Chương một: Tình yêu trong hai bờ mộng mị và hiện thực
Diệp Tri Ngã trực xong ca đêm, vừa về đến nhà thì bị một tràng dài điện thoại thúc giục quay trở lại bệnh viện. Cô vội vàng để lại hộp mì ăn liền còn đang ăn dở dang, choàng qua loa áo khoác rồi chạy vội ra khỏi nhà.
Hôm nay thực sự là một ngày quá mệt mỏi, tay cô run bần bật rất lâu sau mới cho được chìa khoá vào trong ổ, phóng xe nhanh đến nỗi chỉ chưa đầy bảy phút đã tới bệnh viện.
Phòng bệnh cấp cứu lúc này đã đông nghịt bệnh nhân, hơn ba mươi người thương tích chằng chịt nằm la liệt trên khắp các giường bệnh. Diệp Tri Ngã chỉ kịp thay đồ xong, thở không ra hơi vội vội vàng vàng cùng các y tá trực đêm khác chạy đến cấp cứu cho bệnh nhân.
Xí nghiệp gang sắt tư nhân thuộc tập đoàn sắt thép Ninh Huy có quy mô lớn nhất thành phố vừa xảy ra vụ tai nạn rò rỉ chảy tràn thép nóng, hiện trường có hơn ba mươi công nhân bị thương được đưa đến bệnh viện Nhân dân thành phố Nam Kinh cứu chữa. Thép nóng chảy tràn với nhiệt độ cao trên 1500 độ, công nhân bị thương hầu hết đều bỏng rất nặng, việc bảo toàn tính mạng rất mong manh.
Bận liên tục từ mười hai giờ đêm đến hai rưỡi sáng, cũng là lúc bệnh nhân bị thương cuối cùng được đưa vào phòng bệnh điều dưỡng, Diệp Tri Ngã day day thái dương, dáng vẻ mệt mỏi vừa tháo khẩu trang vừa bước ra khỏi cánh cửa phòng bệnh cấp cứu. Bên ngoài cánh cửa là ánh điện chói loà, cô lấy tay che mặt lại, từ từ nhắm nghiền đôi mắt thâm quầng vì mệt mỏi.
Xảy ra tai nạn như thế này chắc chắn sẽ không thể lọt qua các con mắt của truyền thông. Đằng sau ánh đèn nhấp nhoáng là bàn ghế, micro với đầy các nhà báo. Một số người không hẹn mà chạy ồ ạt đến phỏng vấn Diệp Tri Ngã. Cô vừa sửng sốt vừa ngạc nhiên, đến à ừ cũng không nói thành lời. Tập đoàn Ninh Huy đã có không ít nhân viên vội vã chạy đến ngăn cản không cho phóng viên tác nghiệp. Diệp Tri Ngã không thoát ra ngoài được, vội vàng bước trở lại phòng cấp cứu.
Phó chủ nhiệm phòng cấp cứu Đỗ Quân ngồi trên một bên ghế, cầm kính day dọc sống mũi, vừa cười vừa nói với Diệp Tri Ngã:
- Anh vừa đi ra thì bị đám phóng viên chạy đến chụp ảnh, phỏng vấn, ánh đèn nhấp nhoáng xung quanh. Đây chính là người mẫu danh giá cấp cao Trần Thượng đấy nhé.
Diệp Tri Ngã rót cốc nước đưa cho Đỗ Quân, ngồi xuống một mé ghế Đỗ Quân đang ngồi, thều thào từng câu:
- Em sợ nhất là nhìn thấy bệnh nhân bỏng...
Đỗ Quân nheo mí mắt, đưa lại chiếc cốc mà cô vừa rót cho anh. Diệp Tri Ngã đưa tay không nhận.
- Em uống không nổi.
Cô biết mình có thể không phải nhà nghiên cứu y học thực sự. Đối mặt với mẫu xác chết lạnh băng trong y học vẫn thực hành bấy lâu nay, cô có thể chuyên tâm thực hành không mệt mỏi. Nhưng người vẫn còn sống, nhịp tim vẫn đâph, dòng máu vẫn nóng hừng hực, những cảm giác ấy khiến vô thật khó chịu, như là buồn nôn, như là đang phạm tội. ( pdl: thế sao chị làm bs đc nhỉ 🤔)
- Không uống nổi thì cũng phải uống.
Đỗ Quân vẫn thế, luôn là người vui tính hài hước, nhưng câu nói của anh đúng là rất có trọng lượng, Diệp Tri Ngã hiểu ý anh muốn nói với cô.
Đỗ Quân là đồng môn trưởng cũng là tri kỉ của cô. Cô vào được phòng bệnh cấp cứu này công tác cũng là do Đỗ Quân tận lực giúp đỡ. Thời đại này không phải cứ thành tích tốt hay chuyên môn tốt là được phân vào bộ phận trọng yếu như thế này. Bệnh viện cũng là một trong vô số những nơi mà ranh giới giữa địa vị cao thấp, sang hèn, giàu nghèo mỏng manh, nơi mà cao thượng dung tục chẳng phân rõ.
Diệp Tri Ngã mím mím môi, cẩn thận uống từng ngụm nước một. Nước tinh khiết không màu không mùi, không nóng không lạnh, trong veo như đôi mắt của cô. Đỗ Quân mỉm cười gật đầu:
- Uống chậm thôi nhé. Có những khi chúng ta phải học cách ép buộc chính bản thân chúng ta, thế nào cũng sẽ có ngày hình thành được thói quen đó.
- Em biết.
Diệp Tri Ngã cố gắng hết sức mới uống xong cốc nước mà dường như với cô là thứ nước phảng phất đầy vị tanh hôi của máu người đang sống. Bên tai lại nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu không ngừng rú lên từng hồi dài. Trong quá trình dập lửa lại có vài nhân viên cứu hoả cùng nhân công tập đoàn bị thương được chuyển đến bệnh viện.
Đỗ Quân đeo kính, bịt khẩu trang, là người đầu tiên ra đón các bệnh nhân, anh quay đầu nói với Diệp Tri Ngã đang ở phía sau mình:
- Bên kia là hai y tá mới vào, nếu tiêm thì em qua giúp hai cô ấy chút nhé.
Đây rõ ràng là công việc của y tá, Diệp Tri Ngã hiểu đó là sự quan tâm chăm sóc của một người anh khoá trên. Cô gật đầu, chen lấn trong đám đông bệnh nhân của phòng bệnh cấp cứu, chỉ mới nhìn thoáng qua mà lại thấy bóng Phí Văn Kiệt ngồi vất vưởng trên ghế.
Diệp Tri Ngã phải mất rất lâu mới định thần lại được, tưởng rằng mình vì quá mệt mà đâm ra hoa mắt. Cô chớp chớp mắt nhìn sang, người con trai mặc áo sơ mi màu xanh xám dưới ánh đèn sáng loáng lạnh như băng kia đúng là Phí Văn Kiệt. Chỗ vải bên cánh tay phải bị thương đã rách toang, những đoạn da lấm tấm máu do bỏng đã bị toạc ra rất nhiều. Anh đang vô hồn nhìn cô y tá dùng bông băng và thuốc lau vết bỏng nơi cánh tay và vai mình.
Diệp Tri Ngã bần thần phải đến một phút rồi mới nhận thức được
công việc và trách nhiệm của mình tại đây. Xung quanh các đồng nghiệp bận rộn chạy tới chạy lui, cô chẳng có lý do gì mà đứng ngây người ra xem. Xoa xoa mặt, khẩu trang rất rộng, kiểu tóc cũng đã không còn như xưa nữa, nếu như động tác nhanh hơn chút thì có lẽ anh sẽ không thể nào nhận ra cô.
Vết thương của Phí Văn Kiệt trông có vẻ đáng sợ nhưng kì thực không nặng lắm, lau sạch sẽ đi, bôi thuốc khử trùng vào, rồi bôi thuốc đặc trị vết thương và dùng vải quấn chặt lại là được. Vết thương như vậy có thể chữa trị ngay tại hiện trường. Việc đưa anh lên xe cứu thương cẩn trọng đặc biệt như vậy có thể là do giới báo chí đã lan truyền thông tin về vụ tai nạn khắp thành phố mà dẫn đến. Phó tổng giám đốc tập đoàn gang thép Ninh Huy là người tiên phong trong công tác tìm cứu công nhân bị thương. Phóng viên bên ngoài phòng bệnh cấp cứu có đến hơn nửa số người đợi chờ anh để chụp hình và làm tựa đề các đầu báo lớn.
Phí Văn Kiệt luôn luôn cúi đầu, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó mông lung, chỉ thỉnh thoảng đưa mắt ngước nhìn lên, bất giác đảo mắt nhìn vào tấm thẻ công tác đeo trên ngực Diệp Tri Ngã.
Cái nhìn này khiến cho Diệp Tri Ngã chợt nhận ra sai lầm của mình. Quả đúng là Phí Văn Kiệt đang dần dần ngẩng đầu lên, mắt dán chặt vào nửa khuôn mặt còn hở ra ngoài chiếc khẩu trang đã che gần như kín mít của Diệp Tri Ngã. Vầng trán quen thuộc ấy, đôi lông mày sắc cạnh và đôi mắt thuỳ mị ấy chỉ còn cách anh một khoảng ngắn đến vô cùng.
Diệp Tri Ngã tưởng tượng lại cốc nước mà mình đã uống lúc nãy, kì thực nó giống như vũng máu đông đặc lại sau khi bị bỏng thì đúng hơn, phải buồn nôn đến mức cực kì kinh khủng mới trấn áp được sự hồ đồ suýt nữa bỏ chạy của bản thân. Cô dặn mình phải toàn tâm toàn ý chữa trị vết thương trên cánh tay và vai của anh, chỉ tập trung xem vết thương, ngoài ra không để ý bất cứ thứ gì khác.
Cơ bắp rắn chắc, ngón tay dài và đẹp cùng với vết sẹo cũ chưa lành của Phí Văn Kiệt,... tất cả tất cả cô đều làm theo vô thức.
Bình thường để chữa trị vết thương như vậy chỉ cần mười phút là xong. Diệp Tri Ngã bình tĩnh tỉ mỉ từng bước trị liệu vết thương cho anh, gật gật đầu với những y tá đang giúp đỡ cạnh bên, rồi quay người với tốc độ rất bình thường, hướng đến phía Đỗ Quân. Khu đó có một nhân viên cứu hoá vừa bị mảnh ghép chọc thẳng vào đùi bên phải, vết thương xem ra rất nặng.
Khi làm việc, Diệp Tri Ngã chẳng còn thời gian để suy nghĩ mông lung gì nữa, đợi đến khi nhân viên cứu hoả này được đưa vào phòng bệnh giám hộ, thì thời gian cũng đã điểm ba giờ sáng. Diệp Tri Ngã cẩn thận đến mức dè dặt, người cô không muốn gặp cũng không còn ở đây nữa.
Hầu hết các bác sĩ, y tá của phòng bệnh cấp cứu đều trong bộ dạng mệt nhoài. Chủ nhiệm Kiều và bác sĩ trực ban ở lại tiếp tục trực ca đêm, còn lại tất cả mọi người đều dọn dẹp ra về nghỉ ngơi hết.
Diệp Tri Ngã kì thực cũng đã cảm thấy gần như đuối sức rồi. Cô đáp lại dăm ba câu trả hỏi của đồng nghiệp, thay trang phục, đeo túi xách, uể oải bước những bước chân nặng trĩu đi ra nhà để xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com