Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Khi Bách Lý Đông Quân tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã ngửi thấy một mùi thơm nồng.

Mùi thơm như quấn vào bụng y, khiến y lập tức cảm thấy đói.

"Thơm quá" y ngơ ngác, không biết mình đang ở đâu, "Tiểu Thúy, ta đói quá, mang cho ta món gì ngon đi!"

Vừa lật người, lông cáo trên người y đã tuột xuống, tuy đã mất đi sức lực nhưng phản ứng của y vẫn còn đó, y nhanh chóng tóm lấy nó lăn qua lăn lại hai lần trên giường, dụi má vào bộ lông cáo mềm mại, và cuối cùng  cũng mở mắt ra.

Đập vào mắt đầu tiên là bức tường hang đá gồ ghề, được đính vô số viên ngọc trai phát sáng, giống như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời lúc nửa đêm.

Lăng Nguyệt Phúc Địa!!

Y hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn bộ lông cáo trắng như tuyết trong ngực, rõ ràng là Diệp Đỉnh Chi đang ở đây.

Xoay người ngồi dậy, y nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi đang đứng bên đống lửa ngoài phòng đá, một tay cầm mũ, một tay lật đùi cừu trên thanh sắt, thỉnh thoảng rắc một ít gia vị lên trên.

"Vân ca" Bách Lý Đông Quân từ nhỏ nhìn thấy hắn liền không khỏi vui mừng, nhảy lên ôm bình rượu trong lòng đi tới, nhích sang một bên nhường cho hắn một chỗ ngồi.

"Huynh ở đây đã lâu? Tại sao không đánh thức ta!" Bách Lý Đông Quân rũ bỏ lông cáo khoác lên người, Diệp Đỉnh Chi lắc đầu, "Ta đặc biệt mang cái này tới cho ngươi."

Bách Lý Đông Quân lúc đầu còn bối rối, sau đó mới nhớ ra mình đã mất đi nội lực, cho rằng là vì Diệp Đỉnh Chi sợ mình bị cảm, nên cười nói: "Ở đây ấm quá, ta có thể...."

"Cứ để đó đi, đề phòng một ngày nào đó..." Diệp Định Chi do dự một chút, không tiếp tục nói nữa.

Bách Lý Đông Quân sao có thể không biết tâm tư của hắn? Hắn cười chuyển đề tài: "Thật ngon! Vân ca, phải bao lâu nữa mới ăn được?"

"khoảng nửa tiếng nữa thôi."

Bách Lý Đông Quân duỗi người nói: "Được, lần này ta ngủ ngon, ta tắm rửa trước, sau đó ăn thịt cừu."

Phía trong cùng là một suối nước nóng sống động, vách đá bóng loáng như ngọc, bên cạnh có đủ loại đậu tắm và vỏ keo, vừa ngâm mình trong đó, Bách Lý Đông Quân đã không thể chịu nổi. không khỏi thở dài an ủi.

Diệp Định Chi quay lưng về phía y, lật đùi cừu nướng lên, cười nói: "Thoải mái như vậy sao?"

"Vân ca, ngươi đem thịt dê cùng rượu tới đây, chúng ta cùng ăn đi." Bách Lý Đông Quân đưa tay vỗ nước, nhìn thấy nước bắn tung tóe, trong lòng rất thoải mái.

"Không, uống rượu trong khi ngâm mình trong suối nước nóng rất có hại cho cơ thể."

Bách Lý Đông Quân xoay người nằm xuống bên suối, nhìn chằm chằm đùi cừu càng ngày càng cháy khét thơm lừng, cơ hồ muốn chảy nước miếng, "Vân ca làm sao biết cái này? Huynh đã từng thử qua chưa?"

Nhìn vẻ mặt chảy nước miếng của y, Diệp Đỉnh Chi xé một miếng thịt cừu nhỏ ném cho y, "Mấy ngày nay ngươi ăn không ngon sao? thật tham ăn."

"Đó là bởi vì Vân ca là cao thủ nướng chân cừu!" Bách Lý Đông Quân vui vẻ bắt được thịt cừu, vừa ăn vừa khen ngợi.

Diệp Định Chi đang lật miếng thịt cừu xem xét độ nóng, một giọt nước mát lạnh rơi xuống mu bàn tay hắn, chậm rãi trượt xuống làn da, y đã ngồi xuống bên cạnh, một tay ôm lấy mái tóc đen dài vẫn đang nhỏ giọt, hương mận lạnh lẽo còn vương vấn khắp cơ thể

Diệp Đỉnh Chi ngây người trong giây lát. Đây là mùi đậu tắm mà Dịch Văn Quân quen sử dụng, rất nhẹ nhàng và tao nhã, xa xôi và đầy ý nghĩa.

Hắn dường như đã trở lại trong túp lều tranh nhỏ bên ngoài thành Cô Tô. Họ đang ngồi bên ngoài nhà nướng đùi cừu, bầu trời đầy sao và ánh trăng trong vắt. Về thịt cừu, Dịch Văn Quân sợ đứa trẻ ăn nhiều sẽ không tiêu hóa được nên đưa tay ra ngăn lại, bị hắn ôm vào lòng.

Mùi hoa mận thoang thoảng và êm đềm xộc vào mũi hắn từ đường viền cổ áo hơi lỏng của cô.

Hắn không nhịn được đưa tay che mắt con trai, cúi đầu hôn cô...

"Vân ca...Vân ca..."

Bách Lý Đông Quân gấp đến mức đẩy tay hắn ra: "đừng đốt!"

Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi trở nên lạnh lùng, hắn định thần lại, kịp thời dời thanh sắt ra khỏi ngọn lửa.

Bách Lý Đông Quân mang một vò rượu tới, Diệp Đỉnh Chi dùng dao cắt một miếng thịt cừu đưa cho y, sau nó đổ rượu ra uống một ngụm.

Lối vào như một con dao, hung hãn cào vào cổ họng, là loại rượu mạnh mà Bách Lý Đông Quân chưa từng pha.

Nó mãnh liệt đến nỗi ngay cả trái tim bình tĩnh của hắn cũng suýt chút nữa bốc cháy.

Nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là gần như thôi.

Hắn nheo mắt, nín thở, chậm rãi thở ra hơi rượu nồng nặc: "Đã nhiều năm rồi" hắn nói "Kể từ khi trở về, ta chưa từng uống rượu mạnh như vậy."

Bách Lý Đông Quân chậm rãi nhai thịt cừu, cầm lấy vò rượu trong tay, chính mình uống một ngụm nhỏ. Tửu lượng của y kém xa Diệp Đỉnh Chi, y cũng không muốn say quá sớm.

"Rượu mạnh là loại có mùi thơm nhất" y nói, " nó hợp nhất với món thịt cừu nướng kiểu này"

Diệp Đỉnh Chi trước đó đã ăn thịt cừu, cho nên vừa uống vừa nhìn y ăn.

"Vân ca, từ trong trường học lần thứ nhất khảo thí, ta vẫn luôn muốn tìm một cơ hội khác cùng huynh uống rượu ăn thịt." Y lười biếng dựa vào vai hắn, Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy mái tóc y còn ướt, đưa tay cầm tóc lên trước ngực hắn, dùng ngọn lửa còn lại từ từ làm khô.

"Bình rượu này tên là giang hồ." Bách Lý Đông Quân cười nói: "Dùng ánh kiếm và bóng kiếm, pha một bình rượu mạnh nhất, sinh tử có chê cười, có oán có vui. "

Hương mận lạnh lùng đến gần môi, hắn cúi đầu nhìn Bách Lý Đông Quân. Mái tóc dài xõa ra che nửa khuôn mặt, đôi môi màu nước khẽ mỉm cười.

Rượu này thực sự rất mạnh!

Diệp Đỉnh Chi chậm rãi nâng vò rượu lên, nhấp thêm một ngụm.

Bạch Phát Tiên đợi đến gần sáng mới quay lại chỗ Tử Y Hầu.

"Không sao chứ?"

Tử Y Hầu im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Quả nhiên, đó là con đường dẫn đến Lăng Nguyệt Phúc Địa"

"Đã bị phát hiện rồi à?"

"Có lẽ là không. Ta ở đó rất lâu mới thấy tông chủ tới, ta không có đi theo xuống, chỉ cần biết tông chủ quả thực đi Lăng Nguyệt Phúc Địa, vậy là đủ."

Bạch Phát Tiên hít một hơi thật sâu, "Vậy chúng ta nên làm gì?"

"Có lẽ, chúng ta đi tìm người trước." Tử Y Hầu cau mày nói: "Việc này không thể trì hoãn quá lâu, đêm dài mộng ảo nhiều, không ai biết hậu quả sẽ như thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #diepbach