Cậu ấy tên là Bae Ro Na."
"Cháu chào cô Soo Ryeon ạ."
"Ro Na đây mà, cháu và Seok Kyung nhà cô đã quen biết nhau rồi ư? Bất ngờ quá."
Người bất ngờ nhất lúc này chính là Joo Seok Kyung, trông cô có giống một đứa ngốc nghếch chen ngang vào tình cô cháu thắm thiết của hai người này không chứ.
"Mẹ và cậu ấy biết nhau sao? Thế mà chả nói con biết gì cả..."
Nhìn vẻ phụng phịu như hờn dỗi của Seok Kyung, Ro Na bèn lên tiếng giải vậy để làm dịu tình hình:
"Thật ra thì cô Soo Ryeon và mẹ tớ gần đây bắt đầu giao thiệp thân thiết với nhau, tớ cũng được cô ấy đưa về nhà một lần. Nhưng thú thật tớ không biết cô Soo Ryeon chính là mẹ của cậu đó. Seok Kyung à, đừng dỗi mà."
Seok Kyung thấy phản ứng của Ro Na thì trong lòng hết sức bực bội:
"Cậu ta nghĩ mình là con nít hay gì chứ. Mình chỉ ngạc nhiên chút xíu thôi, vậy mà cậu ta lại giải thích nhiều cứ như sợ mình hiểu lầm vậy. Thật chẳng hiểu nổi con người này... Gu của Joo Seok Hoon là đây sao."
Seok Kyung muốn cho qua chuyện, bèn cố tỏ vẻ như không quan tâm, nhanh chóng hướng dẫn Ro Na gõ cửa phòng Seok Hoon gọi cậu ra ăn cơm.
Ro Na lần đầu tiên gõ cửa phòng con trai, nên có chút ngại ngùng:
"Seok Hoon à, bữa tối chuẩn bị xong rồi, cậu ra ăn nhé."
Seok Hoon mở cửa phòng, vô cùng kinh ngạc khi đập vào mắt cậu là hình ảnh của cô bạn Bae Ro Na.
"Chào cậu, Bae Ro Na."
"Thật ngại quá, hôm nay tớ được Seok Kyung mời đến nhà chơi. Cậu ấy bảo tớ lên phòng gọi cậu ra ăn tối. Xin lỗi nếu hành động đó làm phiền cậu nhé, Seok Hoon."
"Ừm, không sao, đi thôi."
Bữa tối hôm nay chỉ có Shim Soo Ryeon và ba đứa nhóc, Joo Dan Tae vì bận bịu dự án mới ở công ty nên không về kịp bữa tối. Bốn người cùng nhau quây quần, thưởng thức bữa tối thật đầm ấm, quả là một cảnh tượng hạnh phúc.
"Ro Na này. Tối nay, cậu ngủ ở nhà tôi luôn được không?"
"Hả, cậu nói gì cơ, Seok Kyung?"
"Thì, tôi muốn rủ cậu ở lại nhà tôi đêm nay nè. Tôi thấy giờ cũng muộn rồi, đi ngoài đường cũng nguy hiểm đúng không?"
"Nhưng mà... có tiện không? Dù sao mai cũng là lễ khai giảng, mà lúc nãy tớ lại không mang theo đồng phục. Với cả, tớ còn chưa xin phép mẹ nữa..."
"Chuyện đấy cậu đừng lo, mẹ tôi gọi điện báo mẹ cậu rồi, mẹ cậu cũng đồng ý nên coi như ổn. Còn chuyện đồng phục, tôi có nhiều lắm, cậu lấy của tôi mặc. Xong chuyện nha, đừng lo nữa!"
Thấy lời đề nghị của Seok Kyung, Bae Ro Na có chút do dự, nhưng lại vì Seok Kyung giải quyết những vướng mắc của Ro Na quá gọn ghẽ, nên cô bé cũng thấy yên tâm hẳn.
"Nè, đây là đồ ngủ của tôi, cậu mặc đi."
"..."
"À bộ đó hơi dài với cậu nhỉ, để tôi lựa bộ khác. Đây, bộ này ngắn này, hợp với cậu đó. Duyệt luôn!"
"..."
Ro Na ngoài việc im lặng và làm theo thì chẳng biết nên phản ứng ra sao trước sự nhiệt tình quá mức của Seok Kyung.
Đêm đó, hai đứa, Seok Kyung và Ro Na, mỗi đứa chia nửa giường, nằm thật ngay ngắn, cố gắng nhắm mắt ngủ. Không biết có phải vì lạ giường hay không, mà Ro Na cứ thao thức mãi không ngủ được, tim cô bé cứ nhảy loạn xạ, mãi cho đến khoảng nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Một đêm thật dài trôi qua. Khi tỉnh giấc là 6h sáng, rõ ràng đêm qua mỗi đứa một bên giường, mà sáng nay, lại phát hiện đứa này trong vòng tay đứa còn lại, ôm nhau ngủ ngon lành. Seok Kyung và Ro Na nhìn nhau đầy ba chấm, rồi lật đật vào phòng tắm để xua bớt không khí ngượng ngùng và bối rối của cả hai lúc này.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com