Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gặp Lại

🌧 

"Có những lần gặp lại,
Khoảng cách và ánh mắt đủ khiến trái tim rung lên mà không cần lời nói."

Phòng họp trụ sở Trần Group sáng sủa, nhưng không ấm áp.
Ánh sáng tự nhiên xuyên qua kính, chiếu lên bàn gỗ dài, phản chiếu mặt mọi người như những bóng hình lạnh lùng.
Mộc Dao bước vào, cầm hồ sơ và máy tính bảng. Tim cô đập nhanh, nhưng cố giữ bình tĩnh.

Viễn An đứng đầu bàn, nhìn cô, dáng thẳng, ánh mắt vẫn lạnh nhưng sâu sắc, như biển tối vào chiều hoàng hôn.

"Chào cô Hạ Mộc Dao. Chúng tôi đã theo dõi những dự án trước của cô. Mong cô sẽ hợp tác tốt với Trần Group."

Cô gật đầu, giọng nhẹ:

"Rất vui được hợp tác, anh Viễn An."

Cuộc họp diễn ra lịch sự, ngắn gọn. Anh giải thích mục tiêu dự án "Hồn Biển Việt Nam": bảo tồn văn hóa biển, quảng bá du lịch và hải sản truyền thống.

"Cô sẽ có toàn quyền sáng tạo nội dung, miễn đạt được mục tiêu."

Mộc Dao nghe, thấy sự tin tưởng nhưng cũng xa cách.
Cô ngồi xuống, mở máy tính bảng, bắt đầu ghi chú, nhưng mắt không rời anh.

Khoảng cách giữa họ lớn về không gian, nhưng nhỏ về ánh mắt.
Mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau, Mộc Dao cảm thấy tim mình rung nhẹ — vừa muốn rời đi để tránh cảm xúc rối rắm, vừa không thể rời mắt khỏi anh.

Anh vẫn thế... vẫn lạnh, vẫn trầm, nhưng sao lại khiến cô vừa sợ vừa bị hút mạnh đến vậy?

Cuộc họp kết thúc nhanh chóng. Anh đứng dậy, không nhìn ai khác ngoài cô, nói nhẹ:

"Chúng ta sẽ cùng tiến bước. Đừng làm tôi thất vọng."

Cô gật đầu, vừa cảm thấy áp lực vừa lạ kỳ bị cuốn hút.
Khi anh rời phòng, cô quay lại nhìn bàn làm việc trống, tim vẫn còn đập dồn dập.

Khoảnh khắc này, giữa lịch sự và khoảng cách,
Anh đã chạm vào một nơi trong cô, nơi cô không thể giải thích.

Máy tính bảng mở sẵn, những ý tưởng về biển, về sóng, về câu chuyện con người đang nhảy múa trong đầu cô.
Nhưng trong từng ý tưởng, một hình bóng u uẩn vẫn len lỏi — Viễn An, người đàn ông đã cứu cô giữa cơn bão, giờ là đồng hành và thách thức, khiến trái tim cô vừa rối vừa say.

"Có những người đến không để dẫn lối,
Mà chỉ để soi rõ bóng tối và ánh sáng trong lòng người khác."

Hà Nội những ngày đầu thu, trời se lạnh, mưa lất phất từ sáng tới trưa.
Mộc Dao bước vào một studio nhỏ, nơi Trần Khánh Vân đang hướng dẫn lớp yoga.
Cô cao, dáng chuẩn, ánh mắt tĩnh lặng nhưng kiêu kỳ, từng chuyển động đều uyển chuyển như dòng nước.

"Chào cô Hạ Mộc Dao," – Khánh Vân gật đầu, nụ cười nhạt nhưng ấm – "Mình nghe về clip trên biển, thật ấn tượng."

Mộc Dao mỉm cười, cảm giác an tâm lạ thường khi đứng trước cô gái này.
Khánh Vân không chỉ là bạn thanh mai trúc mã của Viễn An, mà còn là người hiểu rõ anh hơn bất cứ ai, biết cả những khoảng u uẩn, những lựa chọn mà người ngoài không thể nhận ra.

Sau vài câu chuyện xã giao, Khánh Vân ngồi xuống bên Mộc Dao, giọng trầm mà nghiêm:

"Anh... khác với những gì mọi người nhìn thấy. Bình yên với anh là một thứ xa xỉ, nhưng cơn bão trong anh, nếu không kiểm soát, sẽ cuốn mọi thứ đi."

Mộc Dao nhíu mày, chăm chú lắng nghe.
Khánh Vân tiếp tục, ánh mắt kiên định:

"Anh không thể vừa muốn bình yên, vừa chọn sống như cơn bão. Nếu cô muốn hiểu anh, đừng chỉ nhìn vẻ ngoài, mà hãy nhận ra cả những khoảng trống mà anh không nói ra."

Câu nói ấy vang lên trong đầu Mộc Dao như một tiếng chuông nhỏ.
Cô nhận ra: Viễn An vừa mạnh mẽ vừa cô độc, vừa lạnh lùng vừa dễ bị tổn thương, và Khánh Vân là người duy nhất có thể soi rõ, phản chiếu và thấu hiểu anh.

Người bạn cũ này... là chìa khóa để hiểu Viễn An, nhưng cũng là lời cảnh báo cho cô: đừng để sóng bão cuốn mình một cách bất ngờ.

Khánh Vân đứng dậy, quay sang lớp học:

"Hãy tập trung vào dự án, và giữ bản thân mình. Sóng bão rồi sẽ qua, nhưng người đứng trên bờ vẫn cần vững vàng."

Mộc Dao nhìn theo bóng cô rời đi, lòng đầy cảm giác vừa thú vị, vừa thận trọng.
Cô biết từ nay, không chỉ là truyền thông, dự án hay ánh mắt Viễn An, mà còn có những người hiểu anh sâu bên trong, nhắc nhở cô về những cơn bão mà có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

"Có những cơn mưa không chỉ rửa sạch đường phố,
Mà còn rửa trôi khoảng cách giữa hai trái tim."

Miền Trung đầu thu, trời u ám, gió biển mằn mặn hòa cùng mùi muối.
Mộc Dao và Viễn An đi khảo sát vùng biển cho dự án "Hồn Biển Việt Nam".
Máy quay, sổ tay và thiết bị đo đạc nằm gọn trong balo, nhưng cả hai dường như quên đi sự bận rộn thường nhật.

Đột nhiên, cơn mưa ập xuống. Những hạt nước nặng trĩu rơi, vỗ vào mũ, vai, bắn lên máy quay.
Họ chạy tìm nơi trú, cuối cùng dừng dưới mái hiên chợ cá cũ, nơi vài người dân đang bán hải sản.

Cả hai đứng sát nhau, mặc áo mưa, nhìn mưa rơi.
Cô mở lời trước, giọng trầm lắng:

"Mẹ tôi... mất từ khi tôi còn nhỏ. Biển đối với tôi, luôn là nơi để tìm ký ức và nỗi nhớ."

Anh im lặng lắng nghe, ánh mắt hướng ra xa, nơi sóng vỗ vào bờ.

"Biển... là thứ tôi chọn để giữ những gì đã mất. Khi ở dưới nước, tôi cảm thấy bình yên, nhưng cũng cô đơn đến mức không ai hiểu."

Khoảnh khắc ấy, mưa rơi trên mái hiên, từng giọt như vừa rửa mắt, vừa dội vào lòng.
Cả hai đứng lặng, chia sẻ nỗi mất mát của riêng mình mà không cần lời an ủi, chỉ là sự hiện diện và lắng nghe.

Mộc Dao nhìn anh, thấy rõ: dưới lớp lạnh lùng, anh cũng là người từng chịu đau.
Anh ngước nhìn cô, lần đầu ánh mắt dịu dàng hơn, không còn hoàn toàn lạnh lùng, mà như biển sâu vừa sóng dữ vừa bình yên.

Một khoảnh khắc nhỏ giữa mưa, nhưng đủ để hai trái tim cảm nhận sự đồng điệu.

Cơn mưa nhẹ dần, họ cùng nhau thu xếp thiết bị.
Cô quay sang anh, khẽ cười:

"Cảm ơn vì đã lắng nghe..."

Anh chỉ gật đầu, đôi mắt thoáng nụ cười nhẹ, rồi cúi xuống kiểm tra máy đo độ mặn.
Không lời nào thêm, nhưng cảm giác gần gũi vẫn còn đọng lại, như mưa rơi trên mặt cát, để lại dấu vết mờ nhưng không thể xóa.

Khi trở lại xe, cả hai đều im lặng, nhưng Mộc Dao biết: cơn mưa hôm nay đã kéo gần họ lại, không phải bằng lời nói, mà bằng những nỗi niềm riêng được sẻ chia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com