Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quà tặng của Seok Hoon

"Làm gì mà lâu thế? Lẽ nào là 2 đứa ôm nhau tâm sự sao? Ha Eun Byeol và Joo Seok Kyung tình cảm thắm thiết vậy luôn hả haha."

"Nghĩ gì vậy? Ai thèm thân với cậu ta? Còn chẳng phải vì cái mớ bòng bong trong chuyện tình cảm của anh với cậu ta sao?"

"..."

"Khổ thân em, em vì phải làm người vận chuyển quà tặng cho anh nên mới tốn thời gian như vậy đây nè. Nhớ trả lương cho em đó."

Seok Kyung đem túi quà đẩy qua cho Seok Hoon tự xử, coi như cô đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình.

"Ơ?"

"Ơ cái gì, về thôi. Từ chiều đến giờ chưa ăn uống tử tế được miếng nào. Em đói meo mốc rồi đây."

...

Những làn gió mát khẽ lùa vào mái tóc của Seok Kyung, hai tay cô ôm chặt eo Seok Hoon, ngồi sau xe cậu, cô thấy thật bình yên.

Thoáng một cái, Seok Kyung và Seok Hoon đã được bước vào một bầu không khí trong lành và yên tĩnh thật khác với sự xập xình, huyên náo tại Hera Palace.

"Này, Joo Seok Hoon. Anh có bằng lái xe chưa đấy? Liệu chúng ta sẽ không bị bắt vì chưa đủ tuổi lái xe đấy chứ?"

"Không quan trọng."

"Hả? Gì? Cái gì không quan trọng?"

"Điều quan trọng bây giờ là phải lấp đầy cái bụng rỗng với đồ ăn ngon, không phải sao?"

"Ừ nhỉ, cơ mà giờ chúng ta đi đâu vậy? Không phải ăn ở nhà là được rồi à. Bày đặt ghê."

Seok Kyung bĩu môi, ra vẻ không thích thú dù trong lòng cô rất hào hứng vì được ra ngoài hít thở không khí thiên nhiên.

Seok Hoon không định trả lời Seok Kyung, cậu tập trung vào việc điều khiển thật an toàn chiếc moto động cơ phân khối lớn của cậu. Chở cả thế giới sau lưng thì phải khác chứ, sự bình an của Seok Kyung dĩ nhiên là ưu tiên hàng đầu của Seok Hoon lúc này rồi.

"Wow, Malatang và Malaxiangguo sao? Món tủ của em đây rồi. Hấp dẫn ghê. Lâu rồi em không được ăn, thèm quá đi mất."

Quả nhiên đối diện với đồ ăn yêu thích có khác, cặp mắt Seok Kyung lúc này không còn vẻ ủ rũ, chán chường như lúc nãy, mà lại long lanh, sáng rực.

"Đúng là con thỏ háu ăn. Em ăn từ từ thôi, chả ai tranh giành với em đâu."

"Anh... cũng... ăn... đi..." Seok Kyung đang nhai nhồm nhoàm ngon lành, thấy Seok Hoon đang nhìn chằm chằm vào mình thì cũng cố gắng bảo cậu ăn một ít.

"Ừ. Ngon không?" Seok Hoon cười dịu dàng ngắm bộ dạng vô tư, thoải mái khi ăn của cô.

Seok Kyung vô cùng đánh giá cao hương vị của món ăn, bèn khẽ gật đầu, nhưng không khỏi thắc mắc:

"Làm thế nào mà anh biết được quán này hay vậy? Chỗ này chỉ là quán ăn nhỏ lề đường, lại còn ở một nơi khá vắng."

"Có dịp anh sẽ kể em biết. Nói chung thì quán này tuy bé nhưng lại rất đông khách, mà trong số đó, đa phần là khách quen hoặc khách được bạn bè giới thiệu nên đến ăn thử. Vị trí quán cũng không phải ở trung tâm, nhưng anh nghĩ không phải vì thế mà quán lại thiếu sức hút, đúng không?"

"Ừm, đồng ý. Chắc có lẽ cũng bởi vì những điều anh nói mà em thích chỗ này rồi đó. Em chả có hứng thú mấy với các nhà hàng ở trung tâm nữa. Không hiểu sao chứ, ăn ở đây vừa ngon vừa cảm giác như đang tận hưởng cuộc sống thật sự vậy. Malatang và Malaxiangguo phải ăn lề đường như này mới đúng bài nè hahahaha."

Thấy được tâm trạng vui vẻ và thích thú của Seok Kyung, Seok Hoon cảm thấy vui lây, cậu mỉm cười nhìn cô, trong lòng cảm thấy bình yên vô cùng.

"Đi, dẫn em đi dạo mát cho khuây khỏa."

"Okay. Phải đi bộ xíu cho tiêu bớt calo mới được, ăn tối trễ thế này dễ tăng cân lắm."

"Nói vớ vẩn gì thế, em chưa đủ gầy à? Đến cái cân cũng muốn quỳ lạy van xin em đừng giảm đó. Em bây giờ phải ăn uống điều độ vào, không được nhịn ăn đâu. Rõ chưa?"

"Thì em nói vậy thôi, chứ anh biết rõ đứa em gái này của anh có bao giờ mất đi niềm đam mê bất diệt với đồ ăn đâu chứ."

Cả hai đều cười giòn tan thật sảng khoái, cô và cậu luôn tự nhiên với nhau như thế, hệt như những người bằng hữu thân thiết lâu năm vậy, chỉ nhìn nhau thôi cũng hiểu đối phương muốn nói gì.

Bờ sông Hàn hôm nay có vẻ khá vắng, từng cơn gió mát lành thoảng qua, khiến lòng người cũng dịu đi nhiều phần.

"Đây. Quà cho em."

"Ủa gì vậy? Sao tự nhiên tặng quà cho em?"

"Ừm... thì quà chúc mừng em vào Cheong Ah, được chưa?"

"Hahaha, dây chuyền này xinh xắn quá nè. Mà có vẻ như không giống thiết kế của các hãng quen thuộc em hay dùng, cái này là hàng thủ công hả?"

"Ừ, tất nhiên rồi, dây chuyền này có một không hai đó nha."

"Đừng có nói với em là anh tự chọn rồi tự thiết kế đó chứ." Seok Kyung quay sang nhìn Seok Hoon với ánh mắt dò xét xen lẫn sự tò mò.

"Ờ thì trưa nay cũng rảnh rỗi, nên anh tự tay làm mặt dây chuyền đó. Có một tiệm khá nổi tiếng về việc làm đồ trang sức thủ công ở gần đây, họ cũng có tổ chức dạy khách tự thiết kế và làm ra sản phẩm cho riêng mình nữa. Anh thấy cũng có vẻ thú vị nên mới thử xem."

"Wowww. Anh làm em bất ngờ ghê đó. Joo Seok Hoon cũng có mặt yêu thích đồ hand-made hả ta? Sao đó giờ em không biết nhỉ? Động lực nào đã đưa anh tôi vào con đường này vậy trời?"

Seok Kyung vô cùng ngạc nhiên với khía cạnh này của Seok Hoon. Không ngờ người anh tưởng chừng như khô khan này của cô hóa ra lại có óc sáng tạo và cũng khéo tay phết đó chứ.

"Sợi dây chuyền này khá đa năng đó, cái vòng tròn này vừa có thể làm mặt dây chuyền, vừa có thể làm nhẫn này."

Seok Kyung "ồ" lên đầy thích thú. Seok Hoon thấy cô có vẻ yêu thích món quà này như thế thì cậu cảm giác thật mãn nguyện.

"Em thích là được."

"Cảm ơn anh nhiều nhé. Vì trước giờ chưa có ai tặng em món quà thủ công như này, nên sợi dây chuyền này có ý nghĩa đặc biệt với em lắm đó."

"Chứ cái hộp quà búp bê mà lúc sáng em vừa khoe thì sao? Đó cũng là đồ thủ công đó thôi."

"Thì món quà đó cũng ý nghĩa, nhưng em cũng đâu biết người tặng là ai đâu, nên cũng chẳng biết làm thế nào, trừ việc cất giữ."

"Ừmmm... vậy sợi dây chuyền này, với con búp bê đó... Em thích cái nào hơn?"

"Hả? Em thích cái nào hơn à... Hừmmm. Đừng có nói là anh ghen tị với con búp bê đó nên mới nỗ lực làm sợi dây chuyền này đó nha! Phải không đó?"

Seok Kyung nhìn phản ứng có chút ngây ngốc của Seok Hoon bèn nhìn cậu cười châm chọc. Seok Hoon tất nhiên bị đánh trúng tim đen nên đang cố vặn óc để đáp lại, không biết nói sao cho hợp lí và đỡ "quê" đây nữa.

"Em cứ trả lời anh đi đã. Em thích quà tặng nào hơn?"

"Em thích anh. Câu trả lời này vừa ý anh rồi chứ?"

"..."

"Hỏi thừa ghê, anh là anh trai sinh đôi yêu dấu của em, dĩ nhiên em phải thích anh nhất rồi, nên quà gì của anh em cũng đều thích cả. Đừng có lo xa nữa, em còn chưa biết Ha Eun Byeol tặng gì cho anh đâu, còn anh thì hay rồi, quà gì của em cũng ráng xem cho bằng được. Chúa tể của camera xin phép gọi tên anh - Joo Seok Hoon."

Trái tim của Seok Hoon lúc bấy giờ vẫn chưa hồi phục lại nhịp đập bình thường sau câu nói gây rung động của Seok Kyung lúc nãy. Thực sự, càng ở bên cạnh Seok Kyung, càng ngày trái tim cậu càng "bệnh" nặng hơn thì phải.

"Biết bao giờ em ấy mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói đó chứ? Câu đó không thể được tùy tiện thốt ra như vậy đâu, Seok Kyung à. Nhỡ như người nghe hiểu lầm, thì sao hả?..."

Seok Hoon cố xua đi những cảm xúc bối rối, xao động trong lòng cậu, rồi vờ như không có gì, tự tin đáp lại lời Seok Kyung.

"Cậu ấy tặng anh một chiếc khăn choàng cổ, cũng khá đẹp. Em thích thì lát về nhà mở ra xem, anh để luôn trong phòng em đó."

"Ủa gì vậy trời, quà của anh sao để phòng em làm gì? Kỳ ghê."

"Đồ của anh cũng như đồ của em mà."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com