Chương 1-2
Khi đến do quá vội vàng, cô không kịp để xe tại bãi đậu xe mà dựng ngay sát phòng bệnh cấp cứu nơi cô chạy vào tiến hành cấp cứu. Diệp Tri Ngã vừa bước đi loạng choạng vừa cúi đầu xuống lục tìm chìa khoá trong túi xách của mình, đế giày không biết rơi ra tự lúc nào, mắc kẹt ra sao. Nước xi măng bị ép dưới các bánh xe ngổn ngang qua lại khiến đế giày đã tuột ra chỉ còn lộ miếng cán giày làm bằng đinh thép dính chặt xuống nền, thật là trùng hợp hết mức, giẫm xuống thì dễ nhưng nhấc ra khỏi đám xi măng này thì khó.
Diệp Tri Ngã lắc đầu ngao ngán, lấy hết sức kéo giày lên, chân thì đã nhấc ra rồi nhưng giày thì vẫn bị mắc chặt lại. Vẫn may bây giờ mới chỉ là sáng sớm, không đến nỗi xấu hổ lắm, cô tự cười an ủi mình, gập lưng xuống lôi bằng được giày lên.
Đầu cô hơi choáng váng, không nghe thấy tiếng còi xe rú ầm ĩ ngay bên tai, chỉ nhìn thấy hai chiếc đèn ô tô sáng loáng trước mắt, nhanh như cắt có một bàn tay nào đó nắm chặt lấy cổ tay rồi kéo mạnh cô vào ven đường, một chiếc xe taxi vụt qua người cô và phanh gấp lại trong gang tấc. Người lái xe giận dữ thò cổ ra quát nạt:
- Nửa đêm nửa hôm cô bày ra cái trò quái quỷ gì đấy hả ?!?
Diệp Tri Ngã sợ toát mồ hôi, càng sợ hơn khi nhìn thấy đứng cạnh mình là Phí Văn Kiệt. Cô hoang mang rút vội tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, bước chân loạng choạng không sao đứng cho vững được. Phí Văn Kiệt không chút do dự dang cả cánh tay ôm chặt eo cô để giúp cô giữ thăng bằng.
Ánh đèn điện bên đường và ánh đèn trong phòng cấp cứu nơi cô làm việc đều sáng loáng như nhau. Thế nhưng trong giây phút này, và tại nơi đây, sự mờ tối cũng có thể coi như là một sự che dấu, khiến cho mối quan hệ trải qua bao sóng gió giữa hai con người thể hiện ra cũng không quá rõ ràng, không quá hiển nhiên.
Diệp Tri Ngã cố gắng mím miệng cười nhẹ, thốt ra từng lời:
- Anh Văn... Văn Kiệt...
Phí Văn Kiệt nhìn cô đăm đắm, ánh mắt bình yên lặng lẽ, dường như không thể nhận ra được sự xúc động sau bao năm xa cách để cả hai đến lúc này đây mới được hội ngộ. Biệt ly, thời gian năm năm liệu có được gọi là biệt ly hay không? Chỉ có điều cuộc hội ngộ thế này có lẽ là điều mà cả hai đều không hề mong đợi.
- Em... - Phí Văn Kiệt trầm ngâm thảng thốt - Đến Ninh Ba khi nào thế?
Diệp Tri Ngã cười nhẹ đẩy anh ra, cúi lưng xuống lôi chiếc giày da đã bị biến dạng, bám đầy đất và nước xi măng:
- Em đã đến đây từ rất lâu rồi.
Xe cô để ngay sát nơi này không đến mười mấy mét, Diệp Tri Ngã tháo luôn chiếc giày trên chân còn lại, bước đi chân không trên con đường toàn xi măng, vất hai chiếc giày đang cầm trên tay vào thùng rác bên đường.
- Cảm ơn anh. Vết thương của anh... trước khi lành hẳn không được đụng vào nước và đừng quên bôi thuốc đúng giờ.
Phí Văn Kiệt một câu cũng không nói, Diệp Tri Ngã nhìn về phía anh và bắt tay, đến nơi đậu xe rồi mở khoá ngồi vào trong, quá trình khởi động xe và phóng đi nhanh như tích tắc, chỉ khi lướt qua rồi mới nhìn về phía sau gương chiếu hậu. Trong màn sương sớm vẫn còn nhìn chưa thật rõ, bóng dáng cao to của Phí Văn Kiệt hiện ra vừa mờ ảo vừa kiên định.
Kiên định vốn là bản tính của anh.
Mà bóng tối mờ ảo kia...
Diệp Tri Ngã cắn chặt vào môi, dùng hết sức mình cắn thật đau.
Mà bóng tối mờ ảo kia, lại có liên quan đến cô... Là cô đã đẩy người con trai với nụ cười kia từ ánh sáng nơi mặt trời xuống thẳm sâu ấy.
Đèn đỏ ngã ba đã bật tín hiệu sáng, Diệp Tri Ngã yếu đuối ngả người trên vô lăng. Đột nhiên hình như có tiếng ngón tay rộn ràng gõ gõ lên cửa kính xe cô, một người con trai mười mấy tuổi Phí Văn Kiệt đứng bên ngoài cười một cách đầy mưu đồ. Anh nói, may mà em là con gái đấy, nếu là con trai mà ngả người trên vô lăng như thế này thì thể nào cũng khiến cho người khác nhìn thấy tưởng là lái máy bay.
Khi ấy cô còn chưa biết thế nào là lái máy bay, vẫn muốn níu kéo anh để gặng hỏi một tràng.
Diệp Tri Ngã cười, đôi lông mày nhăn lại, nhắm nghiền mắt thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com