Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 90 -KHI MỘT NGƯỜI LÊN TIẾNG, NHỮNG NGƯỜI KHÁC SẼ KHÔNG CÒN PHẢI IM LẶNG.

CHAP 90 – “KHI MỘT NGƯỜI LÊN TIẾNG, NHỮNG NGƯỜI KHÁC SẼ KHÔNG CÒN PHẢI IM LẶNG.”

---

Buổi sáng.

Hạ đặt điện thoại lên bàn.
Màn hình vẫn còn hiện dòng tin nhắn cuối cùng từ công ty đối tác:

> “Chúng tôi cho anh thêm 48 giờ để xác nhận thư mời sang Singapore.
Cơ hội này sẽ không lặp lại.”


---

Anh nhìn qua Phương – đang ngồi trước laptop.
Đôi mắt cô lặng, như mặt nước.
Không còn hoảng sợ. Cũng không còn phẫn nộ.

Chỉ có một câu đơn giản:

> “Em muốn công khai đoạn clip.”


---

Không ai ngăn cản.
Không ai khuyên can.

Vì đến lúc này – hoặc lùi lại, hoặc bước lên.

---

10:03 sáng.
Một bài đăng xuất hiện trên tài khoản chính thức của nữ nhà báo:

> “Bổ sung dữ liệu chưa từng được công khai –
liên quan đến bài viết ‘Người lễ tân năm ấy’.”

Đoạn clip được đăng kèm.
Ngắn.
Mờ.

Nhưng đủ để dư luận nín lặng.

---

Không còn là lời kể.
Đây là bằng chứng.

Cảnh Phương bị gọi riêng.
Cảnh người đàn ông đặt tay lên vai cô.
Cảnh cô bước ra – ánh mắt hoảng loạn, cố giữ bình tĩnh.

---

Dư luận đảo chiều mạnh mẽ.

> “Không còn nghi ngờ gì nữa.”
“Từng là nạn nhân, giờ lại bị công kích vì dám lên tiếng.”
“Xin lỗi vì đã nghi ngờ chị.”

“#TôiCũngĐãTừng”


---

Hashtag bắt đầu lan rộng.
Không chỉ Phương.
Hàng trăm người bắt đầu chia sẻ trải nghiệm tương tự.

Những câu chuyện tưởng như nhỏ – nhưng là lưỡi dao âm thầm:

> “Tôi từng bị gài để phải nghỉ việc.”
“Tôi từng bị dọa kiện nếu dám nói ra.”
“Tôi cũng từng nghĩ mình sai, dù mình là nạn nhân.”


---

Tối hôm đó.

Phương mở email.

Một thư ngắn từ người lạ:

> “Chị không quen em. Nhưng nhờ chị, em đã kể lại chuyện năm em 19 tuổi – lần đầu tiên.”

> “Em không còn thấy mình yếu đuối nữa.”


---

Cô đọc đi đọc lại.
Rồi mỉm cười.

---

Hạ bước tới, tay cầm một bản in thư mời công tác từ công ty C.

Anh xé nó ngay trước mặt cô.

> “Anh chọn ở lại.”

> “Không phải vì em cần anh –

mà vì anh không thể nhìn em bước qua chuyện này một mình.”


---

Phương nhìn anh.
Không khóc.
Cũng không nói lời cảm động.

Cô chỉ gật đầu –
rồi nắm lấy tay anh.

Không cần dài lâu.
Không cần hứa hẹn.

Chỉ cần…
ở đây, và cùng đi tiếp.

---

[HẾT CHAP 90]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com