Chương 5: A Nương
Giang Trừng làm tông chủ nhiều năm, từ lâu đã không ngủ sâu giấc. Bởi vậy, khi cửa phòng vang lên, hắn liền tỉnh lại - mặc dù người đến đã cố gắng hết sức để không gây tiếng động. Nhưng hắn cũng không mở mắt, thứ nhất hiện giờ hắn chỉ mới mười tuổi, bệnh nặng chưa khỏi, chính là lúc tinh thần không tốt, không nên bị những âm thanh như vậy làm thức giấc. Thứ hai, hắn thực sự mệt mỏi vô cùng.
Người tới là Ngu Tử Diên.
Ngu Tử Diên đẩy cửa, Giang Nam cũng chưa ngủ, liền đứng dậy hành lễ.
Ngu Tử Diên giơ tay dừng lời Giang Nam muốn nói, thăm dò trán Giang Trừng, lại khẽ vuốt gò má Giang Trừng. Giang Trừng hai mắt khẽ mở, thấy Ngu Tử Diên lòng tràn đầy thương tiếc, Giang Trừng đưa tay vuốt ve lông mày nhíu chặt của Ngu Tử Diên, đưa tay tới một nửa ngược lại bị Ngu Tử Diên nắm trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Ngu Tử Diên nhẹ giọng nói: "A Trừng ngủ trước, a nương đi nói chuyện với Nam y sư được không?"
Ngu Tử Diên vỗ nhẹ bên cạnh Giang Trừng, thấy Giang Trừng vừa chợp mắt lại hô hấp kéo dài vững vàng, mới đứng dậy ra hiệu cho Giang Nam theo nàng ra ngoài nói chuyện.
Giang Nam để lại khe cửa, đảm bảo âm thanh có thể truyền vào trong phòng để Giang Trừng nghe được.
Giang Nam khom người hành lễ, Ngu Tử Diên cúi người hoàn lễ, nói: "Làm phiền Nam y sư, không biết A Trừng đêm qua thế nào rồi?"
Giang Nam thấy rõ Ngu Tử Diên đối với Giang Trừng thương tiếc thiên vị, chỉ là tính cách Ngu Tử Diên vốn là nóng nảy cường thế, vì Giang Phong Miên tham khảo nhiều năm lại cực đoan cấp tiến. Bởi vậy, đối với Giang Trừng mặc dù rất yêu thương nhưng cũng rất nghiêm khắc. Như thế, chi bằng giấu bớt sự thật, để Ngu Tử Diên bù đắp phần tình cảm mà Giang Trừng thiếu hụt.
Nghĩ đến đây, Giang Nam khẽ thở dài - - quả nhiên thấy Ngu Tử Diên căng thẳng, Giang Nam nói: "Thiếu chủ đau đến hừng đông mới nghỉ ngơi không lâu, tình huống nghiêm trọng hơn ta dự đoán, chỉ sợ phải sớm dùng thuốc."
Ngu Tử Diên mắt phiếm thủy quang, hơi suy tư, đem hai khối lệnh bài đưa cho Giang Nam, nói: "Hai lệnh bài này, một là Liên Hoa Ổ Giang gia chủ mẫu lệnh, một là Mi Sơn Ngu thị điều hành lệnh, ngươi đều có thể dùng tùy ý, bất luận biện pháp gì, ngươi giúp hắn một chút."
Ngu Tử Diên nói tới cuối cùng, đã hơi có cầu xin, Giang Nam trong lòng rung động mãnh liệt, nhưng vẫn không biểu hiện gì, chỉ nói một tiếng "Vâng".
Giang Nam hành lễ xoay người muốn đi, bị Ngu Tử Diên gọi lại: "Giang Nam y sư, mạo muội hỏi một câu, chẳng biết vì sao lại để ý A Trừng như thế?" Dù sao, đêm qua hắn cũng không cần thân thủ Giang Trừng nửa đêm như thế.
Giang Nam không quay đầu lại, chỉ nói: "Thuộc hạ nhất mạch từ trước đến nay chỉ trung thành với dòng chính cùng thế hệ, thuộc hạ và thiếu chủ kém nhau ba tuổi, là cùng thế hệ." Như thế, chính là biểu rõ lập trường.
Ngu Tử Diên gật đầu, nói: "Ta hiểu." Không nói gì nữa, chỉ đưa mắt nhìn Giang Nam rời đi.
Giang Nam cũng biết, ngày sau hắn ở Giang gia này, sợ là chỉ biết một bước lên mây.
Giang Nam thầm thở dài - - Ngu Tranh, tự Tử Diên, người ta gọi là Tử Chi Chu, từng rực rỡ tươi đẹp như nắng gắt đầu hạ, thân là Tam tiểu thư Mi Sơn Ngu thị nâng niu trong lòng bàn tay lại càng đường hoàng lại nhiệt liệt, chỉ là đáng tiếc gặp người không hiền thục, vô duyên vô cớ phai nhạt ở hậu viện nhà, thật đáng buồn đáng tiếc.
Bên này Ngu Tử Diên đẩy cửa, thấy Giang Trừng đang mở to đôi mắt to nhìn nàng, trong lòng mềm nhũn, liền cởi giày lên giường ôm Giang Trừng vào trong ngực, ôn nhu hỏi: "Sao lại tỉnh? Có phải trên người lại đau? Hay là đói bụng lắm rồi?" Nói xong, liền gọi Kim Châu Ngân Châu đem thức ăn vẫn còn ấm bưng tới cho Giang Trừng ăn từng ngụm một.
Đợi đến khi Kim Châu, Ngân Châu thu thập tạp vật lui ra, Ngu Tử Diên lại ôm Giang Trừng vỗ nhẹ, nói: "Ngươi nghỉ ngơi một chút, a nương trông chừng ngươi, đừng sợ."
Giang Trừng chóp mũi cay cay, lệ rơi tại chỗ -- từ hắn mười bảy tuổi kế vị tông chủ, đến nay hai mươi năm, lần đầu tiên có người nói với hắn rằng "Đừng sợ", huống chi, người nói câu ấy lại là A nương của hắn – người mà hai mươi năm qua hắn luôn đau đáu trong tim, thương nhớ không nguôi!
Giang Trừng ôm chặt Ngu Tử Diên, từng tiếng từng tiếng gọi "A nương," sự ủy khuất và nhớ nhung hòa cùng nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, như những nhát dao đâm sâu vào trái tim Ngu Tử Diên, đau đớn đến cùng cực. Nàng ôm Giang Trừng khóc ròng nói: "Là a nương không tốt, là a nương không tốt..."
- là nàng không tốt, khi không nhìn thấu được rằng Giang Phong Miên thực lòng yêu Tàng Sắc nhưng vẫn cưới nàng, chỉ để mượn danh Ngu thị Mi Sơn củng cố địa vị tông chủ Giang gia. Là nàng không tốt, không thể giáo dưỡng trưởng nữ tốt đến nỗi nàng đố kỵ thân đệ thậm chí liên hợp với người ngoài chèn ép bào đệ. Là nàng không tốt, biết rõ Giang Trừng cơ khổ cất bước gian nan nhưng vẫn trách móc nặng nề hắn, mưu toan mượn chuyện này để Giang Phong Miên thương tiếc yêu thương Giang Trừng nhiều hơn...... Là nàng không tốt, là nàng không tốt......
Mẹ con ôm nhau mà khóc.
Giang Trừng giơ tay lau nước mắt Ngu Tử Diên, nâng mặt Ngu Tử Diên, nghiêm túc nói: "A nương rất tốt, a nương rất tốt, a nương là tam tiểu thư Mi Sơn Ngu thị thiên kiều vạn sủng lại thông quân tử lục nghệ khuê tú lễ đức, a nương là Vân Mộng Giang thị hai mươi bảy đời tông chủ thỉnh bà mai tùy tùng mời, hai mươi tám đời tông chủ tam thư lục lễ mai mối đàng hoàng, mười dặm hồng trang tám nâng kiệu lớn, dạo phố Vân Mộng lại từ cửa chính giữa Liên Hoa Ổ nâng vào Giang gia chủ mẫu...... A nương rất tốt, nữ tử thiên hạ, không thể sánh bằng."
Ngu Tử Diên ôm Giang Trừng nước mắt tuôn trào, không ngừng nói: "A nương biết, a nương biết......"
Đúng vậy, Ngu Tử Diên nàng xuất thân danh môn, thông lục nghệ đức lễ, trị thế quản gia, tư chất tu vi ở Tiên gia bách môn cũng là người nổi bật, lại như thế tự khinh tự tiện cam nguyện tự xóa hậu trạch cùng vong sơn dã thôn phụ tranh chấp hạng người vô tình vô nghĩa vô tài vô đức, quả nhiên là buồn cười đến cực điểm!
Ngu Tử Diên trải qua chuyện này, vốn đã nản lòng thoái chí, đối với trưởng nữ cũng không ôm bất kỳ chờ mong gì, nghĩ muốn cùng Giang Phong Miên hòa ly, nàng chỉ cần mang A Trừng của nàng trở về Mi Sơn Ngu thị - - cha mẹ huynh trưởng vốn là cực cưng chiều nàng, cho dù thành hôn như trước đem tên của nàng cùng tên của Giang Phong Miên ấn ở rể thức lưu lại Ngu gia gia phả, lại đem Ngu gia điều hành lệnh cũng vẫn đặt ở trong tay nàng một phần, ấn xuống Giang Yếm Ly không đề cập tới, Giang Trừng ba tuổi năm ấy đã bị trưởng huynh Ngu Khâm của nàng, Ngu Kính Chi cố ý lên gia phả Ngu gia, dưới danh nghĩa nàng đặt tên Ngu Sâm, Sâm, nghĩa là trân bảo - - đủ thấy Ngu gia có bao nhiêu thương Giang Trừng cực kỳ yêu mẹ tiếu.
Nhưng hôm nay Giang Trừng nói một phen, làm Ngu Tử Diên thay đổi tâm tư. Nàng xuất thân cao quý, là Giang gia chủ mẫu cưới hỏi đàng hoàng, hài tử của nàng tự nhiên là cháu ruột của Giang gia, nàng luôn cho rằng Giang Trừng cần lấy lòng Giang Phong Miên đi tranh giành, Giang Nam lại làm cho nàng ý thức được bất luận Giang Phong Miên nguyện hay không, có nhiều thứ vốn là của Giang Trừng, Giang Trừng tranh hay không tranh, muốn hay không, đều là của hắn.
Hơn nữa, trong bách môn Tiên gia, đương gia chủ mẫu và gia chủ có thể phân quyền cùng trị. Nhưng nàng lại nhiều năm sa vào tình yêu, tự cam hạ tiện, hơn nữa mưu kế của lão tông chủ phạm sai lầm, người tài ba đều bị chèn ép, đến nỗi Giang gia hiện giờ gần như là Giang Phong Miên độc đoán quyết định mọi việc - - lúc trước nàng quả thật là trúng cổ mất trí! Bất quá sau này, nàng nửa phần cũng sẽ không nhượng bộ nữa!
Ngu Tử Diên khẽ hôn lên trán Giang Trừng, thầm nhủ: Con của ta đừng sợ, a nương sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương ngươi chút nào! Nghĩ đến trưởng nữ, lông mày ảm đạm, lập tức lại kiên định - - ngươi đã vì nữ vì tỷ bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu, ta liền chỉ cầu an tâm!
Giang Trừng vi quá mệt, trong lúc mơ hồ thấy Ngu Tử Diên mặc dù mặt đầy nước mắt, vẻ mặt lại càng kiên nghị, thầm nghĩ a nương trải qua chuyện này, nói vậy vô luận như thế nào sẽ không sa vào chuyện cũ nữa, nếu a nương có thể nghĩ thông suốt không hề cam chịu trầm luân, như vậy hắn thật sự không cần gấp gáp.
Có lẽ hài tử có nương ở bên cạnh đều đặc biệt an tâm, Giang Trừng nằm ở trong lòng Ngu Tử Diên, lại ngoài ý muốn ngủ say, lại mở mắt, đã gần chạng vạng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com