Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 133 - "KHÔNG PHẢI AI CŨNG NHỚ TA ĐÃ TỪNG ĐAU VÌ HỌ."


---

CHAP 133 – “KHÔNG PHẢI AI CŨNG NHỚ TA ĐÃ TỪNG ĐAU VÌ HỌ.”

---

Sáng hôm đó ở Hội An, trời đổ mưa bất ngờ.
Cơn mưa mùa – dai, nặng hạt, nhưng lại sạch.
Hạ đứng dưới mái hiên gỗ, mắt dõi theo giọt nước lăn dài trên thanh tre.

Bác bảo vệ mang vào một phong thư.

> “Anh có thư. Không đề tên gửi – nhưng nhìn là biết của ai rồi.”

Hạ nhận, cầm bằng hai tay như cầm một món quà.

---

Anh không mở liền.

Đợi về phòng, ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cửa sổ, rót một tách cà phê nguội.
Không cho đường, cũng không khuấy.

Chỉ mở thư.
Và đọc.

---

> “Anh à,

Lúc em viết thư này, thành phố vừa mưa xong.
Lúc anh đọc nó, có thể cũng đang mưa.

Có thể… ông trời thương người không nói được điều mình nghĩ,
nên dùng mưa để giúp họ nói ra.”


---

Hạ cười rất nhẹ.

Giọng cười không phát ra thành tiếng – chỉ là khẽ nhếch mép, và mắt thì long lanh nước.
Không phải nước mắt.
Chỉ là mưa phản chiếu vào.

---

> “Có những hôm em nhớ anh,
mà không muốn nhắn,
không phải vì tự ái.
Mà vì em biết – khi không gọi, nhưng vẫn nghĩ về nhau,
tình cảm sẽ lớn lên trong yên lặng.”


---

Anh đọc tới đó thì dừng.

Nghe tiếng mưa gõ vào cửa sổ, từng giọt một.
Không ai gọi tên anh.
Nhưng anh thấy như đang được ai đó đứng sau lưng, đặt tay lên vai.

---

Cùng lúc ấy, ở thành phố…

Phương bước vào một con hẻm nhỏ, nơi có bảng “cho thuê mặt bằng” cô tìm được từ hôm qua.

Cánh cửa mở ra –
và người phụ nữ ngồi sau quầy, tóc uốn, da sạm, ánh mắt vẫn sắc như thuở nào.

Là bà chủ nhà trọ cũ.
Người từng bắt cô dọn cả tầng lầu vì… “đi học về muộn không xin phép”.

Phương đứng lặng.
Tay nắm quai túi hơi siết lại.

---

> “Cháu xem nhà hả?” – bà ta hỏi, giọng đon đả.

Phương gật đầu.

> “Ở đây từng là nhà trọ cũ hả bác?”

> “Ờ, ngày xưa cho thuê phòng sinh viên. Giờ già rồi, cho thuê nguyên căn.”

> “Bác có nhớ ai tên Phương không? Hồi đó ở lầu ba?”

Bà nhìn cô, cười xã giao:

> “Trời ơi, không nhớ đâu cháu. Sinh viên đổi xoành xoạch. Làm sao nhớ hết.”


---

Cô cười nhẹ – không cay, không trách.
Chỉ… như đang đứng trước một gương cũ, soi thấy chính mình từng là ai.

> “Cháu hỏi vậy thôi.
Nhưng giờ… cháu định thuê lại căn nhà đó.”


---

[HẾT CHAP 133]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com