Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 85 - "EM SẼ KỂ. NHƯNG KHÔNG PHẢI ĐỂ THAN VAN."

CHAP 85 – “EM SẼ KỂ. NHƯNG KHÔNG PHẢI ĐỂ THAN VAN.”

---

Buổi chiều, quán cà phê nhỏ yên tĩnh nơi góc phố.
Bàn trong cùng – ánh sáng dịu qua lớp cửa kính mờ.
Phương đến sớm. Tay hơi run, nhưng ánh mắt dứt khoát.

Đối diện cô là người phụ nữ dáng gầy, mái tóc ngắn chạm vai, laptop đã mở sẵn.

> “Cảm ơn em vì đã tới.

Em không nợ ai lời giải thích nào. Nhưng nếu muốn kể –
chị sẵn sàng lắng nghe.”


---

Phương nhìn thẳng.
Lần đầu tiên, sau bao năm chôn giấu, cô mở lời – không nghẹn, không né tránh:

> “Tôi ra trường năm đó, 21 tuổi.
Một con bé không có ‘chống lưng’, không quan hệ.
Vào được khách sạn đó, tôi mừng muốn khóc.”

> “Ban đầu tôi chỉ là người chạy việc vặt.
Lau tủ kính, thay hoa, mang khăn…
Nhưng tôi nghĩ: chỉ cần cố gắng, rồi sẽ có chỗ đứng.”


---

Người viết lặng lẽ ghi chép.

> “Chuyện bắt đầu khi tôi được đưa lên quầy lễ tân.
Vị trí nhiều người muốn, nên tôi hiểu mình sẽ bị để ý.

Nhưng tôi không ngờ là… bị đẩy đi.”

> “Có một nhóm khách đặc biệt.
Quản lý yêu cầu tôi 'chăm sóc kỹ' – tôi không hiểu, nên vẫn làm việc bình thường.”

> “Sau hôm đó, tôi bị phê bình vì ‘không biết tiếp chuyện khách’.
Một tuần sau, tôi bị khiển trách vì ‘thái độ’.
Không bằng chứng. Không đối chất.”


---

Cô nhìn ra cửa sổ. Gió nhẹ lay rèm.

> “Tôi dọn dẹp toilet cả tuần đó – dù không thuộc phận sự.
Ai cũng lảng tránh.
Tôi sống như cái bóng.

Một hôm tôi không chịu được nữa, xin nghỉ.”


---

Người viết đặt tay lên bàn, giọng nhẹ:

> “Chị hỏi thật:
Em kể điều này… vì muốn đòi lại công bằng, hay để giải thoát chính mình?”


---

Phương đáp, không chần chừ:

> “Cả hai.
Nhưng nếu chỉ được chọn một –

thì là để những người như tôi sau này không phải im lặng như tôi đã từng.”


---

Cuộc phỏng vấn kéo dài gần một tiếng.
Kết thúc, cô cảm thấy… không nhẹ nhõm, nhưng cũng không còn thấy nặng.

Vì ít nhất, lần này, cô được quyền nói.

---

Về đến nhà.
Hộp thư trước cửa có một phong bì nâu không ghi tên người gửi.

Cô mở ra.
Bên trong – một tấm ảnh cũ chụp lén cô đang đứng một mình trước thang máy của khách sạn năm xưa.

Ở mặt sau ảnh:

> “Có những chuyện tưởng ngủ yên, nhưng chỉ đang đợi cơ hội quay lại.”


---

Phương ngẩn người.
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.

Cô cầm ảnh, bước vào nhà.
Không nói gì với Hạ – nhưng ánh mắt cô không còn sợ.

Chỉ còn… quyết tâm.

---

[HẾT CHAP 85]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com