Sâu thẳm
Kỳ nghỉ Tết Seollal cũng chóng vánh trôi đi, học sinh Cheong Ah lại tiếp tục trở về trường, dồn sức vào học kỳ 2 lớp 11 và sớm tập trung ôn luyện cấp tốc chương trình lớp 12 để chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ thi Suneung vào năm sau.
"Nghe nói cậu đã học xong chương trình cấp 3 bên Juilliard rồi phải không Seok Kyung? Vậy mà cậu vẫn muốn đến Cheong Ah học tiếp à?" Je Ni hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
"Ừ, dẫu sao giờ cũng chẳng có việc gì để làm hết, nên tôi đến lớp cùng các cậu để giết thời gian cũng vui."
Ro Na như nhớ ra điều gì, quay sang rủ rê tụi con gái:
"Chúng ta selfie một tấm đánh dấu ngày đi học đầu tiên của năm mới đi. À mà, Seok Kyung này, Seol Ah không đi học cùng cậu à?"
"Chị ấy bận chuyện ở cô nhi viện rồi, không hứng thú gì mấy với việc đến Cheong Ah đâu. Chị ấy cũng ghét sự ồn ào và đông đúc lắm, cái con người hướng nội đó... Mà thôi, chúng ta chụp hình đi!"
Cả bọn gồm Seok Kyung, Eun Byeol, Ro Na và Je Ni kéo nhau chụp ảnh, cũng đã lâu mới có một tấm ảnh chụp chung hẳn hoi, đàng hoàng.
Giờ giải lao, Ro Na định bụng mời cả đám đến canteen ăn vặt, nhưng vừa đặt bút xuống thì không thấy bóng dáng ai khác ngoài Seok Kyung, có vẻ như ai nấy cũng đã có hẹn trước.
"Đi thôi, tôi đi cùng cậu!"
Ro Na nhướn mày hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Seok Kyung, giống như đã biết rõ ý định của đối phương vậy.
"Cậu không có điều gì cần nói với tôi sao, Ha Ro Na?"
Ro Na hơi đơ người ra một lúc, rồi nhẹ nhàng mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Seok Kyung:
"Seok Kyung à, cậu đang muốn ám chỉ chuyện gì vậy, tớ..."
"Chuyện tình cảm của cậu."
Seok Kyung thẳng thừng đáp lại mà không hề lúng túng hay suy nghĩ tới lui. Cô đang háo hức chờ đợi xem thái độ và phản hồi của Ro Na như thế nào. Seok Kyung cũng muốn kiểm chứng điều mà khi ấy ở Busan, Seok Hoon đã nhận định một cách chắc chắn.
Lòng Ro Na lúc bấy giờ đã không còn nhiều gợn sóng như xưa, vì trong thời gian qua, tự trái tim Ro Na đã xác định rõ cảm xúc, lý trí cũng đã đưa ra tín hiệu cảnh báo kịp thời, phanh lại mớ tình cảm hão huyền và không có kết cục tốt đó của mình. Ro Na tĩnh lặng mười mấy giây, rồi cũng thẳng thắn trả lời câu hỏi hiểm hóc của Seok Kyung:
"Tớ không rõ cậu đã phát hiện từ khi nào, nhưng sự thật, người tớ thích là cậu, là Seok Kyung mạnh mẽ, dám nghĩ dám làm, một Seok Kyung cá tính độc nhất vô nhị, một Seok Kyung xinh đẹp, thông minh và không để bất kỳ ai ăn hiếp những người mà cậu yêu quý. Đúng vậy, người mà tớ dành cảm xúc đặc biệt khi ấy, là Seok Kyung, chứ không phải Seok Hoon như mọi người đồn thổi."
"Cậu thực sự..."
"Phải. Cậu biết không, nụ cười hạnh phúc khi lần đầu tớ được đứng trên sân khấu độc diễn tại lễ khai giảng khi đó, là hướng về phía cậu. Hộp sữa chuối mà tớ mua năm đó, cũng là dành cho cậu - người đầu tiên sẵn sàng đưa tay giúp đỡ tớ bất chấp khoảng cách về địa vị xã hội. Mỗi lần cậu có chuyện buồn hay bị tổn thương dù là tinh thần hay thể chất, tớ đều rất đau lòng. Cái hôm cậu vì tớ mà lao vào đánh nhau với tụi côn đồ, chân cậu bị thương khiến tớ ray rứt mãi, nên mới nhờ Seok Hoon chuyển thuốc giúp cho cậu, vì nếu tớ trực tiếp đưa, chắc có lẽ cậu lại tiếp tục cười vào mặt tớ rồi lại chối bỏ mà không chịu dùng, phải không?"
"Ro Na à, sao có thể chứ? Cậu biết không, tôi chưa bao giờ trực tiếp nói ra điều này với bất kỳ ai khác trong Little Hera trừ Seok Hoon cả, rằng tôi đã trùng sinh, có nghĩa là tôi thực sự không phải là Seok Kyung thuần túy của kiếp này, mà là Seok Kyung từ kiếp trước xuyên tới, rồi sống dưới danh nghĩa của Seok Kyung kiếp này mà thôi. Ở kiếp đó, người cậu thích là Seok Hoon mà, hai người còn hẹn hò với nhau nữa đấy, tôi chắc chắn cậu và Seok Hoon trong thế giới đó thực sự có cảm tình với nhau."
Ro Na chỉ cười nhẹ, rồi thản nhiên đáp lại đầy tự tin:
"Tớ chưa bao giờ nghe được chuyện này, nhưng tớ và chị tớ cũng đã âm thầm suy luận bấy lâu nay, nên cũng đoán ra được phần nào. Chị Eun Byeol bảo với tớ rằng, cậu có lẽ là một Seok Kyung hoàn toàn khác với Seok Kyung cùng chị ấy lớn lên từ bé, cậu đã thay đổi rất nhiều từ thời điểm bước sang cấp 3. Giờ thì, có vẻ như chuyện không còn ở mức đoán bừa nữa nhỉ, mà đã thành sự thật rồi. Về phần mối quan hệ giữa tớ và Seok Hoon, tớ không rõ ở kiếp đó tụi tớ đã trải qua những gì, tính cách và tâm hồn như thế nào, nhưng tớ có thể khẳng định với cậu một điều, ở kiếp này, tớ chưa hề xem Seok Hoon là một đối tượng nào khác ngoài bạn bè, và Seok Hoon cũng có cảm xúc tương tự. Người cậu ấy thích là cậu, người cậu ấy quan tâm và yêu thương nhất trên đời là cậu, Seok Kyung à!"
Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao kết thúc, cũng đã chấm dứt cuộc trò chuyện có phần căng thẳng giữa Seok Kyung và Ro Na.
...
"Seok Kyung à!"
"..."
"Shim Seok Kyung!"
"..."
"Joo Seok Kyung!"
"..."
"Vợ ơi!"
"Hả?"
Seok Kyung đang miên man chìm đắm trong mớ suy nghĩ riêng của mình nên chẳng để tâm đến việc Seok Hoon đang cố gắng thu hút sự chú ý của cô từ nãy giờ.
"Quả nhiên anh phải gọi em bằng "vợ" mới khiến em để mắt đến anh, vậy từ nay anh sẽ gọi em như thế nhé, Seok Kyung của anh?"
"Gì vậy trời, dẹp ngay, sến súa chết đi được, anh lại đi học cái thói vớ vẩn đó từ đứa em trai sinh đôi Eun Chan của mình đó hả? Đúng là cùng một giuộc, chả khác gì nhau, dẻo mồm lẻo mép."
Seok Hoon nhẹ nhàng đặt cằm mình vai Seok Kyung, ôm cô từ phía sau, nhỏ nhẹ hỏi dò đầy tò mò:
"Vợ à, giờ giải lao hôm nay em với Ro Na sao lại đi riêng với nhau vậy? Hai người đã nói những gì thế?"
Seok Kyung nhíu mày lộ vẻ khó chịu.
"Anh trở nên nhiều chuyện từ khi nào thế? Chuyện con gái với nhau mà tò mò làm gì! Thật là..."
"Thì anh chỉ hỏi bâng quơ thôi, không muốn tiết lộ cũng không sao, anh cũng chả thèm hóng chuyện của em và Ro Na đâu đấy nhé!"
Seok Hoon biết rõ hành vi có phần không đứng đắn lắm của mình thì có phần ngượng nghịu, đành ra vẻ như không quan tâm nữa.
Seok Kyung cũng chẳng muốn so đo thêm với Seok Hoon, nhưng chợt nhớ đến điều gì, gương mặt cô ánh lên sự nghiêm túc và chân thành, quay người lại, nhìn chằm chằm vào mắt Seok Hoon.
"Seok Hoon này!"
"Dạ, anh nghe!"
"Kiếp trước anh và Ro Na có tình cảm thật lòng với nhau, đúng không?" Seok Kyung đi thẳng vào vấn đề, cô không có tâm trạng để lòng vòng nữa.
Seok Hoon ngay tắp lự đáp lại, không hề tốn sức lăn tăn hay cân nhắc chuyện gì.
"Nhìn từ ngoài vào thì có vẻ là như vậy, nhưng thật ra, Ro Na và anh không hề có cảm xúc trên mức tình bạn với nhau đâu. Ro Na ở kiếp đó một mặt vì muốn chọc tức, dằn mặt Eun Byeol nên mới muốn tỏ ra thích anh, một mặt khác, cậu ấy muốn tiếp cận em, muốn gần gũi và thân thiết với em hơn, nên mới muốn thông qua việc hẹn hò với anh, mà thuận tiện thực hiện được kế hoạch của cậu ấy."
"Chuyện Eun Byeol em có thể hiểu được, còn chuyện kia, thật khó tưởng tượng được, hai người đã từng dành những cử chỉ ân cần, ngọt ngào với nhau đến vậy cơ mà, sao có thể dễ dàng kết luận đó chỉ là một vở kịch giả dối chứ? Lẽ nào anh cũng chưa từng có bất kỳ cảm xúc rung động nào với Ro Na ư, Joo Seok Hoon?"
"Seok Kyung à, thực sự chuyện đấy rất khó tin, gần như không ai phát hiện ra cả. Em còn nhớ lúc chúng ta lần đầu đến nhà của Ro Na chơi ở kiếp trước chứ? Lần đó anh vô tình đi qua, nên bắt gặp em đang xem trộm nhật ký của Ro Na, rồi sau đó đến lượt Eun Byeol cũng vì tò mò mà mở ra xem. Thế nhưng, điều mà hai người thấy được, chỉ là một trang nhật ký trong rất nhiều trang trong cuốn sổ đó mà thôi. Ro Na vốn không hướng tình cảm chân thật tới anh, người mà cậu ấy hướng tới là em, nhưng vì xu hướng cảm xúc đó có hơi khác với lẽ thường, nên cậu ấy mới ghi lại những cung bậc cảm xúc của bản thân, và những trường hợp mà cậu ấy nghĩ tới, trong đó có khả năng cho rằng cậu ấy thích anh, trùng hợp thay lại bị em và Eun Byeol vừa vặn xem trúng..."
Seok Kyung thực sự sửng sốt vì cuối cùng cũng đã móc nối được những chuỗi sự kiện khiến cô hoang mang lại với nhau.
Seok Hoon nhận thấy tâm trạng của Seok Kyung có vẻ như đã hiểu thấu mọi chuyện, nên cũng giải thích nốt với cô để dọn sạch mọi hiểu lầm.
"Kiếp trước, anh đã phát hiện ra chuyện em và anh không phải là anh em ruột từ những năm cấp hai rồi. Trong một lần vô tình vào phòng làm việc của bố để tìm đồ, anh đã nhìn thấy được giấy khai sinh thật của em, trong đó những thông tin cá nhân của em như ngày sinh, nơi sinh, nhóm máu... hoàn toàn khác hẳn với hồ sơ mà bấy lâu em sử dụng. Anh thấy chuyện đó quá vô lý và đáng ngờ, nên đã âm thầm đem đi xác nhận, mới chắc chắn được, chúng ta hoàn toàn chẳng có quan hệ huyết thống gì với nhau cả."
"..."
"Sau đấy, dần dần, anh cảm nhận được cảm xúc của mình có hơi khác lạ và thay đổi mỗi khi tiếp xúc với em, nó không đơn thuần là cảm giác muốn che chở và yêu thương như một người anh trai dành cho em gái của mình nữa. Trái tim anh ngày càng đập loạn nhịp, cơ thể anh cũng ngày càng phản ứng kỳ lạ mỗi khi ở cạnh em. Tuy nhiên, anh cũng không dám chắc rằng đó chỉ là rung động nhất thời hay phải chăng chỉ là ngộ nhận, nên anh đành cố chấp xem như chưa biết được sự thật, cố diễn cho tròn vai người anh trai sinh đôi chiều chuộng em gái trước mặt tất cả mọi người. Kể cả việc quyết định hẹn hò với Ro Na, đó cũng là một trong những phương pháp của anh để thử nghiệm cảm xúc sâu thẳm trong lòng mình. Đến lúc anh chắc chắn xác nhận được cảm xúc của bản thân thì cũng đã muộn màng, vì khi đó, em đã mất tích, chính sự vô tâm và ích kỷ của anh đã đánh mất em, cũng đánh mất tình yêu của cuộc đời mình..."
"Anh thực sự đã từng đau khổ và buồn bã khi em biến mất ở kiếp đó sao?"
"Tất nhiên rồi, anh cùng với mẹ bằng mọi giá, tìm đủ mọi cách để truy lùng tung tích của em, thế nhưng không hề thấy bóng dáng của em đâu cả, kể cả huy động cảnh sát vào cuộc, và bố cũng khai ra nơi giam cầm em trong khoảng thời gian đó, nhưng tuyệt nhiên vẫn chẳng tìm thấy em, ngoài mấy vết máu rỉ ra từ vết thương trong quá trình em chạy thoát khỏi khu trại giáo dưỡng."
"Vậy sau đó, bằng cách nào mà anh xuyên qua kiếp này vậy?"
"Em còn nhớ bà thầy bói ở Hera không? Trước đó, có lần chúng ta bắt gặp mẹ Je Ni và mẹ Min Hyuk lén lút, thấp thỏm bước ra từ chỗ đó, nên anh mới tìm hiểu, thì biết được chủ nhân của căn hộ đó là một thầy bói khá cao tay. Đến lúc vô vọng nhất, anh chỉ nghĩ đến phép màu của tâm linh, nên lập tức đến tìm bà ấy, mới được mách bảo cái cách để được gặp lại em, đó là quay lại khu rừng nơi em đã từng băng qua, lấy máu ở tim mình, hòa cùng với số máu sót lại của em, cùng một số nghi thức khác. Anh đã làm theo và thành công, cuối cùng chúng ta thực sự đã được ở bên nhau rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com