Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nghi ngờ

"Thưa Chủ tịch, tôi vẫn chưa tìm ra được kẻ giật giây đằng sau hàng loạt bài đăng lùm xùm đó!"

"Đồ vô dụng! Cậu có thể nào bớt vô tích sự đi được không, hả? Mau nhặt não lên và tiếp tục điều tra cho tôi, nếu còn không có kết quả, cậu tự xác định cái mạng quèn của mình luôn là vừa."

Joo Dan Tae điên đảo, hất tung và đập vỡ hết những đồ vật ở trên bàn làm việc của mình, tiếp tục đạp cho thư ký Jo ngã lăn ra sàn, thương tích lại chồng thêm thương tích. Người thư ký trung thành ấy cũng chẳng dám trái lệnh, ngay lập tức cố gắng trụ dậy, cúi đầu chào rồi rời đi.

"Rốt cuộc, là kẻ nào gan lớn dám khui chuyện đời tư của Joo Dan Tae này chứ? Shim Soo Ryeon, là cô sao?"

Lòng Joo Dan Tae lúc này tràn ngập sự hằn học và dâng lên nhiều điểm nghi hoặc, khi chỉ trong vài tháng ngắn ngủi qua, từng tin đồn nối đuôi nhau xuất hiện, mà tất cả chúng, đều xoay quanh một người, là ông.

...

"Je Ni à, dạo này tôi thấy cậu không thèm để ý gì đến tôi cả. Cậu chán tôi rồi à?"

"Ừ. Chán rồi."

"Ơ. Cứ coi như tôi chưa nói gì, nhá! Yoo Je Ni, xin hãy nhìn Lee Min Hyuk một lát đi."

"Min Hyuk này!"

"Vâng."

"Cậu rảnh quá thì ngồi lấy bài tập ra làm đi. Đừng phí phạm thời gian ngồi đấy nói nhảm nữa. Thời gian quý hơn vàng bạc, hiểu không?"

"Từ khi Seok Kyung đi du học, tôi thấy cậu lạ lạ sao sao ấy. Cậu không còn nói nhiều như trước, kể cả với tôi. Cậu cũng không còn hào hứng với việc đi chơi, mà suốt ngày ru rú ở nhà cần mẫn học bài, luyện hát. Cậu thay đổi xoành xoạch khiến tôi cảm thấy không quen..."

"Lee Min Hyuk, tôi không muốn sau này phải hối tiếc vì những chuyện tôi chưa làm. Cậu cũng hãy nỗ lực chăm chỉ và tranh thủ thời gian ở bên gia đình của cậu đi. Có những thứ cứ ngỡ là mãi mãi nhưng rồi cũng sẽ bỏ ta đi mất. Cuộc đời này không lường trước được điều gì đâu..."

"Cậu càng nói tôi càng không hiểu gì cả..."

"Rồi đến một lúc nào đó cậu sẽ ngộ ra thôi..."

Je Ni hờ hững nói xong liền nhanh chóng xếp sách vở vào balo rồi rời lớp đi thẳng.

"Cậu có bí mật gì không thể chia sẻ được với tôi sao, Je Ni? Giữa chúng ta có khoảng cách xa như vậy ư..."

Min Hyuk ão não thở dài, lòng dâng lên một nỗi chua xót.

"Có lẽ, bấy lâu nay, tôi chưa hiểu hết về con người cậu, Je Ni à. Và rồi sau này, liệu tôi còn có cơ hội để hiểu cậu không đây? Đáp án của cậu dành cho tôi là gì, khi đã sắp nửa năm trôi qua mà cậu vẫn chưa hề gật đầu đồng ý hay nói lời từ chối?"

Bầu trời không phải lúc nào cũng màu xám. Chỉ là nỗi buồn làm ta chối bỏ những ngày xanh...

"Này, Lee Min Hyuk, cậu uống nhiều quá rồi đó, dừng lại đi!"

"Seok Hoon à, hôm nay tôi buồn, cậu mặc kệ tôi đi. Cậu chỉ cần ngồi đấy, không nói gì cũng được, là tôi xem như đã có người để trút bầu tâm sự rồi."

"Cậu bắt đầu lảm nhảm rồi đấy, để tôi gọi Je Ni..."

"Đừng! Cậu đừng có gọi cho Je Ni nha, làm ơn mà. Hiện giờ cậu ấy không muốn gặp tôi đâu, mà tôi cũng chả dám xuất hiện làm phiền cậu ấy."

"Các cậu sao vậy? Mới ngày nào còn chí chóe cãi nhau như chó với mèo, sao giờ lại như người dưng nước lã vậy? Cãi nhau hả?"

Min Hyuk cười khổ, tiếp tục nốc thêm 1 ly rượu nữa:

"Haha, tôi làm gì dám bật lại cậu ấy chứ, nói đúng hơn, tôi có tư cách giận sao? Seok Hoon à, cậu biết không, Je Ni chưa bao giờ chấp nhận lời tỏ tình của tôi. Thế nên, mối quan hệ của chúng tôi đã bình thường giờ lại càng bình thường hơn nữa. Thế đó!"

Seok Hoon vỗ vai Min Hyuk, vô cùng đồng cảm với tâm trạng của cậu bạn lúc này.

"Min Hyuk à, cậu hãy kiên nhẫn thêm một chút, chuyện tình cảm cũng giống như trồng hoa vậy, đủ nắng đủ mưa rồi hoa mới nở. Cậu đừng vội vàng quá, cũng đừng sớm nản lòng, có thể Je Ni đang có mối bận tâm riêng của cậu ấy, nên lúc này chưa thể nghĩ đến lời tỏ tình của cậu được."

Min Hyuk nhận thấy lời khuyên chân thành và hợp lý của Seok Hoon thì cũng đã vơi bớt nỗi phiền muộn và canh cánh trong lòng.

"Chà, Joo Seok Hoon! Không ngờ được ngay cả mấy chuyện tư vấn tâm lý tình cảm tuổi dậy thì như này mà cậu cũng đỉnh ghê luôn đó. Cậu có kinh nghiệm từ khi nào vậy, từ khi thích Seok Kyung à?"

Min Hyuk khều nhẹ vào tay Seok Hoon, cười châm chọc.

"Cậu đang cười nhạo tôi đấy à? Tôi còn thê thảm hơn cả cậu. Hôm nay là sinh nhật của tôi mà tôi phải hy sinh thân mình để tiếp rượu cho cậu, thật đáng thương quá đi!"

"..."

"Còn nữa, ít ra, cậu dù sao cũng được ngày ngày nhìn thấy Je Ni, được trò chuyện và ngồi bên cạnh cậu ấy. Còn tôi đây, người tôi thích chưa chắc đã thích tôi, mà ngay cả việc ngắm người ấy từ xa tôi cũng chẳng có cơ hội. Cậu bảo tôi có kinh nghiệm quái gì, khỉ khô ấy!"

Seok Hoon tuôn ra một tràng dài, nói ra nỗi lòng của bản thân cậu hiện tại. Cậu cũng tự rót cho mình một ly rượu đầy, một hơi uống cạn.

"Như cậu khuyên bảo tôi khi nãy đó, Seok Kyung có lẽ cũng cần thời gian để tiếp nhận mà. Nếu tôi là cậu ấy thì tôi cũng sốc lắm chứ bộ, kiểu như lâu nay đối xử với nhau như anh trai - em gái mà giờ đùng một phát biến thành kiểu yêu đương thì ai chả sững sờ chứ."

"..."

"Dù không rõ chuyện gì đang diễn ra giữa các cậu và gia đình, nhưng dẫu sao cậu cũng đã để mặc Seok Kyung một mình bên Mỹ, thế nên cái giá mà cậu phải trả chắc cũng không thuộc dạng vừa đâu. Nếu là tôi, tôi sẽ quên cậu luôn và đi thích một người khác cho bõ tức. Joo Seok Hoon, cậu sẵn sàng đi nhé!"

Min Hyuk nói xong thì lảo đảo đứng dậy, bước về phía thang máy, bấm nút về nhà, bỏ lại Seok Hoon một mình trong căn phòng sinh hoạt chung của Hera Kids, cùng với chai rượu đang dang dở.

Seok Hoon không còn đổ rượu ra ly nữa, mà cầm luôn cả chai, đổ trực tiếp vào vòm họng của mình, từng ngụm rượu cay nồng, đắng chát tuôn trao xuống cổ họng cậu, hương vị hệt như mớ cảm xúc hỗn tạp trong lòng cậu, kể từ ngày cậu rời xa Seok Kyung.

Seok Hoon lê từng bước loạng choạng, nặng nề trở về penthouse. Căn penthouse sang chảnh, rộng rãi giờ đây lại càng thêm đồ sộ, khi chẳng còn bao nhiêu con người thực sự sinh hoạt ở đây. Bố cậu không thường xuyên về nhà, mẹ Shim cũng đã lâu không còn ở đây nữa. Còn Seok Kyung, người luôn tạo tiếng cười râm ran và không khí náo nhiệt cho gia đình, lại bị chính cậu đẩy ra xa, khiến nơi này vô cùng trống vắng và hoang tàn.

Seok Hoon tiến thẳng vào phòng ngủ của cậu, cậu với lấy một trong những tấm hình chụp cùng Seok Kyung rồi ôm vào ngực, leo lên giường, nhắm mắt ngủ. Cảm giác có men rượu vào người thật kỳ diệu vô cùng, cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh, và cũng rất nhanh đã xuất hiện giấc mơ mà cậu luôn muốn có - giấc mơ có Seok Kyung.

Trong giấc mơ đó, Seok Kyung mỉm cười với cậu, còn nói rằng cô rất nhớ cậu. Không những thế, Seok Kyung còn chủ động hôn cậu, một nụ hôn lâu và mãnh liệt như chứa đựng bao cảm xúc và nỗi nhớ, giống như những gì lòng cậu trào dâng lúc này hướng về cô. Giấc mơ quá chân thực và hạnh phúc, khiến Seok Hoon vô cùng lưu luyến, chỉ khao khát đắm chìm mãi trong đó. Seok Hoon thà rằng mãi không tỉnh giấc, để cậu mãi được nhìn thấy Seok Kyung bên cạnh, được ôm ấp cô vào lòng, được ngửi thấy mùi hương thân thuộc của cô...

Seok Hoon tỉnh giấc đã là 7h sáng, cậu nặng nề ôm cái đầu đau ngồi dậy sau trận say đêm qua. Seok Hoon cố gắng chắp vá lại những hình ảnh mà cậu nhìn thấy trong giấc mơ vừa rồi, lại giật mình nhìn sang bên cạnh.

"Chỉ là một giấc mơ mà thôi, cớ sao lại sinh động và giống thật như thế?"

Seok Hoon cố thức tỉnh bản thân khỏi những ảo giác đang nhen nhóm trong người, rồi nhanh chóng rời giường vào WC.

"Lạ thật, sao cổ mình lại có mấy vết đỏ như bị côn trùng đốt vậy nhỉ? Rõ ràng ở độ cao thế này, làm gì có muỗi chứ? Lẽ nào, là do... dị ứng khi uống rượu ư?"

Seok Hoon thay đồng phục xong, định bụng đến phòng bếp uống vội cốc sữa và nướng chút bánh mì để ăn sáng rồi đi học. Bỗng nhiên, cậu phát hiện, trên bàn ăn vậy mà đã chuẩn bị sẵn những món ăn truyền thống của ngày sinh nhật: Canh rong biển, miến trộn, bánh gạo và một chiếc bánh kem xinh xắn, khắc chữ "Chúc Seok Hoon sinh nhật vui vẻ!".

Seok Hoon mỉm cười, vội lấy điện thoại ra, gọi ngay cho mẹ:

"Mẹ à, sinh nhật con..."

"Seok Hoon à, mẹ xin lỗi vì quá bận rộn nên đã bỏ lỡ mất ngày sinh nhật của con. Cuối tuần mẹ sẽ về nhà và nấu cho con những món thật ngon để bù đắp nhé. Chúc mừng sinh nhật muộn, con trai yêu quý của mẹ, Seok Hoon!"

"Vâng, con cảm ơn mẹ ạ!"

Cuộc gọi ngắn ngủi giữa Seok Hoon và Shim Soo Ryeon kết thúc, cũng là lúc Seok Hoon chấm dứt hẳn sự hoang mang và nghi ngờ của mình, về chủ nhân của những món ăn được bày trên bàn kia.

"Là em thật sao, Seok Kyung?"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com