Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[CubaXVietnam] ¿Podemos empezar de nuevo?

Nắng hạ chiếu xuống hàng cây xanh mát. Dù là mùa hạ nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy ấm áp lạ thường. Vài tia lọt qua "hàng rào" lá, rọi xuống khuôn mặt thanh tú của một thiếu niên. Da cậu màu đỏ, có một ngôi sao vàng chính giữa mặt. Đây đích thị là Việt Nam chứ không ai khác vào đây.

Hình như cậu ta đang ngủ, dù có tiếng ve sầu kêu in ỏi nhưng cậu vẫn mặc kệ đời say giấc nồng. Khuôn mặt cậu ta chất chứa sự yên bình nhưng lại có hơi chút yêu nghiệt. Lâu lâu, lông mi cậu khẽ động vài cái. Cậu ta lúc này hệt như mèo nhỏ đang phơi nắng bỗng ngủ quên! Buồn cười ở chỗ là lá cây cứ thi nhau rớt trên đầu cậu như đang trêu đùa. Này! Rõ ràng chưa tới mùa thu mà!

Từ đằng xa có một người đi tới. Đó chính là Cuba. Anh ngồi xuống bên cậu, bỗng nhiên phì cười. Bộ dạng dễ thương này phải chăng đang cố tình câu dẫn? Không ý thức được, tay vuốt ve mèo nhỏ như một món đồ dễ vỡ, tiện thể phủi hết đống lá kia. Thấy động, mèo nhỏ hơi nhăn mặt, sau đó lại dãn ra rồi để mất cảnh giác luôn. Trên chiến trường mà thế này có ngày sấp mặt.

"Dậy đi tên lười này"

Cuba giả bộ quát nhưng thực lòng anh lại muốn cậu ngủ hơn. Bộ dạng lúc ngủ luôn là bộ dạng dễ thương nhất của con người mà. Hơn nữa để còn có nhiều thời gian nựng nịu chớ.

"Haha, biết rồi, biết rồi"

Cậu nói một cách lười biếng, vươn vai một cái, rồi nhanh chóng... ngủ tiếp. Đúng là hết nói nổi.

Cuba khẽ nhếch môi. Biết rồi biết rồi, thức rồi chứ giề, giả ngủ cố tình trêu anh à? Được lắm! Anh hôn lên trán cậu một cái "chốc". Ngay lập tức cậu liền mở mắt ra, chưa kịp phản ứng thì lại nghe anh nói tiếp một câu.

"Dậy đi vợ yêu"

Giọng nói anh trầm ấm, lọt vào tai người kia như ong rót mật, làm cậu hơi run một chút. Nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, anh hơi cúi thấp xuống.

Bây giờ mặt cậu chả khác gì quả cà, cơ mà màu da cậu đỏ rồi phải hơn quả cà mới đúng chứ!

"V-vợ vợ gì chứ, chỉ mới chấp nhận lời cầu hôn"

Cậu lấy cánh tay che mặt lại, ấp úng xấu hổ. Mỗi lần đề cập đến chuyện đó khiến cậu cảm thấy bối'ss rối'ss lắm

"Trước sau gì cũng thế. Em nên bắt đầu tập gọi anh là ông xã đi"

Chưa kịp để đối phương nói gì thì anh đã hôn lấy hôn để hai cánh môi mềm mỏng kia. Cái lưỡi hư hỏng tự tiện luồn lách vào trong, rút hết mật ngọt.

Lúc này biểu tình của cậu có "hơi chút"... cạn lời. Rõ ràng là lợi dụng lúc người ta sơ hở. Ặc ặc, sắp hết dưỡng khí rồi đây nè.

Nhận ra bản thân đang mất tự chủ, anh hơi ngây người xong mới luyến tuyến buông ra, tạo thành đường chỉ bạc trong suốt.

"A! Nam, anh..."

Nam nhân kia có chút ngượng. Vì không chịu nổi nên mới lao vào hôn như vậy, quên mất rằng mình chưa có sự cho phép. Rồi lỡ mai này cậu bỏ anh đi vì tội biến thái thì biết tính sao? Anh không muốn bản thân giống như nhân bản của Tàu Khựa đâu, Việt Nam của anh chơi với tên đó đau khổ đủ lâu rồi.

"Phụt! Có gì đâu mà ngại, bây giờ em là vợ sắp cưới của anh... Đ-đi vô nhà nấu đồ ăn sáng. Đói muốn chết"

Khoảng cách đó là để Nam Nam load não dòng trước đấy. Mặt cậu lại đỏ lên nữa rồi, đền đi.

Cuba gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, anh cười khúc khích với điệu bộ của người kia. Rồi bất ngờ bế cậu kiểu công chúa vào nhà. Bên kia cũng không phản kháng, cứ mặc anh bế. Trong lòng cậu thực sự có chút phấn khích và vui mừng.

Anh với cậu là đồng chí trong một khu quân đội. Cả hai đều là những người tài sắc vẹn toàn khiến người ta vừa ghanh tị, vừa ngưỡng mộ. Ngay ngày đầu hai người gặp nhau cũng có chút cảm giác, nhưng lại không có đủ dũng khí làm rõ. Hên là tụi-bạn-khốn-nạn của hai người tìm đủ mọi cách (thậm chí suýt làm chết người theo một nghĩa nào đó) để hai người nhận ra tình cảm của nhau. Lúc anh cầu hôn cậu (trước mặt mọi người), làm cậu bất ngờ đến suýt khóc. May mà nhớ tới việc giữ giá, nên mới lấy hết bình tễnh đáp lại anh

"E..em...em...em... đ-đồng đồng ý"

Nhớ lại lúc đó làm cậu thèm đào hố trốn

Tuần này là tuần nghỉ nên hai người mới có thời gian tình tứ như vầy nè

Việt Nam nhớ lúc trước ảnh ôn nhu lắm, bây giờ lại thấy hơi bạo. Mà trách ai thì trách, đều do tên yêu nghiệt nào đó câu dẫn ai kia thành ra thế này

Hiện tại hai người đang ăn sáng một cách vui vẻ, lâu lâu lại phiếm chuyện tương lai các thứ làm cho hai má người kia không ngừng đỏ ửng.

"Miệng em còn dính cơm kìa"

Anh phì cười, tay chỉ chỗ bị dính cơm cho Nam. Nhưng ai biết rằng... Anh đang lừa tềnh người ta.

"Đâu đâu"

Thanh niên Nam ngơ ngác mò đại, mò mấy lần dell thấy hạt cơm. Bộ nó tính định cư trên mặt cậu à

"Ở đây"

Anh chồm dậy hôn lên đôi môi kia, sau đó trở về tư thế cũ rồi cười khúc khích.

"Ahhh, chơi chơi ăn gian. Hông chịu đâu"

Việt Nam phồng má, lại bất giác chạm vào đôi môi vừa bị cưỡng hôn.

Lập tức Cuba liền đổi chủ đề, tránh bị ăn đập

"Lần sau có dậy, muốn ngủ thì ngủ trong nhà. Ra đây bị cảm nắng thì tính sao?"

Anh hơi nhíu mày, nếu người kia xảy ra mệnh hệ gì, anh không biết ra sao

"Anh chớ lo, em đây khỏe như trâu"

Cậu vỗ ngực tự hào. Ta đây từng đánh bại bao nhiêu người lớn mạnh hơn, không lí nào lại bị bệnh vì ngâm nắng.

"Ngoan, nghe lời anh, anh thương"

"Ừm"

Lí do cậu ngủ ngoài vườn là lúc sáng cậu dậy hơi sớm nên chán quá ra ngoài vườn chơi. Đang ngắm trời ngắm đất bỗng thấy mệt nên thiếp đi luôn. Cuba sáng dậy không thấy người thương hết hồn tưởng cậu bỏ đi. Anh hối ha hối hả chạy khắp nhà kiếm. Đến hồi chợt nhớ tới khu vườn chưa kiểm nên mới đi ra. Ai dè lại bắt gặp cảnh người đẹp ngủ trong vườn

Đang yên đang lành, bỗng có tiếng điện thoại reo. Ngay lập tức, Cuba liền bắt máy.

"CÁI GÌ?!! 20 phút nữa tôi tới ngay"

"Có chuyện gì sao?"

"Tập kích"

"Thế thì nhanh lên!"

"Em chuẩn bị đồ đi để anh lái xe"

"Rõ, thưa chỉ huy!"

Quả nhiên họ tới căn cứ sau 20 phút. Những chuyện đột kích thế này là chuyện bình thường. Quân địch thường dựa vào thời gian nghỉ của quân lính mà tấn công. Dù chơi hèn nhưng chúng vẫn luôn thất bại. Đáng tiếc là có biết bao con người đã ngã xuống chống lại quân thù. Tại sao lại phải chiến tranh khi mà ta không bao giờ có thể nhận được lợi ích gì từ nó?

"Tình hình sao rồi"

"Thưa chỉ huy, quân địch đã phá tổng 20% căn cứ"

"Sắp xếp lại đội hình, tôi sẽ cùng một tiểu đội tiên phong trước. Giữ chắc hàng phòng ngự"

"Em đi cùng anh"

"Nhớ phải cẩn thận"

Cuba nghiêm giọng. Chuyện chiến trường luôn là chuyện nghiêm túc đặt lên hàng đầu, không phải chuyện có thể đùa được

"Vâng, đã rõ!"

Tiếng súng, tiếng đạn cứ vang lên trên chiến hào. Những người lính bị thương được đưa vào trại trị thương những người bị thương quá nặng thì không qua khỏi. Đợt tập kích này có lẽ bọn chúng đã dồn rất nhiều tâm huyết để bàn chiến lược. Cũng phải thôi, đâu ai muốn đánh mà cứ thua mãi đâu.

Đã hơn một 1 tiếng trôi qua, cơ thể ai rã rời. Nhưng họ vẫn cầm chắc súng trong tay, cương quyết chiến đấu đến cùng.

"CẨN THẬN!!!"

Một viên đạn bỗng lao tới về phía Cuba, nhưng... nó không trúng vào người anh ấy. Đã có một người đang tay ra đỡ cho anh và đó chính là Việt Nam. Cậu gục xuống, hấp hối

Kẻ địch thấy bên mình thất thế liền gọi binh về rút lui. Những người lính liền tung hô ăn mừng một chiến thắng nữa. Không khi đó, người chỉ huy đang sắp tan nát con tim, vì người anh thương... sắp biến mất khỏi cõi đời này.

"Ahh... chắc... không xong rồi" - Nam phun ra một ngụm máu

"Ráng đi mà, hãy ráng lên"

"Kiếp sau... chúng ta... sẽ tổ chức hôn lễ... thật lớn"

Cố dùng hết sức lực, cậu vương tay lau nước mắt cho anh. Mỉm cười.

"Đ-đừng... khóc"

"Không có kiếp sau gì hết, anh muốn kiếp này. Nghe lời anh, em không được chết"

Anh cố gắng cười, cười thật tươi. Nhưng nước mắt vẫn rơi, rơi đầm đìa xuống người bên dưới, ướt đẫm cả một mảng áo

"Em... rất vui... C-cảm...ơ...n..."

Mắt cậu ấy dần khép lại, cánh tay thả lỏng rồi buông xuống. Hơi thở yếu ớt lúc nãy... nay đã không còn. Anh gào thét, lay Nam dậy.

"Nam, em đang ngủ có đúng không? Dậy đi, đừng có suốt ngày lười biếng như vậy chứ"

Không một tiếng trả lời

Không còn tiếng cười

Tất cả chỉ là một khoảng không yên lặng

...

Tan lễ của cậu và những người đã mất trong trận chiến ấy được tổ chức long trọng. Tất cả đều khóc cho những vị anh hùng đã anh dũng hi sinh trên chiến trường

Trời mưa, mọi người vừa hết. Chỉ còn anh, quỳ bên ngôi mộ. Bên trên có hình một cậu thiếu niên đang cười. Lúc nào cậu cũng nở nụ cười nhưng giờ đây nó đã bị dập tắt... nó đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.

"¿Podemos empezar de nuevo?"

Người thanh niên thì thầm bên ngôi mộ. Những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống.

Quá muộn rồi, đã quá muộn rồi

Giá như anh phản xạ nhanh hơn một chút dù chỉ một chút thôi... Có lẽ sẽ không có kết cục như vậy...

---------------------------------------

Lười + Bận học = Trễ => Thông cảm

Có vài khúc thiếu ý tính ghi thêm mà lười quá. Mẹ tính cho tôi học quân sự, đáng sợ vãi beep, dù có thể giúp ích cho Đảng và nhà nước nhưng một đứa thể lực kém như tôi e là... depmedi ăn hại thì đúng hơn. Fuyu-1412 nó không quá ngọt. Thành thật xin lỗi. Đã cố gắng kiềm văn phong, dạo này cày truyện Trung *khụ khụ* Nhiều người tổ chức event quá, team mà mở không biết có ai tham gia :((

... Lặn đây, để nhóm trưởng quản nick, tháng sau về

P/s: Bài trên hay nhém, có nhu cầu thì nghe đi cho biết

6/6/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com