Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 8 : VÒNG LẶP BỊ GIẤU

Phần 3/3 – "Khi người kể chuyện cũng bị xóa"

Ngày 30 tháng 4 năm 2026.

Một ngày nghỉ lễ. Trường vắng hoe.

Duy Khánh gửi tin nhắn cho 7 người:

"Gặp nhau ở phòng sinh hoạt tầng 5. 9 giờ sáng. Quan trọng."
"Mang theo bất cứ thứ gì từng khiến bạn cảm thấy mình tồn tại."

9:03 sáng.
Chỉ có 4 người đến.
• Một bạn nữ tên Mai – từng suýt bị xe tông tháng trước.
• Một cậu trai tên Vĩnh – thường bị mọi người lãng quên dù điểm cao.
• Một người Khánh không biết tên – nhưng cậu ghi tên cô ấy trong sổ từ vòng lặp thứ hai.

Và... Minh An.

Cô đến muộn 5 phút.

Không nói gì.
Chỉ lặng lẽ bước vào.
Tay cầm theo một chiếc máy cassette cũ.

Khánh nhìn từng người.

"Tớ biết các cậu thấy kỳ lạ khi tớ gọi.
Nhưng nếu hôm nay không gặp, có thể ngày mai...
một trong số chúng ta sẽ biến mất, và không ai còn nhớ nữa."

Mọi người im lặng.
Rồi Mai cười nhạt:

"Cậu nói giống phim kinh dị quá."
"Tớ đã từng thấy bạn cùng bàn biến mất.
Và ngày hôm sau, chẳng còn ai nhớ tên cậu ấy."

Vĩnh bật dậy:

"Tớ cũng thế. Có lần tớ gọi tên một người mà cả lớp bảo chưa từng học cùng."
"Mẹ tớ còn không nhớ tớ từng có bạn thân tên Hòa."

Khánh thở phào.

Ít nhất, cậu không còn là kẻ duy nhất nhớ.

Cậu đưa ra tấm ảnh in – bức có Trí, Minh An, và chính cậu.

"Tấm này... không ai nhớ lúc chụp. Nhưng nó tồn tại.
Và nếu tồn tại mà không có ký ức, thì có nghĩa gì?"

Minh An mở máy cassette. Băng kêu rè rè.
Rồi vang lên một đoạn ghi âm xưa cũ:

"Nếu vòng lặp kết thúc... và tớ sống sót...
hãy để tớ quên."
"Vì nếu nhớ... tớ sẽ không tha thứ cho chính mình."

Mọi người lặng người.

Minh An khẽ nói:

"Giọng này... là của mình. Nhưng mình không nhớ đã từng nói."

Đột nhiên – đèn trong phòng vụt tắt.
Một tiếng rầm vang lên.

Cửa bị khóa từ bên ngoài.

10:22.

Tiếng đập cửa. Tiếng người la hét.
Và một giọng nữ thét lên:

"Có người ngã từ tầng 5 rồi!!!"

Cửa bật mở. Mọi người chạy ra.
Chỉ còn lại... cuốn sổ của Duy Khánh rơi trên bàn.

Trang đầu bị rách.
Trang cuối viết:

"Mình nghĩ lần này... đến lượt mình rồi."

Ngày 1 tháng 5 năm 2026.

Khánh không đến lớp.
Không ai nhắc đến tên cậu.
Không ai nói "Duy Khánh" từng học ở đây.

Chỉ riêng Minh An – đang ngồi bên cửa sổ – nhìn thấy vết trầy nhỏ trên tường.
Ngay cạnh dòng chữ mờ dần đi dưới ánh nắng:

"Nếu một ngày em không còn nhớ anh...
thì xin em đừng cố."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #trucchmint