Chương 4: Những đoạn đường chưa đi
Mỗi sáng, Minh thức dậy sớm, ngắm nhìn mặt trời dần lên từ phía đồi xa, với ánh sáng nhạt nhòa chiếu xuống mặt đất. Trong cái không khí se lạnh của buổi sáng, cậu cảm nhận được sự yên tĩnh của làng quê, nơi không có sự ồn ào của thành phố, không có những ánh đèn sáng lấp lánh. Đó là nơi mà Minh đã sống suốt mười bốn năm qua, nơi cậu cảm thấy an toàn, bình yên và không có gì thay đổi. Nhưng giờ đây, Minh không còn cảm thấy hài lòng với sự bình yên ấy nữa. Cậu không thể phủ nhận rằng Linh đã khiến cậu cảm thấy khác, khiến cậu nhận ra rằng thế giới ngoài kia rộng lớn hơn rất nhiều. Sự thay đổi ấy đến từ những khoảnh khắc nhỏ bé mà Minh có được khi ở cạnh Linh. Những lần cô cười tươi như một đóa hoa rực rỡ, những cuộc trò chuyện đầy nhiệt huyết về tương lai, về những ước mơ mà cậu không bao giờ dám mơ tới. Linh giống như một cơn sóng lớn ập vào cuộc sống của Minh, cuốn cậu ra khỏi cái vỏ bọc an toàn của mình. Minh nhận ra rằng những gì cậu đã sống qua, những gì cậu từng cho là đủ, bây giờ chỉ như một cơn gió thoảng qua, nhạt nhòa và không đủ ý nghĩa. Ngày hôm đó, Minh quyết định không tiếp tục sống trong cái bóng của chính mình nữa. Cậu không thể cứ mãi sống trong sự lặng lẽ của làng quê, mãi mãi làm một người con trai bình thường, chẳng có gì nổi bật. Cậu biết mình phải thay đổi, phải tìm ra một con đường khác, một con đường mà Linh có thể nhìn thấy, một con đường mà cậu có thể bước đi một cách tự tin, mà không phải sợ hãi những điều chưa biết. Nhưng cậu cũng biết rằng con đường này không hề dễ dàng. Minh quyết định sẽ bắt đầu từ những thứ nhỏ nhất. Cậu sẽ học cách để bản thân mạnh mẽ hơn, sẽ không để những nỗi lo lắng và sự tự ti làm chủ bản thân mình nữa. Cậu bắt đầu thay đổi thói quen, chăm chỉ hơn trong học tập, dành nhiều thời gian hơn để rèn luyện bản thân, không chỉ vì Linh, mà vì chính mình. Cậu không còn muốn là người đứng sau và nhìn những người khác bước đi trên con đường mình muốn đi. Cậu muốn tự mình mở ra cánh cửa mới, tìm lấy cơ hội cho bản thân, dù có khó khăn đến đâu. Nhưng khi Minh nghĩ về Linh, cậu lại không thể phủ nhận rằng có một nỗi sợ hãi khác đang dần lớn lên trong lòng mình. Linh là một cô gái mạnh mẽ, đầy ước mơ và khát vọng. Cô luôn tiến về phía trước, dấn thân vào những điều mới mẻ, không sợ hãi và không bao giờ ngừng vươn lên. Còn Minh, cậu chỉ là một chàng trai quê mùa, sống trong những khái niệm giản dị về cuộc sống, không có nhiều mơ ước lớn lao. Liệu Linh có cảm nhận được sự thay đổi của cậu? Liệu cô ấy có thể hiểu được những gì Minh đang trải qua trong lòng mình? Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu Minh, làm cậu không thể yên lòng. Cậu tự hỏi liệu Linh có nhìn thấy cậu như một phần trong những ước mơ của cô ấy hay không? Liệu có một ngày nào đó, khi Linh đạt được những điều cô ấy muốn, cô ấy sẽ nghĩ đến cậu, người đã ở bên cạnh cô, dù chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của cô? Một ngày, khi Minh ngồi bên bờ hồ, nhìn ngắm mặt trời lặn, Linh lại xuất hiện. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống cạnh Minh. Trong không gian vắng lặng ấy, không có ai nói một lời, nhưng Minh cảm thấy như có một sự giao tiếp thầm lặng giữa hai người. Minh biết Linh đang suy nghĩ về điều gì đó, giống như cậu vậy. Cậu không hỏi cô, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, cảm nhận hơi thở của cuộc sống, và sự hiện diện của Linh bên mình.
- "Minh..." Linh lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng, như thể đang thử thách điều gì đó trong lòng mình. "Cậu có bao giờ nghĩ về những điều lớn lao hơn, những điều mà chúng ta có thể đạt được trong tương lai không?"
Minh nhìn Linh, cảm nhận được sự mong đợi trong ánh mắt của cô. Cậu cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, nhưng cũng đồng thời, một thứ gì đó mạnh mẽ hơn lại trỗi dậy. Cậu biết rằng Linh không chỉ đang nói về những ước mơ của cô ấy, mà còn là của cậu, của cả hai người. Cậu không thể cứ mãi đứng yên, không thể chỉ mãi sống trong cái bóng của chính mình.
- "Mình không biết... Có thể mình chưa đủ mạnh mẽ để đi theo những con đường lớn ấy." Minh trả lời, giọng cậu hơi khàn, như thể muốn giấu đi những cảm xúc đang dâng trào. "Mình chỉ là một người con trai bình thường, sống trong làng quê này. Mình chưa có gì... lớn lao để đạt được."
Linh không trả lời ngay lập tức. Cô chỉ nhìn Minh với ánh mắt dịu dàng, rồi khẽ mỉm cười.
- "Minh, cuộc sống không phải là việc chúng ta có nhiều thứ, mà là việc chúng ta có đủ can đảm để làm những điều mà mình tin là đúng. Dù là con đường ngắn hay dài, nếu chúng ta không bước đi, thì sẽ chẳng bao giờ biết được mình có thể đi được bao xa."
Minh im lặng, không nói gì thêm. Cậu biết, những lời Linh nói không chỉ là lời khuyên, mà là một sự động viên, một lời nhắc nhở rằng, dù con đường có khó khăn đến đâu, nếu cậu dám bước ra khỏi cái vỏ bọc của mình, cậu sẽ tìm thấy một thế giới mới, một thế giới mà trước kia Minh chưa bao giờ nghĩ tới. Khi ánh hoàng hôn dần tắt, Minh và Linh đứng dậy, nhìn nhau lần cuối trước khi chia tay. Cảm giác trong lòng Minh lúc này thật lạ lẫm. Cậu không biết con đường phía trước sẽ dẫn mình đi đâu, nhưng cậu biết một điều chắc chắn – nếu không dám bước ra, cậu sẽ mãi mãi không bao giờ biết được cuộc sống có thể tuyệt vời như thế nào. Cậu mỉm cười với Linh lần cuối, rồi quay bước đi. Cảm giác sợ hãi vẫn còn đó, nhưng Minh không còn cảm thấy cô đơn nữa. Vì ít nhất, Minh đã có một người bạn đồng hành trên con đường ấy. Dù Linh không phải là người đi cùng cậu suốt cả cuộc đời, nhưng sự hiện diện của cô ấy trong những khoảnh khắc quan trọng đã khiến Minh mạnh mẽ hơn, giúp cậu nhận ra rằng mình có thể làm được nhiều điều hơn những gì cậu nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com