Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.4

“Ừ, hợp tác vui vẻ.”

Nhìn Dịch Liêm thả lỏng, Phụng Nghị cảm thấy mình như nhìn thấy con mèo nhỏ thu liễm nanh vuốt, dịu ngoan ngoan ngoãn, làm người thương tiếc.

Ngữ khí nói chuyện với Dịch Liêm cũng hòa hoãn vài phần: “Đúng rồi, tôi tuy cũng có công ty ở đây, nhưng mới từ nước ngoài về, không có chỗ ở, có thể tạm thời ở chỗ em không?”

Dịch Liêm ngước mắt nhìn hắn, không lập tức đáp ứng.

“Thế nào? Ở nhờ mấy ngày cũng không cho sao?” Đôi tay Phụng Nghị chống taylên bàn làm việc, thân thể nghiêng về phía trước, đưa mặt đến trước mặt Dịch Liêm, cười nói: “Sợ tôi ăn em hả?”

“A.” Dịch Liêm cười nhẹ một tiếng, từ ghế đứng thẳng người, dùng tay kéo cà vạt hắn, thò mặt lại gần, mắt đào hoa mang theo khiêu khích: “Ai ăn ai còn chưa biết.” Lời này có ý gì, cũng chỉ bản thân cậu biết: “Dù anh em cũng phải tính sổ, muốn thuê nhà phải có tiền thuê.”

Hai người dựa gần, Phụng Nghị có thể ngửi được mùi hương thanh thanh đạm đạm trên người Dịch Liêm, không phải hương nước hoa, chắc là hương dầu gội, khá tốt.

“Ồ, vậy em muốn bao nhiêu?”

“Sao cũng được.” Dịch Liêm buông cà vạt trong tay, cũng không nói tiền thuê là bao nhiêu, kỳ thật những lời này của cậu chỉ vì đùa tên này.

“Cái này coi như tiền thuê, tùy tiện xoát.” Phụng Nghị đưa một tấm thẻ ngân hàng tới trước mặt Dịch Liêm.

Cư nhiên là một tấm thẻ đen.

“Chậc chậc, thật là thổ hào nhiều tiền a.” Dịch Liêm cũng không khách khí, nhận lấy.

“Đúng vậy, Nghị ca em cái gì cũng không có, chính là tiền nhiều.”

Dịch Liêm không để ý tới Phụng Nghị, bắt đầu bận rộn cục diện rối rắm của công ty, cậu bị kéo vào thế giới quốc tế còn chưa 18 tuổi, nhưng xuyên qua nhiều thế giới như vậy, đừng nói quản lý một công ty, dù phải quản lý một đế quốc, đối cậu mà nói cũng dễ như trở bàn tay, bận rộn đến buổi chiều, hoàng hôn từ phía tây buông xuống.

Phụng Nghị nhàm chán liền đi ra ngoài dạo qua một vòng, đẩy cửa văn phòng nhìn thấy thiếu niên còn vùi đầu bận rộn, ánh hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dừng ở trên người Dịch Liêm, có cảm giác mềm mại ấm áp, làn da cậu vốn trắng nõn, nhiễm ánh sáng liền phiếm hồng, đẹp đến làm người không dời được mắt.

Đầu không nâng, hình như nhận ra ánh mắt Phụng Nghị, Dịch Liêm nói: “Chờ thêm năm phút đồng hồ nữa.”

“Ừ.” Xé tầm mắt từ trên người Dịch Liêm xuống, Phụng Nghị ở trong lòng niệm: Dù đẹp thì cậu ta cũng là nam, nam, nam!

Dịch Liêm rất nhanh đã xử lý xong việc, mang theo Phụng Nghị về nhà, nửa đường chạy qua chợ bán thức ăn, Dịch Liêm muốn xuống xe mua chút nguyên liệu nấu ăn, Phụng Nghị đi theo phía sau cậu trả tiền, cầm đồ.

Phụng đại thiếu được nuông chiều từ bé chưa từng đến chỗ gọi là chợ này, nhìn đất ướt lộc cộc, còn dơ hề hề, trên mặt ghét bỏ, cũng không biết nên đặt chân đi đường thế nào, chỉ có thể đi theo bước chân Dịch Liêm, dẫm một dấu lại một dấu chân, thiếu niên đi đâu, hắn liền đi đó.

Hai người đàn ông, một người làn da trắng nõn, dung mạo tuấn lệ, dáng người mảnh khảnh thon dài, một người tuấn mỹ phi phàm, thân hình cao lớn, tây trang phẳng phiu, tổ hợp như vậy xuất hiện ở chợ bán thức ăn, thật sự quá mức thu hút, một đường đi tới hấp dẫn không ít ánh mắt người, làm không ít cô gái đỏ mặt.

Đối nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị, Dịch Liêm càng thích mua đồ ở chợ bán thức ăn, bởi vì phần lớn nguyên liệu nấu ăn ở chợ so nguyên liệu nấu ăn lạnh ở siêu thị càng mới mẻ, vị cũng càng tốt.

Trở lại trên xe, Phụng Nghị cảm thấy mình rốt cuộc được giải thoát rồi, cả người đều như thăng hoa, nhìn một đống lớn nguyên liệu nấu ăn kia, nói: “Cần đi một chuyến về nhà chính, tìm mấy người hầu không?”

Trong tư liệu điều tra về Dịch Liêm, hắn biết mấy người hầu ở Dịch gia dưới sự uy hiếp ngầm của nhóm thân thích lòng mang ý xấu đó đều từ chức, toàn bộ Dịch gia chỉ có một mình thiếu niên.

Nhìn thiếu niên an tĩnh phía sau, mắt đen Phụng Nghị hơi lập loè, trước lúc thiếu niên thành niên, tạm thời là trách nhiệm của hắn……

“Không cần.” Dịch Liêm không chút do dự cự tuyệt.

Bây giờ khá tốt, trong nhà chứa một Phụng Nghị đã là cực hạn của cậu, nếu thêm mấy người hầu cả ngày lúc ẩn lúc hiện trước mặt cậu, cậu thật sự không chịu đựng được.

Khiến Phụng Nghị rất ngoài ý muốn chính là Dịch Liêm cư nhiên sẽ nấu ăn, dựa vào cửa phòng bếp, ánh mắt đi theo thiếu niên mặc tạp dề màu đỏ thẫm có ren đen, tầm mắt chậm rãi đảo qua trên người Dịch Liêm, tạp dề cột ở phía sau, câu qua eo mảnh khảnh của thiếu niên, nhìn một chút, cư nhiên so với eo phụ nữ hắn gặp qua còn nhỏ hơn vài phần, tầm mắt dọc theo eo nhỏ đi xuống, quần jean cắt may hiển lộ ra cái mông cong, phi thường gợi cảm, lại phối hợp với đôi chân tinh tế thon dài.

Thật câu nhân.

Phụng Nghị cảm thấy mình nên thu hồi lời lúc trước, Dịch Liêm trừ bỏ không ngực, nhưng có eo nhỏ, có mông vểnh, có chân dài, hơn nữa tổng hợp lại, so phụ nữ còn liêu nhân vài phần, lại nhìn tạp dề màu đỏ thẫm ren đen trên người thiếu niên…… Mặt hơi sưng, mũi cũng hơi ngứa, mạnh mẽ dời mắt khỏi bóng dáng tràn ngập dụ hoặc kia.

Rất nhanh trong phòng bếp liền phiêu đãng mùi đồ ăn, Phụng Nghị áp xuống cảm xúc khác thường trong lòng, đi qua đi xem cậu nấu cái gì.

“Đây là xương sườn? Thơm quá.”

“Xương sườn tương thiêu(đốt) .” Dịch Liêm hoàn toàn không biết Phụng Nghị vừa vì lời ban ngày nói với cậu ở công ty, đem mặt mình đánh sưng luôn.

Để xương sườn thiêu tốt vào mâm, nghiêng mặt nhìn người đàn ông bên cạnh đã thu liễm biểu tình tò mò như trẻ con lúc mới thấy, cảm thấy thú vị, rút từ tủ chén ra một đôi đũa, gắp một khối xương sườn đưa đến trước miệng hắn.

Phụng Nghị hơi sửng sốt, đối mặt với mắt đào hoa nhiễm ý cười của Dịch Liêm, cảm thấy mình lại bị điện giật vài cái, dừng một chút, mới hé miệng ăn xong khối xương sườn.

Nước sốt đặc sệt, thịt mềm, hương vị tràn ngập trong miệng.

“Ăn ngon.” Phụng Nghị vỗ vỗ vai Dịch Liêm, nói: “Thật nhìn không ra tiểu tử em còn có chiêu thức ấy, tiền thuê nhà của anh đây đưa không lỗ!!”

“A ~” Dịch Liêm phát ra tiếng cười khẽ không rõ ý tứ: “Mang ra đi, đồ ăn sắp xong rồi.” Đem xương sườn tương thiêu trên tay đưa cho hắn.

Phụng Nghị nhận mâm, xoay người ra ngoài, cả chính hắn cũng không phát hiện, mình luôn không thích cười, giờ phút này khóe miệng cư nhiên nhẹ cong lên, biểu hiện ra tâm tình rất tốt của hắn.

Dịch Liêm làm bốn đồ ăn một canh, xương sườn tương thiêu, cá hấp, cánh gà hương chiên, rau xanh xào và canh trứng gà đậu hủ.

Ngày đầu tiên quen biết ở chung của hai người, chầu cơm này đem quan hệ hai người kéo gần không ít.

Sau khi ăn xong, nhìn người đàn ông ngồi đối diện lộ ra vẻ thoả mãn, Dịch Liêm bưng ly nhẹ nhấp một ngụm nước, che đậy ý cười bên khóe miệng.

Sáng sớm hôm sau, Dịch Liêm làm một bữa sáng đơn giản, sau khi ăn xong bữa sáng liền mang ba lô ra cửa.

Phụng Nghị còn ngồi trước bàn ăn nhẹ nhấp cà phê, nhìn Dịch Liêm một thân thường phục, nhẹ nhàng giơ lên mày kiếm: “Em lại trốn học?”

Ơ, xem ra nhóc này không ngoan a.

Dịch Liêm mang giày kéo cửa ra, quay đầu liếc nhìn người đàn ông một cái, nói: “Ừ, có việc.”

Phụng Nghị nhíu mày lại nhướng mày, tiểu hài tử 16 tuổi ngày thứ hai không đi học, có thể có chuyện gì?

Môi mỏng khẽ mím, Phụng Nghị cũng không tức giận chất vấn thiếu niên vì sao không đi trường học, chậm rì rì uống một ngụm cà phê: “Ah, nói nghe xem.”

“Hôm nay tôi có phỏng vấn.”

Nghe Dịch Liêm nói, Phụng Nghị nhớ trên tư liệu điều tra có đề qua, thiếu niên hình như bị một tinh thăm đầu đường lôi kéo, chạy đi làm tiểu minh tinh.

Hắn không phải người ngang ngược không nói lý, hiện giờ thiếu niên mới mười sáu tuổi, ngay tuổi phản nghịch, nếu ngăn cản cậu, không chừng sẽ hoàn toàn phảm tác dụng, là một người chưa có con, đối mặt với vị hôn phu nhỏ trước mặt tuổi còn nhỏ hơn mình rất nhiều này, trong lòng bỗng có loại cảm giác phiền muộn nhàn nhạt khi nuôi con trai.

Trầm tư một hồi, phất phất tay với cậu: “Đi đi, em muốn làm gì, thích làm gì thì làm, vạn sự có tôi chống đỡ cho em, nhưng không thể không đi học, phải sắp xếp thời gian hợp lý.”

Í, lời này nghe rất thấm thía, nhưng hình như giống giống lời lão cha năm đó nói với hắn.

Dịch Liêm không nghĩ tới Phụng Nghị sẽ nói như vậy với mình, khóe miệng nhẹ giương, lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Ah, cảm ơn, nhưng về chuyện đi học, 1; 2 ngày 1 tuần là được rồi.”

“……” Phụng Nghị sa mạc lời.

Tiếng chuông di động vang lên, Dịch Liêm lấy di động nhìn, quơ quơ nói với Phụng Nghị: “Người tới đón tôi đã đến, bye.”

Nhìn thân ảnh mảnh khảnh thon dài của thiếu niên biến mất sau cửa, Phụng Nghị lại uống một ngụm cà phê, hơi mím môi mỏng: “Bye.”

Ngồi vào xe Trình Hoa Đông đi đến nơi cần đến, lúc Dịch Liêm nhìn công ty trước mặt:……

Ha hả, giải trí Dịch thị a, thật trùng hợp.

Trình Hoa Đông thấy biểu tình Dịch Liêm nhàn nhạt, cho rằng cậu cảm thấy công ty này quá im ắng, cả bóng người cũng không có, hơi xấu hổ cười cười.

“Bạn anh làm ở công ty này, lúc trước ở đây xảy ra một chút chuyện, tình hình không tốt lắm, cho nên……”

“Tôi biết, đi thôi.”

Trình Hoa Đông trợn mắt há hốc mồm, bởi vì Dịch Liêm cư nhiên còn quen thuộc nơi này hơn gã, vào cửa lớn Dịch thị, rẽ trái rẽ phải đã đến studio.

Nhân viên công tác đang bận rộn  nhìn thấy Dịch Liêm đến, sôi nổi hướng cậu chào hỏi.

“Ông chủ nhỏ.”

Ngày hôm qua Dịch Liêm tới công ty, liền triệu tập công nhân mở hội nhỏ, nên đều đã gặp.

“Ừ.”

“Nhỏ…… Ông chủ nhỏ” Trình Hoa Đông vẻ mặt không dám tưởng.

“Í, Hoa Đông, sao cậu lại tới đây, cậu dẫn người tới sao?”

Trình Hoa Đông co rút khóe miệng vài cái, chỉ chỉ Dịch Liêm, ý bảo người mình mang đến chính là Dịch Liêm.

A, gạ gẫm ông chủ người ta đi làm tiểu minh tinh, trời ạ, gã rốt cuộc đã làm chuyện ngu xuẩn gì thế này!!

“Nội dung phỏng vấn là gì?” Thật ra Dịch Liêm không hề để chuyện này trong lòng.

Người phụ trách phỏng vấn cũng là tiểu đạo diễn quay chụp quảng cáo lần này, anh là bạn bè tốt của Trình Hoa Đông, tên gọi Phiên Bắc Dương, ngày hôm qua Dịch Liêm triệu tập người công ty chỉ vì thấy mặt, cũng không có thảo luận chuyện công việc.

Bây giờ nghe cậu hỏi như vậy, liền kể hết ra, thì ra quảng cáo này là tiếp nhận từ một công ty lớn khác, rất nhanh đã tìm được minh tinh phát ngôn, sau khi công ty lớn của đối phương xem qua tư liệu minh tinh cũng cảm thấy vừa lòng, không nghĩ tới ông chủ Dịch thị tự nhiên qua đời ngoài ý muốn, minh tinh kia liền kết thúc hợp đồng với công ty, quảng cáo cũng không chụp.

Chuyện này Dịch thị còn chưa dám tiết lộ cho tập đoàn Cedric, chỉ phải tìm người đến bổ sung, nhưng trải qua mấy ngày phỏng vấn, không có một minh tinh có thể vào được mắt.

“Đưa văn kiện cho tôi.”

“Dạ.” Phiên Bắc Dương nhanh nhẹn đưa phụ kiện quay chụp quảng cáo đưa cho cậu.

Ánh mắt Dịch Liêm nhanh chóng đảo qua phía trên.

Tập đoàn Cedric.

Tác giả có lời muốn nói:

Hì, mặt sưng phù một bên rồi!

Sau này tiếp tục đánh!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com