Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 11: NHỮNG GÌ CÒN ĐỂ QUAY LẠI

Phần 3/3 – "Gọi một người đã không còn là người đó"

Ngày 23 tháng 5 năm 2026.
Buổi chiều yên tĩnh lạ thường. Trường học chìm trong ánh nắng vỡ vụn.

Minh An ngồi ở dãy hành lang tầng ba, lặng lẽ nhìn xuống khoảng sân đã từng rất ồn ào.

Hôm nay, Đặng Thiên không đến lớp.
Cô không hỏi.
Không ai hỏi.
Nhưng trong lòng cô, có một khoảng trống như chiếc ghế bị kéo ra khỏi bàn từ trước khi ai đó đứng dậy.

Tối đó, cô nhận được một phong thư để trong ngăn bàn.
Không ghi người gửi.
Bên trong chỉ có một trang giấy, một dòng duy nhất:

"Anh biết mình đã không còn là anh. Nhưng nếu em nhìn kỹ,
có lẽ em vẫn nhận ra phần đã từng yêu em vẫn đang ở lại."

Và một bản photocopy nét vẽ cũ – người đứng trước gương, phản chiếu là người khác.

Hôm sau – Đặng Thiên trở lại lớp.
Mắt cậu trũng sâu, như ai đó đã ngủ quên rất lâu trong một giấc mơ xa lạ.
Cậu không chào ai.
Không nhìn ai.
Nhưng khi đi ngang qua Minh An, cậu khựng lại.
Rồi nói rất khẽ:

"Tớ mơ thấy cậu khóc ở sân thượng.
Nhưng... khi tớ đến gần, người đó quay lưng và biến mất."

**Minh An nhìn vào mắt cậu – lần đầu tiên không tìm kiếm điều gì.
Vì cô hiểu rằng:

Có những người không còn là ai nữa,
nhưng vẫn mang trên người những điều không gọi được tên.**

Cuối tiết, cậu nhét vào tay cô một mảnh giấy.
Cô mở ra.
Là bài thơ từng viết tay trong vòng lặp đầu tiên – đúng chữ, đúng ngữ.

"Nếu gió về mà em thấy lạnh...
Thì có thể, anh đã từng ở đó –
Không phải để em nhớ, mà để em sống tiếp."

Cô gập tờ giấy lại, không nói gì.
Chỉ để nó vào túi áo.
Như thể giữ một vết thương nhỏ lại cho riêng mình.

Tối hôm ấy.

Cô viết vào nhật ký:

"Mình không còn chắc người mình gặp hôm nay là ai.
Nhưng mình biết, một phần trái tim mình đã từng thuộc về một người không còn tên.
Và phần còn lại...
vẫn đang học cách yêu một người không rõ có phải là Khánh không."

Và lần đầu tiên sau rất lâu...
Cô không khóc.
Không đau.
Chỉ hơi nhớ.
Hơi lạnh.
Hơi trống.
Như gió lùa qua cửa sổ cũ – nơi ai đó từng đứng rất lâu, không để lại gì...
ngoài một khoảng lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #trucchmint