Chương 7: Lối đi của ai lả lướt hơn
Edit: Lune
"Bố định làm gì?" Đối mặt với bố mình, tuy thái độ của Ngụy Tô Thận tỏ ra rất tôn kính song nói chuyện lại không hề khách khí.
Người đàn ông đột nhiên tiến lên trước một bước, nhưng lại là cúi xuống nhặt rác dưới nền rồi ném vào thùng, trong mắt phản chiếu ánh sáng lúc sáng khi tối, hoàn toàn khiến người ta nhìn không thấu.
Ông chủ phát hiện bầu không khí giữa hai người khác thường: "Chuyện này... hai người biết nhau à?"
"Bố tôi." Ngụy Tô Thận tạm dừng: "Ngụy Diệp."
Ông chủ mím môi, cũng nhìn ra được nếu cứ để vậy hai bố con họ sẽ không đi đến đâu cả, bèn nói một câu để xoa dịu: "Trùng hợp quá."
Hai bố con đến cùng một nơi để làm việc.
Tuy từ trước đến nay ông không giỏi trong việc giao tiếp, cũng cảm thấy mấy chữ này không thích hợp cho lắm bèn nói tiếp một câu: "Người một nhà thì phải luôn gắn bó đoàn kết."
Nói xong, ông xấu hổ cúi đầu, cái gì vậy?
Ngôn ngữ là một nghệ thuật, lần đầu tiên ông chủ nhận ra được tầm quan trọng của việc giao tiếp thường xuyên với người khác.
Nhưng thấy Ngụy Tô Thận không có biểu hiện nổi nóng nào, ông chủ lại càng có thiện cảm với hắn.
Buổi tối là giờ cao điểm ăn uống của quán cà phê, có điều ngày hôm qua bên đối diện mới có một nhà hàng phương Tây khai trương nên lượng khách đến quán giảm đi không ít. Tuy vậy nhưng ông chủ vẫn suy nghĩ rất cởi mở: "Chuyện kiểu này thường xảy ra ấy mà, chỉ cần mùi vị đủ ngon thì tự nhiên sẽ có nhiều khách quen thôi."
Lúc không có khách, Ngụy Tô Thận sẽ dùng thời gian này để chấm bài.
Ông chủ chẳng những không so đo mà còn làm cho hắn một cốc cà phê nóng.
Có một vài chuyện, trong lòng mọi người ai cũng hiểu rõ song không thể chọc thủng được.
Như việc ông chủ đã sớm biết mục đích của Ngụy Tô Thận đến đây không đơn giản nhưng ông cũng không muốn đào sâu làm gì. Hồi còn trẻ ông đã gây chuyện đủ rồi, giờ mà cố tìm hiểu có khi lại trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Lúc này vốn là khoảng thời gian thư giãn hiếm hoi của Ngụy Tô Thận, Phương Sam không quấy rầy, cà phê đăng đắng để động viên tinh thần.
Nhưng hôm nay...
"Làm phiền một chút." Ngụy Diệp cầm chổi lau nhà, nghiêm túc làm việc dọn dẹp, khí chất của ông rất kỳ lạ, tuy đang cúi người xuống song vẫn có cảm giác tài trí hơn người.
Ngụy Tô Thận đang chấm bài giữa chừng thì dừng lại, lùi ra chỗ khác.
Ngụy Diệp lặng lẽ nhướng mày. Nếu là trước kia, chắc chắn Ngụy Tô Thận sẽ mỉa ông vài câu.
"Con không giận à?"
Ngụy Tô Thận: "Mấy chuyện nhỏ mà thôi."
Ngụy Diệp nhíu mày, tính tình của Ngụy Tô Thận thế nào ông vẫn hiểu được vài phần... cực kỳ thiếu kiên nhẫn, nghiêm khắc với người khác không tính, ngay cả yêu cầu đối với bản thân cũng cao đến mức biến thái.
Đáng tiếc là tiếp theo cho dù đối mặt với bất cứ hành động khiêu khích nào của ông, Ngụy Tô Thận vẫn bình tĩnh như cũ.
Kể từ khi gặp Phương Sam, sức chịu đựng của hắn ngày càng tăng. Nếu tính cách vẫn như trước thì sớm muộn gì cũng bị Phương Sam làm cho phát điên.
Liên tục mấy ngày bị bạo lực lạnh, cuối cùng hôm nay Ngụy Diệp cũng được vợ cho vào nhà.
Hai bố con lần lượt vào nhà, không ai để ý đến ai.
Vợ của Ngụy Diệp tên là Khương Mỹ Linh, nhà họ Khương cũng thuộc giới tài phiệt. Năm đó kết hôn với Ngụy Diệp, hai người đều thật lòng yêu nhau, hơn nữa hai nhà lại môn đăng hộ đối. Là một người phụ nữ, Khương Mỹ Linh gần như có được tất cả những điều tốt đẹp nhất, bên ngoài thì lạnh lùng cứng rắn, bên trong lại chăm sóc chồng con cùng gia đình hết sức chu toàn. Bà có hai đứa con trai khoẻ mạnh, cuộc sống giàu có, điều duy nhất không vừa ý là quan hệ giữa chồng cùng con trai cả không hòa thuận. Phân tích ở một góc độ khác, do tính cách của hai người quá giống nhau nên nhìn nhau không vừa mắt cũng là chuyện bình thường.
Sau khi Ngụy Tô Thận về tới nhà cũng không nói gì mà đi thẳng lên tầng.
Khương Mỹ Linh liếc mắt nhìn Ngụy Diệp: "Đó là con trai anh chứ không phải kẻ thù."
Hơi thở nham hiểm tàn nhẫn từ trong xương của Ngụy Diệp khi ở trước mặt vợ bị kìm hãm không ít: "Nó là một đứa con ưu tú, cũng là người thừa kế đủ tư cách nhất, nhưng nó phải sống cho ra dáng con người trước đã."
Khương Mỹ Linh nhíu mày nghe ông nói tiếp.
"Thích làm việc không theo lẽ thường, đối xử thờ ơ với người khác, 30 tuổi đến nơi rồi mà ngay cả một người bạn cũng không có."
"Anh con mới có 27." Nhóc béo vô thức phản bác lại.
Ngụy Diệp liếc mắt qua, nhóc béo lập tức dựng thẳng lưng, cậu không dám chống đối bố như anh mình.
"Hơn nữa anh không có bạn nhưng lại nuôi tình nhân."
"... Con nói cái gì?" Khương Mỹ Linh và Ngụy Diệp đồng loạt nhìn về phía cậu.
Nhóc béo bị nhìn chằm chằm mà hết cả hồn.
Tuy Khương Mỹ Linh đã về được vài ngày, nhưng gần đây Phương Sam đều ở trong đầu Ngụy Tô Thận nên hai người còn chưa chính thức gặp nhau. Về phần người giúp việc trong nhà lại càng không bép xép mấy chuyện kiểu này.
"Anh, anh cả nuôi tình nhân..." Giọng nói của nhóc béo đứt quãng: "Ở trong nhà."
"Không thể nào." Khương Mỹ Linh: "Mẹ có thấy có người lạ trong nhà đâu."
Nhóc béo bĩu môi, lẩm bẩm: "Kim ốc tàng kiều, sao lại để cho người ngoài nhìn được."
Khương Mỹ Linh im lặng, con trai út chưa bao giờ dám nói dối trước mặt bọn họ, chuyện này có ít nhất bảy phần là thật.
Không trực tiếp tìm Ngụy Tô Thận để xác nhận mà lại hỏi: "Là người thế nào?"
Nhóc béo nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng siết chặt tay, trịnh trọng nói: "Lẳng lơ."
...
Nếu Phương Sam biết hình tượng người yêu lả lơi của mình đã ổn định như thế, có khi còn thấy vô cùng tự hào.
Nhưng giờ phút này, y đang lén lút ngồi xổm bên ngoài phòng tắm, âm mưu làm chuyện đen tối.
Dĩ nhiên Ngụy Tô Thận cũng biết Phương Sam chưa hết hi vọng với việc đo cân nặng. Giờ hắn đi tắm cũng phải khóa cửa, hơn nữa còn phải bày hai chai rượu ngon ở bên ngoài.
Trước khi Phương Sam uống hết, hắn nhất định phải tắm xong.
Hôm nay muộn một phút, vừa mở cửa ra đã thấy Phương Sam thò nửa cái đầu vào bên trong.
Trông thấy Ngụy Tô Thận đã mặc xong áo tắm, y thở dài tiếc nuối.
Ngụy Tô Thận sớm đã tạo thành thói quen dọn chai rỗng cho y, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: "Trước kia cậu cũng như vậy à?"
Phương Sam: "Ý anh là sao?"
Ngụy Tô Thận chế nhạo: "Ngồi xổm ở cửa phòng tắm chỉ vì đo cân nặng?"
Phương Sam nhanh chóng đoạt lấy một chai rượu từ trong tay hắn, nhưng dù có dùng bao nhiêu sức lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng dốc ra được một giọt, nói: "Chỉ có thông tin của anh là không đầy đủ thôi."
Ngụy Tô Thận lập tức câm nín, giờ mới nhớ chuyện Phương Sam suýt bỏ việc vì rượu.
"Nhưng anh yên tâm." Phương Sam thề thốt: "Làm ký chủ của tôi, anh nhất định sẽ lên như diều gặp gió."
Lời hứa chân thành tha thiết như thế, ánh mắt Ngụy Tô Thận nhìn y cực kỳ phức tạp - Ngày giỗ đầu của ký chủ thật nhà cậu đã qua lâu lắm rồi.
Nhìn bộ dáng thề son sắt của Phương Sam, cuối cùng hắn vẫn không nói gì.
Khi kiểm tra lại bảng thông tin, Ngụy Tô Thận thấy điểm sướng không thay đổi, nó vẫn dưới 30, nhưng giá trị vả mặt lại tăng lên rất nhiều, đang được duy trì dưới 15. Rõ ràng điều này có liên quan đến việc đi làm thêm ở quán cà phê, trong khoảng thời gian này, hắn đã cố ý vô tình tiết lộ thông tin về thân phận của mình, ám chỉ mời chào. Mặc dù ông chủ không trả lời thẳng song việc ông chủ không từ chối có nghĩa là hắn vẫn có thể thương lượng được.
Bồi dưỡng thế lực của bản thân.
Ban đầu nghe xong còn cảm thấy mỉa mai nhưng giờ lại có cảm nhận khác.
Tóc vừa khô, Ngụy Tô Thận đã bị bắt đi ngủ, từ hôm trước, Phương Sam đã thêm một yêu cầu nữa với hắn: Chăm chỉ rèn luyện.
Vì thế, hắn thậm chí còn nuôi một con gà trong sân, có điều khó chịu nhất là cứ đến 4 giờ sáng, con gà trống kia đã gáy.
Có lẽ do mùi rượu trong phòng quá nồng nên đêm nay Ngụy Tô Thận lại thấy buồn ngủ.
Phương Sam rất nghiêm khắc: "Ngủ đi."
Ngụy Tô Thận bật cười, chuyện ngủ sao mà làm chủ được chứ.
Giọng Phương Sam nghiêm khắc, chỉ muốn hắn tốt hơn: "Sao tôi lại gặp phải người yếu ớt như anh chứ."
Ngay lúc đó, trong mắt Ngụy Tô Thận hệt như chứa đầy mây đen: "Cậu có biết, nếu đổi lại là người khác nói những lời như thế ở trước mặt tôi sẽ có kết cục thế nào không?"
Phương Sam cười khẩy: "Tới đánh một trận!"
Im lặng hồi lâu, Ngụy Tô Thận đỡ trán khẽ thở dài.
...
Người ngủ không ngon không chỉ riêng mình hắn.
Ở tầng dưới, nhóc béo vẫn đang hùng hồn miêu tả về sự lẳng lơ của Phương Sam, thỉnh thoảng cậu lại bộc lộ sự lo lắng của mình: "Con thấy có khi là hồ ly tinh cũng nên."
Ngụy Diệp đau đầu, đứa lớn quá thông minh còn đứa út lại hơi ngốc.
Nhóc béo giải thích thêm: "Không phải hồ ly tinh thì sao có thể câu được hồn của anh con chứ." Cậu càng nói càng cảm thấy có khả năng: "Bố nhìn con gà trống trong sân mà xem, tám phần là tín vật đính ước của anh cả."
Hồ ly tinh rất thích ăn thịt gà.
Khương Mỹ Linh nghe không nổi nữa, ánh mắt nhìn chồng mình cạn kiệt kiên nhẫn, sau đó nháy mắt với Ngụy Tô Bùi: "Con về phòng trước đi."
Nhóc béo vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Hồ ly tinh kia sao lại không câu hồn mình chứ, nghe nói bị hút tinh khí có thể gầy đi đó..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com